Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 104
Dần dần, nữ sinh cũng động lòng, cô ấy nhìn Kiều Hoa đang đứng bên cạnh cười, trong lòng thầm quyết tâm sẽ để dành tiền mua thêm nhiều món ở đây nữa. Cuối cùng, cô ấy quyết định bỏ tiền ra mua hai cái kẹp.
Kiều Hoa liếc mắt ra hiệu cho Từ Sơn Tùng. Anh vội vàng nhận tiền, còn không quên mỉm cười cảm ơn. Gương mặt của nữ học sinh lập tức đỏ lên, bỗng nhiên cô ấy phát hiện ra rằng cái kẹp này cũng không phải quá mắc.
Bạn học bên cạnh của cô ấy cũng đi lên, nhờ Kiều Hoa làm cho mình kiểu tóc giống của cô. Cho đến khi thấy trong gương khuôn mặt xinh xắn của mình, cô bạn này liền trả tiền rồi vui vẻ rời đi.
Kiều Hoa quyết định rèn sắt khi còn nóng, cô liên tục làm thêm mấy cái kẹp tóc nữa. Hai phút làm xong một cái kẹp tóc, làm đến cái thứ sáu thì hết keo.
Cũng may, Từ Sơn Tùng vẫn còn mấy lo keo dự phòng, anh liền tục đưa cho Kiều Hoa thêm bốn hủ keo.
================
Kiều Hoa lớn lên xinh đẹp, miệng lại ngọt, cô tự mình làm mẫu, hấp dẫn không ít nữ sinh đến xem rồi muốn mua. Cô lại thành công lôi kéo bán được cho tám nữ sinh, lời được bốn đồng!
Hai nam nhân đứng bên cạnh phải há hốc mồm.
Chỉ ngắn ngủi nửa tiếng, kiếm được gần bằng một ngày buôn bán….
Với cái tốc độ bán hàng thế này, bán hết hôm nay, ít nhất cũng phải lời hai mươi đồng là ít?
“Đỉnh a! Đồng chí Kiều, em quả nhiên là có đầu óc kinh doanh!”
Kiều Hoa khiêm tốn cười, “Mèo mù vớ phải chuột c.h.ế.t thôi.”
Nhưng thật ra, Kiều Hoa cũng không tin được, cô không nghĩ là kẹp mà cô sáng tạo lại bán tốt như vậy. Ban đầu chỉ muốn đưa cơm cho nam nhân nhà mình, không nghĩ tới, không chỉ giải quyết vấn đề trang trí sạp hàng của Từ Sơn Tùng mà còn bán được thêm không ít đồ trang sức.
Sau một hồi thí nghiệm buôn bán, Kiều Hoa cảm thấy, hình như cô ít nhiều vẫn có một chút thiên phú làm thương nhân đi. Dựa vào đầu óc kiếm tiền thực sự là một cảm giác rất tốt, so với tự nhiên nhặt được tiền không khác là bao! “Minh Minh, mẹ có lợi hại không?”
Bạn nhỏ Kiều Minh nhìn về phía mẹ, đôi mắt cậu nhóc lấp la lấp lánh. Kiều Minh hưng phấn kêu lên, “Có ạ! Mẹ siêu siêu siêu lợi hại luôn!”
Kiều Hoa cao hứng mà cào cào cằm cậu. Cậu nhóc cũng vui vẻ mà ngẩng đầu lên, hệt như con ch.ó nhỏ, hưởng thụ híp mắt lại.
Lý Hồng Quân thật sự rất bội phục, “Sơn Tùng, tôi cảm thấy vợ cậu muốn đi hành tẩu giang hồ, bước vào con đường thương nghiệp!”
Từ Sơn Tùng nhìn lại anh ta, muốn nói cái gì đó. Nhưng lời vừa đến miệng, lại nuốt trở về,cười nói: “Đúng vậy.”
Kiều Hoa nhịn không được mà bật cười, “Nào có khoa trương như vậy. Chẳng qua là hôm nay kẹp này còn mới mẻ nên người mua nhiều. Nếu bán thêm mấy ngày, khẳng định sẽ không có ai mua. Mấy món đồ như vậy, không cần quá nhiều kỹ thuật, em nghĩ không đến mấy ngày nữa sẽ có người bắt chước.”
Nếu một món đồ bình thường, ai lại bỏ ra hơn một đồng để mua, mấy món đồ trang sức kiểu này cùng lắm mọi người chỉ muốn bỏ ra bảy, tám hào. Phần lớn, nữ sinh mua kẹp này là vì nó mới mẻ nên mới xúc động mà bỏ tiền ra. Đa số nữ sinh trung học đều là con của gia đình công nhân viên hoặc là con của công nhân viên chức, trong tay mới có dư dả được mấy đồng để mua đồ. Bằng không, mấy sạp hàng rong cũng sẽ không chọn chỗ này làm nới bán hàng.
===================
Bởi vì thời gian cấp bách, nên trước khi tổ chức rượu mừng, Kiều Hoa chỉ làm kịp quần áo của mình và con trai. Quần áo cho Từ Sơn Tùng cô quyết định chờ làm xong tiệc mừng sẽ làm bù cho anh, cũng coi như là làm quần áo mới cho tết luôn.
Cũng may anh không ngại vấn đề này. Anh là nam nhân, bận cái gì cũng được.
Quần áo của Kiều Minh rất dễ thương nhưng lại đơn giản. Chỉ là áo bông cùng quần nhung dài, áo bông có thêm mũ để che mưa che gió. Vào thập niên 80, quần áo cho trẻ em vẫn chưa có đa dạng mẫu mã huống hồ là còn là quần áo mùa đông. Chiếc áo bông có kiểu dáng hiếm thấy như vậy, khi đi ra đường, đặc biệt gây chú ý cho người khác.
Quần áo của Kiều Hoa là một bộ sườn xám mùa đông. Trước khi xuyên đến đây, Kiều Hoa đã là người yêu cái đẹp, cô có đam mê mãnh liệt với sườn xám. Khi xuyên đến đây, cô đã sớm muốn may cho mình một bộ sườn xám rồi. Chính vì vậy, nhân cơ hồi này cô liền làm một bộ sườn xám vô cùng tinh tế, phải mất hết ba ngày mới làm xong.
Trừ bỏ mua vải, Từ Sơn Tùng còn mang về một ít lông dê, đây là nguyên vật liệu rất trân quý. Cô hỏi anh bao nhiêu tiền nhưng anh im lặng không nói, chỉ bảo là không tốn nhiều lắm, nhưng không nói cụ thể giá ra.
Kiều Hoa sao có thể không đoán được? Khẳng định là mắc lắm nên anh mới không nói.
Kiều Hoa liếc mắt ra hiệu cho Từ Sơn Tùng. Anh vội vàng nhận tiền, còn không quên mỉm cười cảm ơn. Gương mặt của nữ học sinh lập tức đỏ lên, bỗng nhiên cô ấy phát hiện ra rằng cái kẹp này cũng không phải quá mắc.
Bạn học bên cạnh của cô ấy cũng đi lên, nhờ Kiều Hoa làm cho mình kiểu tóc giống của cô. Cho đến khi thấy trong gương khuôn mặt xinh xắn của mình, cô bạn này liền trả tiền rồi vui vẻ rời đi.
Kiều Hoa quyết định rèn sắt khi còn nóng, cô liên tục làm thêm mấy cái kẹp tóc nữa. Hai phút làm xong một cái kẹp tóc, làm đến cái thứ sáu thì hết keo.
Cũng may, Từ Sơn Tùng vẫn còn mấy lo keo dự phòng, anh liền tục đưa cho Kiều Hoa thêm bốn hủ keo.
================
Kiều Hoa lớn lên xinh đẹp, miệng lại ngọt, cô tự mình làm mẫu, hấp dẫn không ít nữ sinh đến xem rồi muốn mua. Cô lại thành công lôi kéo bán được cho tám nữ sinh, lời được bốn đồng!
Hai nam nhân đứng bên cạnh phải há hốc mồm.
Chỉ ngắn ngủi nửa tiếng, kiếm được gần bằng một ngày buôn bán….
Với cái tốc độ bán hàng thế này, bán hết hôm nay, ít nhất cũng phải lời hai mươi đồng là ít?
“Đỉnh a! Đồng chí Kiều, em quả nhiên là có đầu óc kinh doanh!”
Kiều Hoa khiêm tốn cười, “Mèo mù vớ phải chuột c.h.ế.t thôi.”
Nhưng thật ra, Kiều Hoa cũng không tin được, cô không nghĩ là kẹp mà cô sáng tạo lại bán tốt như vậy. Ban đầu chỉ muốn đưa cơm cho nam nhân nhà mình, không nghĩ tới, không chỉ giải quyết vấn đề trang trí sạp hàng của Từ Sơn Tùng mà còn bán được thêm không ít đồ trang sức.
Sau một hồi thí nghiệm buôn bán, Kiều Hoa cảm thấy, hình như cô ít nhiều vẫn có một chút thiên phú làm thương nhân đi. Dựa vào đầu óc kiếm tiền thực sự là một cảm giác rất tốt, so với tự nhiên nhặt được tiền không khác là bao! “Minh Minh, mẹ có lợi hại không?”
Bạn nhỏ Kiều Minh nhìn về phía mẹ, đôi mắt cậu nhóc lấp la lấp lánh. Kiều Minh hưng phấn kêu lên, “Có ạ! Mẹ siêu siêu siêu lợi hại luôn!”
Kiều Hoa cao hứng mà cào cào cằm cậu. Cậu nhóc cũng vui vẻ mà ngẩng đầu lên, hệt như con ch.ó nhỏ, hưởng thụ híp mắt lại.
Lý Hồng Quân thật sự rất bội phục, “Sơn Tùng, tôi cảm thấy vợ cậu muốn đi hành tẩu giang hồ, bước vào con đường thương nghiệp!”
Từ Sơn Tùng nhìn lại anh ta, muốn nói cái gì đó. Nhưng lời vừa đến miệng, lại nuốt trở về,cười nói: “Đúng vậy.”
Kiều Hoa nhịn không được mà bật cười, “Nào có khoa trương như vậy. Chẳng qua là hôm nay kẹp này còn mới mẻ nên người mua nhiều. Nếu bán thêm mấy ngày, khẳng định sẽ không có ai mua. Mấy món đồ như vậy, không cần quá nhiều kỹ thuật, em nghĩ không đến mấy ngày nữa sẽ có người bắt chước.”
Nếu một món đồ bình thường, ai lại bỏ ra hơn một đồng để mua, mấy món đồ trang sức kiểu này cùng lắm mọi người chỉ muốn bỏ ra bảy, tám hào. Phần lớn, nữ sinh mua kẹp này là vì nó mới mẻ nên mới xúc động mà bỏ tiền ra. Đa số nữ sinh trung học đều là con của gia đình công nhân viên hoặc là con của công nhân viên chức, trong tay mới có dư dả được mấy đồng để mua đồ. Bằng không, mấy sạp hàng rong cũng sẽ không chọn chỗ này làm nới bán hàng.
===================
Bởi vì thời gian cấp bách, nên trước khi tổ chức rượu mừng, Kiều Hoa chỉ làm kịp quần áo của mình và con trai. Quần áo cho Từ Sơn Tùng cô quyết định chờ làm xong tiệc mừng sẽ làm bù cho anh, cũng coi như là làm quần áo mới cho tết luôn.
Cũng may anh không ngại vấn đề này. Anh là nam nhân, bận cái gì cũng được.
Quần áo của Kiều Minh rất dễ thương nhưng lại đơn giản. Chỉ là áo bông cùng quần nhung dài, áo bông có thêm mũ để che mưa che gió. Vào thập niên 80, quần áo cho trẻ em vẫn chưa có đa dạng mẫu mã huống hồ là còn là quần áo mùa đông. Chiếc áo bông có kiểu dáng hiếm thấy như vậy, khi đi ra đường, đặc biệt gây chú ý cho người khác.
Quần áo của Kiều Hoa là một bộ sườn xám mùa đông. Trước khi xuyên đến đây, Kiều Hoa đã là người yêu cái đẹp, cô có đam mê mãnh liệt với sườn xám. Khi xuyên đến đây, cô đã sớm muốn may cho mình một bộ sườn xám rồi. Chính vì vậy, nhân cơ hồi này cô liền làm một bộ sườn xám vô cùng tinh tế, phải mất hết ba ngày mới làm xong.
Trừ bỏ mua vải, Từ Sơn Tùng còn mang về một ít lông dê, đây là nguyên vật liệu rất trân quý. Cô hỏi anh bao nhiêu tiền nhưng anh im lặng không nói, chỉ bảo là không tốn nhiều lắm, nhưng không nói cụ thể giá ra.
Kiều Hoa sao có thể không đoán được? Khẳng định là mắc lắm nên anh mới không nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương