Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 24
Chị bỗng mở miệng hỏi ông chủ: “Đồng chí, tôi muốn hỏi một chút, bày bán giống như anh, đại khái một tháng kiếm được bao nhiêu?”
Ông chủ có chút cánh giác, đem giày da từ trong tay chị cướp về, “Tôi nói cô mua thì cô không mua? Hỏi tôi kiếm được bao nhiêu làm gì?”
Kiều Yên vội vàng xua tay, “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, là em gái tôi muốn bày bán, cho nên tôi liền hỏi anh một chút xem bày sạp có đủ ăn hay không?”
“Nữ?” Ánh mắt ông chủ như đèn pha quét tới quét lui trên người Kiều Yên xem chị có nói thật hay không, lông mày ông ta hơi nhíu lại, buồn cười nói: “Chị xem chỗ chúng tôi có nữ bán sao?”
Kiều Yên lúc này mới nhìn bốn phía xung quanh, đảo mắt một vòng, chị không khỏi bị dọa cho nhảy dựng.
Bày bán ở con hẻm này đều là nam! Còn không ít người đàn ông ở phương Bắc, một ít người thì nhìn trông có vẻ lưu manh. Kiều Yên không thể nào yên tâm khi cho em gái mình vào ổ lang ở sói này được.
May mắn là chị không đáp ứng cho Kiều Hoa bày bán vỉa hè!
Chị sợ hãi vỗ vỗ lòng ngực, rồi lại tiếp tục hỏi ông chủ: “Ông chủ, lại mạo muội hỏi một câu, các anh bày bán ở đây đại khái kiếm được bao nhiêu? Có thể nuôi sống một nhà không?”
“Người nhà?” Ông chủ vuốt râu suy tư, liếc mắt nhìn bộ đồ công nhân của Kiều Yên. Phía bên trái của áo có thêu logo “Nhà máy hóa chất đệ nhất Lê An”, ông chủ bỗng nhiên cười cười, “Ít thì một ngày 5,6 đồng, nhiều thì một ngày có thể bán hơn 12 đồng.”
“Cao như vậy sao?” Kiều Yên không khỏi kinh ngạc.
Ông chủ đắc ý gật đầu, còn xùy một tiếng, “Đó là còn chưa so với người bán sắt thép.”
Kiều Yên vội buông đôi giày ra, đứng dậy cảm kích mà cảm ơn ông chủ, “Cảm ơn a”
Ông chủ cũng xua tay, người đi rồi ông ta mới phản ứng lại, “Ai nha! Cô còn chưa mua giày đâu!”
Nhưng mà thân ảnh của Kiều Yên đã đi xa!
============================ Lúc Kiều Yên về đến nhà thì Kiều Hoa cũng đã trở lại, cô đang ở hành lang thu dọn kệ bếp. Nhà của Tống Ngọc Liên cách vách cũng đã bắt đầu nhóm bếp nấu cơm. Kiều Hoa đang cùng cô ấy câu được câu không nói chuyện.
“Kiều Yên về rồi à!”
Kiều Yên cười cười, vòng qua chỗ chị đi vào nhà: “Chị Tống.”
Tống Ngọc Liên nhướng mày, chỉ hướng cửa, “Em gái cô rất chăm chỉ nha, còn đang làm việc kia kìa.”
Kiều Yên đi qua nhìn xem, thì thấy Kiều Hoa đang dọn nồi sắt rửa bồn tráng men.
Khóe miệng chị cong cong, “Suốt ngày ở nhà rảnh rỗi, thì làm việc thôi chớ sao.”
Tống Ngọc Liên che miệng cười ha hả, “Nhìn cô nói kìa, thật ra là đang khen em mình.”
Kiều Hoa chính là như vậy, cô đến đâu cũng có người yêu thích, ở Kiều Hoa có một sự hấp dẫn gì đó mà mọi người đều rất yêu quý. Thật ra, Kiều Yên cũng rất hâm mộ em gái mình ở điểm này.
Kiều Yên không nói chuyện cùng chị Tống nhiều, chị đem đồ để xuống, rồi vào nhà hỏi tình huống xem mắt hôm nay của Kiều Hoa.
“Về khi nào? Thế nào? Hôm nay, có thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi.”
Vừa nói, Kiều Hoa vừa đem mớ hẹ bỏ vào bồn tráng men để rửa sạch sẽ. Bên trong hẹ còn lẫn cỏ dại, bùn đất, bắt buộc phải nhặt sạch sẽ. Vừa mới múc nước nóng trong lò pha với nước lạnh, nên cũng không lạnh lắm, không cần dùng đến bao tay. Nếu Kiều Yên mà về sớm hơn một chút, có lẽ sẽ lại mắng cô tội lãng phí than.
Năm 82, than ở thành thị không được sản xuất nhiều nên rất mắc, còn muốn dùng bình ga thì lại cần yêu cầu giao tiền thế chấp, cho nên người dân lại tiếc tiền không dùng nhiều. Bất quá, anh rể Kiều Hoa lại là chủ nhiệm xưởng, ít nhất tiền than ga cũng không phải là gánh nặng.
Kiều Hoa chỉ cười cười không nói, né ánh mắt của Kiều Yên, chậm rì rì mà rửa rau.
Kiều Yên đang vội muốn chết, chụp lấy tay cô: “Em úp úp mở mở cái gì, mau nói nhanh lên, cụ thể thế nào?”
Kiều Hoa xoa xoa cánh tay, nén ý cười trong đáy mắt, “Khá tốt, em quyết định cùng anh ấy thử xem.”
Ông chủ có chút cánh giác, đem giày da từ trong tay chị cướp về, “Tôi nói cô mua thì cô không mua? Hỏi tôi kiếm được bao nhiêu làm gì?”
Kiều Yên vội vàng xua tay, “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, là em gái tôi muốn bày bán, cho nên tôi liền hỏi anh một chút xem bày sạp có đủ ăn hay không?”
“Nữ?” Ánh mắt ông chủ như đèn pha quét tới quét lui trên người Kiều Yên xem chị có nói thật hay không, lông mày ông ta hơi nhíu lại, buồn cười nói: “Chị xem chỗ chúng tôi có nữ bán sao?”
Kiều Yên lúc này mới nhìn bốn phía xung quanh, đảo mắt một vòng, chị không khỏi bị dọa cho nhảy dựng.
Bày bán ở con hẻm này đều là nam! Còn không ít người đàn ông ở phương Bắc, một ít người thì nhìn trông có vẻ lưu manh. Kiều Yên không thể nào yên tâm khi cho em gái mình vào ổ lang ở sói này được.
May mắn là chị không đáp ứng cho Kiều Hoa bày bán vỉa hè!
Chị sợ hãi vỗ vỗ lòng ngực, rồi lại tiếp tục hỏi ông chủ: “Ông chủ, lại mạo muội hỏi một câu, các anh bày bán ở đây đại khái kiếm được bao nhiêu? Có thể nuôi sống một nhà không?”
“Người nhà?” Ông chủ vuốt râu suy tư, liếc mắt nhìn bộ đồ công nhân của Kiều Yên. Phía bên trái của áo có thêu logo “Nhà máy hóa chất đệ nhất Lê An”, ông chủ bỗng nhiên cười cười, “Ít thì một ngày 5,6 đồng, nhiều thì một ngày có thể bán hơn 12 đồng.”
“Cao như vậy sao?” Kiều Yên không khỏi kinh ngạc.
Ông chủ đắc ý gật đầu, còn xùy một tiếng, “Đó là còn chưa so với người bán sắt thép.”
Kiều Yên vội buông đôi giày ra, đứng dậy cảm kích mà cảm ơn ông chủ, “Cảm ơn a”
Ông chủ cũng xua tay, người đi rồi ông ta mới phản ứng lại, “Ai nha! Cô còn chưa mua giày đâu!”
Nhưng mà thân ảnh của Kiều Yên đã đi xa!
============================ Lúc Kiều Yên về đến nhà thì Kiều Hoa cũng đã trở lại, cô đang ở hành lang thu dọn kệ bếp. Nhà của Tống Ngọc Liên cách vách cũng đã bắt đầu nhóm bếp nấu cơm. Kiều Hoa đang cùng cô ấy câu được câu không nói chuyện.
“Kiều Yên về rồi à!”
Kiều Yên cười cười, vòng qua chỗ chị đi vào nhà: “Chị Tống.”
Tống Ngọc Liên nhướng mày, chỉ hướng cửa, “Em gái cô rất chăm chỉ nha, còn đang làm việc kia kìa.”
Kiều Yên đi qua nhìn xem, thì thấy Kiều Hoa đang dọn nồi sắt rửa bồn tráng men.
Khóe miệng chị cong cong, “Suốt ngày ở nhà rảnh rỗi, thì làm việc thôi chớ sao.”
Tống Ngọc Liên che miệng cười ha hả, “Nhìn cô nói kìa, thật ra là đang khen em mình.”
Kiều Hoa chính là như vậy, cô đến đâu cũng có người yêu thích, ở Kiều Hoa có một sự hấp dẫn gì đó mà mọi người đều rất yêu quý. Thật ra, Kiều Yên cũng rất hâm mộ em gái mình ở điểm này.
Kiều Yên không nói chuyện cùng chị Tống nhiều, chị đem đồ để xuống, rồi vào nhà hỏi tình huống xem mắt hôm nay của Kiều Hoa.
“Về khi nào? Thế nào? Hôm nay, có thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi.”
Vừa nói, Kiều Hoa vừa đem mớ hẹ bỏ vào bồn tráng men để rửa sạch sẽ. Bên trong hẹ còn lẫn cỏ dại, bùn đất, bắt buộc phải nhặt sạch sẽ. Vừa mới múc nước nóng trong lò pha với nước lạnh, nên cũng không lạnh lắm, không cần dùng đến bao tay. Nếu Kiều Yên mà về sớm hơn một chút, có lẽ sẽ lại mắng cô tội lãng phí than.
Năm 82, than ở thành thị không được sản xuất nhiều nên rất mắc, còn muốn dùng bình ga thì lại cần yêu cầu giao tiền thế chấp, cho nên người dân lại tiếc tiền không dùng nhiều. Bất quá, anh rể Kiều Hoa lại là chủ nhiệm xưởng, ít nhất tiền than ga cũng không phải là gánh nặng.
Kiều Hoa chỉ cười cười không nói, né ánh mắt của Kiều Yên, chậm rì rì mà rửa rau.
Kiều Yên đang vội muốn chết, chụp lấy tay cô: “Em úp úp mở mở cái gì, mau nói nhanh lên, cụ thể thế nào?”
Kiều Hoa xoa xoa cánh tay, nén ý cười trong đáy mắt, “Khá tốt, em quyết định cùng anh ấy thử xem.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương