Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 21
Từ Sơn Tùng cho dù có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được, Kiều Hoa sẽ nói trắng ra như vậy. Trái tim anh phảng phất muốn nổ tung, khuôn mặt cũng nóng bừng bừng như bị ai đó thiêu đốt.
Vốn dĩ anh có nhiều lời muốn nói, hiện tại miệng giống như bị dán keo, không thể mở ra được.
Lại nhìn Kiều Hoa, cô cười nhàn nhạt, nụ cười của cô làm cho người đối diện cảm thấy như tắm trong gió xuân, ánh mắt cô tuy ấm áp nhưng lại rất chăm chú nhìn anh.
Từ Sơn Tùng hỏi cô: “Em có phải đang nói giỡn hay không?”
Chính bản thân Từ Sơn Tùng tự cảm thấy, mình không có mị lực như vậy. Mới ở chung nửa ngày có thể khiến đồng chí nữ gấp gáp muốn gả. Nhưng từ ánh mắt của Kiều Hoa anh biết được, cô là nghiêm túc, không có nửa điểm giả dối.
Cô xác nhận lại lần nữa, “Tôi thực sự nghiêm túc.”
Biểu tình của Từ Sơn Tùng dần dần nghiêm trọng: “Đồng chí Kiều Hoa, hôn nhân không phải là một trò đùa, một khi đã kết hôn thì không dễ dàng đổi ý, em nghĩ kỹ chưa.”
“Tôi không kết hôn vì mục đích đùa giỡn tình cảm của người khác. Nếu anh nguyện ý tìm hiểu với tôi, thì chúng ta giảm bớt trình tự không phải bớt việc hơn sao?” Dù sao cũng kết quả cũng là kết hôn, không bằng trực tiếp đi đến bước cuối cùng.
Trước khi xuyên qua đây, Kiều Hoa đã 35 tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn. Thật ra không phải vì không có nam nhân thích hợp, kinh nghiệm yêu đương của cô cũng không ít, bạn trai cũ gom lại cũng một bó. Chỉ là thời đại sau nay chuộng yêu đương kiểu thức ăn nhanh, coi trọng dục vọng cùng vật chất, đối với cô mà nói nó không an toàn. Cô khát vọng một tình yêu cùng hôn nhân vững chắc, nhưng trước sau vẫn không có ai làm cho cô tin tưởng được. Hơn nữa, sau này lại bận rộn công việc, cuộc sống của cô cũng dần phong phú hơn, vì thế cô tình nguyện độc thân để hưởng thụ cảm giác tự do còn hơn là bị nam nhân trói buộc.
Sau khi xuyên qua đây, ở thập niên 80, thì hôn nhân đối với cô cũng chỉ là sự lựa chọn thích hợp. Mà Từ Sơn Tùng xuất hiện vừa đúng lúc, cô cần một đối tượng giống suy nghĩ của cô. Thoạt nhìn anh còn có chút ngây thơ,vậy thì vì sao không phát triển thử?
“Đồng chí Kiều Hoa, nếu em đã có suy nghĩ này, thì tôi cũng nên nói vài câu.”
Kiều Hoa an tĩnh chờ anh nói, lần đầu tiên cô thấy trên mặt anh có thần thái kiên định thế này.
“Nếu em muốn gả cho anh, anh sẽ cố gắng đối xử với em tốt nhất có thể, xem Kiều Minh như con trai của mình. Nhưng mà, hôn nhân là chuyện rất thiêng liêng, không phải là một trò đùa, một khi đã kết hôn thì không thể tùy tiện đổi ý. Hiện tại anh hỏi em thêm lần nữa, em đã nghĩ kỹ hay chưa, hay chỉ là….”
“Tôi thực sự đã suy nghĩ rất cặn kẽ.”
Kiều Hoa đánh gãy lời anh, “Nếu anh cảm thấy tôi nhất thời hồ đồ mà nói mấy lời này, vậy thì anh cứ yên tâm, tôi xem mắt vì mục đích kết hôn. Còn nếu anh xem tôi là đối tượng hẹn hò mà không phải kết hôn, như vậy thật xin lỗi, tôi không thể chấp nhận như vậy. Kết hôn là mục đích cuối cùng của anh, vậy thì anh đừng nghĩ nhiều nữa, được hay không chỉ thử qua mới biết, tôi còn không sợ anh sợ cái gì?”
Rất khó để tưởng tượng, những lời nói này lại được thốt ra từ một cô gái trông nhỏ bé yếu ớt.
Từ Sơn Tùng không khỏi nhìn cô nhiều thêm một chút.
Trong lúc hai người nói chuyện, Kiều Minh đã chạy lại nắm lấy tay của Kiều Hoa, quy quy củ củ đứng bên cạnh cô. Cậu nhóc có thể nghe hiểu từng câu từng chữ của cuộc đối thoại, nhưng khi ghép chúng lại với nhau, nhóc lại mê mang không hiểu. Kiều Minh khi thì nhìn mẹ mình một chút, khi thì nhìn về phía chú Từ một chút. “Tôi là nam nhân, tôi có gì phải sợ.”
Anh nói xong câu này, lại nuốt nước miếng nói tiếp: “Nhưng em là nữ, em dễ dàng bị hại.”
Chuyện anh lo lắng là Kiều Hoa chỉ nhất thời hứng khởi, nên anh phải nói rõ ràng một chút mới có thể yên tâm.
Kiều Hoa cười nói: “Mấy năm trước tôi đã ăn mệt một lần, hiện tại tôi rất cảnh giác, đồng chí Từ Sơn Tùng yên tâm, tôi hiện tại rất thanh tỉnh.”
Đối mặt với chuyện cũ, cô vẫn nói nói cười cười, Từ Sơn Tùng không khỏi bị sự lạc quan của cô lây lan. Bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn khi nãy.
Kiều Hoa đã lớn mật bày tỏ tình, Từ Sơn Tùng là nam nhân sao có thể lùi bước.
Nếu trực tiếp nói ra thì cũng không ngượng ngùng lắm đâu nhỉ?
Kiều Hoa kinh ngạc đối với sự chuyển biến của Từ Sơn Tùng. Nam nhân này tuy rằng nội liễm, nhưng việc đại sự anh không hề hàm hồ, ngược lại còn cho người khác cảm giác khá tin cậy cùng tín nhiệm.
“Đồng chí Kiều Hoa, em đây là nghiêm túc.”
Mặt anh căn chặt, lộ vẻ nghiêm túc, người không biết còn tưởng rằng anh đây là tuyên thệ để được vào Đảng.
“Anh nhất định sẽ không phụ lòng tin của em giành cho anh! Anh sẽ đối tốt với em, đối tốt với Kiều Minh. Hy vọng về sau khi anh bận lo cho sự nghiệp, em giúp anh chăm sóc gia đình. Còn nếu em muốn theo đuổi sự nghiệp thì anh sẽ là người gánh vác gia đình. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, chia sẻ với nhau.”
Lúc này, khung cảnh ồn ào cũng trở nên thanh tỉnh hẳn. Có rất nhiều người đi qua đi lại trên đường phố, nhưng bây giờ trong mắt cô chỉ còn người đàn ông bận áo khoác màu xanh đậm, cả người thẳng tắp đứng trước mặt cô.
Ông trời cũng muốn là người mai mối một lần, bầu trời cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn, không khí có chút ngọt ngào vấn vương.
“Kiều Hoa, từ nay về sau anh sẽ chăm sóc hai người.”
Anh nói “Chăm sóc hai người”. Chăm “hai người” chứ không phải là “em”
Không hiểu sao, trong đầu Kiều Hoa lại vang lên một câu nói: “Người đàn ông của tôi, càng về sau càng ít ồn ào và lặng lẽ chăm lo cho hai mẹ con.”
Cô giống như đột nhiên không thấy rõ được mặt anh, trong đầu chỉ không ngừng lặp lại câu nói khí phách kia.
Người kiên định như vậy rất đáng để tin tưởng.
Anh không vẽ tặng Kiều Hoa những ước mơ viển vông, mà mang cô lên còn thuyền để chở cô đến những vùng đất hứa.
Vốn dĩ anh có nhiều lời muốn nói, hiện tại miệng giống như bị dán keo, không thể mở ra được.
Lại nhìn Kiều Hoa, cô cười nhàn nhạt, nụ cười của cô làm cho người đối diện cảm thấy như tắm trong gió xuân, ánh mắt cô tuy ấm áp nhưng lại rất chăm chú nhìn anh.
Từ Sơn Tùng hỏi cô: “Em có phải đang nói giỡn hay không?”
Chính bản thân Từ Sơn Tùng tự cảm thấy, mình không có mị lực như vậy. Mới ở chung nửa ngày có thể khiến đồng chí nữ gấp gáp muốn gả. Nhưng từ ánh mắt của Kiều Hoa anh biết được, cô là nghiêm túc, không có nửa điểm giả dối.
Cô xác nhận lại lần nữa, “Tôi thực sự nghiêm túc.”
Biểu tình của Từ Sơn Tùng dần dần nghiêm trọng: “Đồng chí Kiều Hoa, hôn nhân không phải là một trò đùa, một khi đã kết hôn thì không dễ dàng đổi ý, em nghĩ kỹ chưa.”
“Tôi không kết hôn vì mục đích đùa giỡn tình cảm của người khác. Nếu anh nguyện ý tìm hiểu với tôi, thì chúng ta giảm bớt trình tự không phải bớt việc hơn sao?” Dù sao cũng kết quả cũng là kết hôn, không bằng trực tiếp đi đến bước cuối cùng.
Trước khi xuyên qua đây, Kiều Hoa đã 35 tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn. Thật ra không phải vì không có nam nhân thích hợp, kinh nghiệm yêu đương của cô cũng không ít, bạn trai cũ gom lại cũng một bó. Chỉ là thời đại sau nay chuộng yêu đương kiểu thức ăn nhanh, coi trọng dục vọng cùng vật chất, đối với cô mà nói nó không an toàn. Cô khát vọng một tình yêu cùng hôn nhân vững chắc, nhưng trước sau vẫn không có ai làm cho cô tin tưởng được. Hơn nữa, sau này lại bận rộn công việc, cuộc sống của cô cũng dần phong phú hơn, vì thế cô tình nguyện độc thân để hưởng thụ cảm giác tự do còn hơn là bị nam nhân trói buộc.
Sau khi xuyên qua đây, ở thập niên 80, thì hôn nhân đối với cô cũng chỉ là sự lựa chọn thích hợp. Mà Từ Sơn Tùng xuất hiện vừa đúng lúc, cô cần một đối tượng giống suy nghĩ của cô. Thoạt nhìn anh còn có chút ngây thơ,vậy thì vì sao không phát triển thử?
“Đồng chí Kiều Hoa, nếu em đã có suy nghĩ này, thì tôi cũng nên nói vài câu.”
Kiều Hoa an tĩnh chờ anh nói, lần đầu tiên cô thấy trên mặt anh có thần thái kiên định thế này.
“Nếu em muốn gả cho anh, anh sẽ cố gắng đối xử với em tốt nhất có thể, xem Kiều Minh như con trai của mình. Nhưng mà, hôn nhân là chuyện rất thiêng liêng, không phải là một trò đùa, một khi đã kết hôn thì không thể tùy tiện đổi ý. Hiện tại anh hỏi em thêm lần nữa, em đã nghĩ kỹ hay chưa, hay chỉ là….”
“Tôi thực sự đã suy nghĩ rất cặn kẽ.”
Kiều Hoa đánh gãy lời anh, “Nếu anh cảm thấy tôi nhất thời hồ đồ mà nói mấy lời này, vậy thì anh cứ yên tâm, tôi xem mắt vì mục đích kết hôn. Còn nếu anh xem tôi là đối tượng hẹn hò mà không phải kết hôn, như vậy thật xin lỗi, tôi không thể chấp nhận như vậy. Kết hôn là mục đích cuối cùng của anh, vậy thì anh đừng nghĩ nhiều nữa, được hay không chỉ thử qua mới biết, tôi còn không sợ anh sợ cái gì?”
Rất khó để tưởng tượng, những lời nói này lại được thốt ra từ một cô gái trông nhỏ bé yếu ớt.
Từ Sơn Tùng không khỏi nhìn cô nhiều thêm một chút.
Trong lúc hai người nói chuyện, Kiều Minh đã chạy lại nắm lấy tay của Kiều Hoa, quy quy củ củ đứng bên cạnh cô. Cậu nhóc có thể nghe hiểu từng câu từng chữ của cuộc đối thoại, nhưng khi ghép chúng lại với nhau, nhóc lại mê mang không hiểu. Kiều Minh khi thì nhìn mẹ mình một chút, khi thì nhìn về phía chú Từ một chút. “Tôi là nam nhân, tôi có gì phải sợ.”
Anh nói xong câu này, lại nuốt nước miếng nói tiếp: “Nhưng em là nữ, em dễ dàng bị hại.”
Chuyện anh lo lắng là Kiều Hoa chỉ nhất thời hứng khởi, nên anh phải nói rõ ràng một chút mới có thể yên tâm.
Kiều Hoa cười nói: “Mấy năm trước tôi đã ăn mệt một lần, hiện tại tôi rất cảnh giác, đồng chí Từ Sơn Tùng yên tâm, tôi hiện tại rất thanh tỉnh.”
Đối mặt với chuyện cũ, cô vẫn nói nói cười cười, Từ Sơn Tùng không khỏi bị sự lạc quan của cô lây lan. Bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn khi nãy.
Kiều Hoa đã lớn mật bày tỏ tình, Từ Sơn Tùng là nam nhân sao có thể lùi bước.
Nếu trực tiếp nói ra thì cũng không ngượng ngùng lắm đâu nhỉ?
Kiều Hoa kinh ngạc đối với sự chuyển biến của Từ Sơn Tùng. Nam nhân này tuy rằng nội liễm, nhưng việc đại sự anh không hề hàm hồ, ngược lại còn cho người khác cảm giác khá tin cậy cùng tín nhiệm.
“Đồng chí Kiều Hoa, em đây là nghiêm túc.”
Mặt anh căn chặt, lộ vẻ nghiêm túc, người không biết còn tưởng rằng anh đây là tuyên thệ để được vào Đảng.
“Anh nhất định sẽ không phụ lòng tin của em giành cho anh! Anh sẽ đối tốt với em, đối tốt với Kiều Minh. Hy vọng về sau khi anh bận lo cho sự nghiệp, em giúp anh chăm sóc gia đình. Còn nếu em muốn theo đuổi sự nghiệp thì anh sẽ là người gánh vác gia đình. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, chia sẻ với nhau.”
Lúc này, khung cảnh ồn ào cũng trở nên thanh tỉnh hẳn. Có rất nhiều người đi qua đi lại trên đường phố, nhưng bây giờ trong mắt cô chỉ còn người đàn ông bận áo khoác màu xanh đậm, cả người thẳng tắp đứng trước mặt cô.
Ông trời cũng muốn là người mai mối một lần, bầu trời cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn, không khí có chút ngọt ngào vấn vương.
“Kiều Hoa, từ nay về sau anh sẽ chăm sóc hai người.”
Anh nói “Chăm sóc hai người”. Chăm “hai người” chứ không phải là “em”
Không hiểu sao, trong đầu Kiều Hoa lại vang lên một câu nói: “Người đàn ông của tôi, càng về sau càng ít ồn ào và lặng lẽ chăm lo cho hai mẹ con.”
Cô giống như đột nhiên không thấy rõ được mặt anh, trong đầu chỉ không ngừng lặp lại câu nói khí phách kia.
Người kiên định như vậy rất đáng để tin tưởng.
Anh không vẽ tặng Kiều Hoa những ước mơ viển vông, mà mang cô lên còn thuyền để chở cô đến những vùng đất hứa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương