Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 436
Việc tìm kiếm mặt bằng, Kiều Hoa không an tâm để Từ Sơn Tùng tìm một mình, chính mình cũng đi theo để tìm ra mặt bằng ưng ý nhất.
Chọn chọn tìm tìm một hồi, cuối cùng chọn mặt bằng ở nằm ở con phố náo nhiệt nhất Lê An.
Chỗ này có tiệm cơm quốc doanh, có bách hóa lớn nhất, cuối phố có dãy khách sạn Hữu Nghị và thêm mấy nhà khách. Tóm lại con phố này là con phố sầm uất nhất Lê An.
Sau khi hai ngày tìm kiếm, cuối cùng cũng chọn được mặt bằng. Chủ cho thuê cũng dễ nói chuyện, đồng ý cho bọn họ thông tường, chỉ cần đưa cho họ thêm 20 đồng.
Điểm này thì không thành vấn đề, hai vợ chồng Từ Sơn Tùng vốn đã muốn đầu tư nhiều tiền cho mặt bằng.
Đặc biệt là ở đoạn đường tốt như thế này, bách hóa nằm chếch ở đối diện, cách 80 mét, xung quanh không có nhà dân ngăn cản tầm mắt, đường đi rộng rãi, sạch sẽ, rất có giá trị.
Tiền thuê mặt bằng là 50 đồng một tháng, tạm thời ký hợp đồng thuê năm năm. Tổng diện tích cửa hàng khi thông nhau là 150 mét vuông. Toàn bộ Lê An thì đây là cửa hàng quần áo tư nhân có diện tích lớn nhất.
Sau khi thuê được cửa hàng, bắt đầu tìm đội thi công. Kiều Hoa phụ trách thiết kế, cũng không cần thiết kế quá tinh tế, chỉ cần vẽ không khác lắm, tô màu lên, để đội công nhân có thể hiểu mà làm theo là được.
Khởi công vội vàng, đầu tiên là để cho đội thi công quét dọn sạch tường, rồi thiết kế chống ẩm tường, lát gạch tô sơn màu xanh trắng.
Trong lúc công nhân thi công thì Kiều Hoa cũng không rảnh, cô phải thiết kế bàn ghế tiếp khách cùng với quầy thu ngân.
Quầy thu ngân dùng gỗ để tạp thành, rồi phối màu cho phù hợp với màu cửa hàng. Gỗ được sơn trắng cùng những dãi màu vàng để điểm xuyến, khiến cho không gian nhìn rộng rãi sáng sủa hơn, cho dù không bật đèn cũng không bị âm u cửa hàng.
Đương nhiên cửa hàng phải lắp đèn, lắp nhiều là đằng khác. Cho dù là ban ngày hay ban đêm gì cũng phải mở đèn. Kiều Hoa dự định lắp đèn ống, xung quanh lại lắp đèn vàng.
Mấy thứ như bóng đèn thị trường không dễ mua, vẫn là nhờ Du Phồn nhờ bạn trai cũ mua giùm. Chỉ tầm một tuần sau hai vợ chồng có thể ra càng nhận hàng “mua giùm” về.
Giá cả không hề rẻ làm cho Kiều Hoa đau một hồi mới bớt. Sau khi lắp xong bóng đèn, bật lên, cả căn phòng liền sáng rực, ai nhìn vào cũng không ngừng trầm trồ.
Phòng thử đồ cũng được Kiều Hoa thiết kế tỉ mỉ, vì để tiết kiệm chi phí mà cô không làm của, dùng gỗ làm các vách ngăn thành từng phòng, sau đó đóng đinh để móc màn che lại. Sau khi khách lựa được quần áo, cầm vào phòng thử đồ, chỉ cần kém rèm lại là có thể che được.
Cuối cùng, Kiều Hoa tốn rất nhiều tiền thuê một người làm bảng hiệu lớn thật bắt mắt ~ “Cửa hàng thời trang Tử Tinh Đình”
Nếu không phải biết tiền của thập niên 80 đáng giá, ai mà nghĩ, lặn lộn một hồi như vậy còn chưa đến hai vạn!
Qua hai tháng, cửa hàng mặt tiền đã hoàn tất toàn bộ việc trang trí. Nhìn thấy thành quả cuối cùng, không chỉ có mấy người Từ Sơn Tùng mà đội thi công cũng không thể tưởng tượng được.
Đặc biệt là thời điểm chạng vạng, đem toàn bộ đèn trong cửa hàng thấp lên, mấy nhà xung quanh gần xa đều bị ánh đèn của cửa hàng hấp dẫn, ở trong nhà nhưng vẫn nhịn không được suýt xoa.
“Đây là gì? Cửa hàng thời trang Tử Tinh Đình? Bán quần áo?”
“Được ghê, thật sáng sủa, không biết phải lắp bao nhiêu bóng đèn nữa?”
‘Đẹp quá đi thôi….”
Trong chốc lát, mọi người đều bị hấp dẫn mà chú ý đến logo của cửa tiệm. Mọi người thấy cửa tiệm được trang trí chỉnh tề, bàn ghế ngay ngắn, có quầy thu tiền, còn có khu thử đồ hết sức độc đáo. Ai nhìn vào cũng hoa cả mắt, không biết nên nhìn từ đâu.
Nga đúng rồi, còn có, tiệm này không dùng cửa cuốn cũng không dùng cửa gỗ, cửa hàng này chỉ dùng cửa kính. Cửa kính trong suốt được đặt sát đất, liếc mắt một cái đã thấy được hết toàn bộ cửa hàng.
Kỳ thật, lần thiết kế này hỏi món nào mắt nhất, thì đó chính là vách kính và cửa kính sát đất của cửa hàng. Hoàn thành toàn bộ số cửa kính đó tốn gần hai ngàn đồng!
Thật sự là mắc a, Kiều Hoa làm cái này mà lòng rỉ m.á.u không thôi, cô chỉ biết cầu nguyện cho cửa kính này có hiệu quả thẩm mỹ cao.
Cũng may, cuối cùng hiệu quả cho ra không tồi, nhìn phản ứng của mọi người cô biết ~ cô thành công rồi.
Chọn chọn tìm tìm một hồi, cuối cùng chọn mặt bằng ở nằm ở con phố náo nhiệt nhất Lê An.
Chỗ này có tiệm cơm quốc doanh, có bách hóa lớn nhất, cuối phố có dãy khách sạn Hữu Nghị và thêm mấy nhà khách. Tóm lại con phố này là con phố sầm uất nhất Lê An.
Sau khi hai ngày tìm kiếm, cuối cùng cũng chọn được mặt bằng. Chủ cho thuê cũng dễ nói chuyện, đồng ý cho bọn họ thông tường, chỉ cần đưa cho họ thêm 20 đồng.
Điểm này thì không thành vấn đề, hai vợ chồng Từ Sơn Tùng vốn đã muốn đầu tư nhiều tiền cho mặt bằng.
Đặc biệt là ở đoạn đường tốt như thế này, bách hóa nằm chếch ở đối diện, cách 80 mét, xung quanh không có nhà dân ngăn cản tầm mắt, đường đi rộng rãi, sạch sẽ, rất có giá trị.
Tiền thuê mặt bằng là 50 đồng một tháng, tạm thời ký hợp đồng thuê năm năm. Tổng diện tích cửa hàng khi thông nhau là 150 mét vuông. Toàn bộ Lê An thì đây là cửa hàng quần áo tư nhân có diện tích lớn nhất.
Sau khi thuê được cửa hàng, bắt đầu tìm đội thi công. Kiều Hoa phụ trách thiết kế, cũng không cần thiết kế quá tinh tế, chỉ cần vẽ không khác lắm, tô màu lên, để đội công nhân có thể hiểu mà làm theo là được.
Khởi công vội vàng, đầu tiên là để cho đội thi công quét dọn sạch tường, rồi thiết kế chống ẩm tường, lát gạch tô sơn màu xanh trắng.
Trong lúc công nhân thi công thì Kiều Hoa cũng không rảnh, cô phải thiết kế bàn ghế tiếp khách cùng với quầy thu ngân.
Quầy thu ngân dùng gỗ để tạp thành, rồi phối màu cho phù hợp với màu cửa hàng. Gỗ được sơn trắng cùng những dãi màu vàng để điểm xuyến, khiến cho không gian nhìn rộng rãi sáng sủa hơn, cho dù không bật đèn cũng không bị âm u cửa hàng.
Đương nhiên cửa hàng phải lắp đèn, lắp nhiều là đằng khác. Cho dù là ban ngày hay ban đêm gì cũng phải mở đèn. Kiều Hoa dự định lắp đèn ống, xung quanh lại lắp đèn vàng.
Mấy thứ như bóng đèn thị trường không dễ mua, vẫn là nhờ Du Phồn nhờ bạn trai cũ mua giùm. Chỉ tầm một tuần sau hai vợ chồng có thể ra càng nhận hàng “mua giùm” về.
Giá cả không hề rẻ làm cho Kiều Hoa đau một hồi mới bớt. Sau khi lắp xong bóng đèn, bật lên, cả căn phòng liền sáng rực, ai nhìn vào cũng không ngừng trầm trồ.
Phòng thử đồ cũng được Kiều Hoa thiết kế tỉ mỉ, vì để tiết kiệm chi phí mà cô không làm của, dùng gỗ làm các vách ngăn thành từng phòng, sau đó đóng đinh để móc màn che lại. Sau khi khách lựa được quần áo, cầm vào phòng thử đồ, chỉ cần kém rèm lại là có thể che được.
Cuối cùng, Kiều Hoa tốn rất nhiều tiền thuê một người làm bảng hiệu lớn thật bắt mắt ~ “Cửa hàng thời trang Tử Tinh Đình”
Nếu không phải biết tiền của thập niên 80 đáng giá, ai mà nghĩ, lặn lộn một hồi như vậy còn chưa đến hai vạn!
Qua hai tháng, cửa hàng mặt tiền đã hoàn tất toàn bộ việc trang trí. Nhìn thấy thành quả cuối cùng, không chỉ có mấy người Từ Sơn Tùng mà đội thi công cũng không thể tưởng tượng được.
Đặc biệt là thời điểm chạng vạng, đem toàn bộ đèn trong cửa hàng thấp lên, mấy nhà xung quanh gần xa đều bị ánh đèn của cửa hàng hấp dẫn, ở trong nhà nhưng vẫn nhịn không được suýt xoa.
“Đây là gì? Cửa hàng thời trang Tử Tinh Đình? Bán quần áo?”
“Được ghê, thật sáng sủa, không biết phải lắp bao nhiêu bóng đèn nữa?”
‘Đẹp quá đi thôi….”
Trong chốc lát, mọi người đều bị hấp dẫn mà chú ý đến logo của cửa tiệm. Mọi người thấy cửa tiệm được trang trí chỉnh tề, bàn ghế ngay ngắn, có quầy thu tiền, còn có khu thử đồ hết sức độc đáo. Ai nhìn vào cũng hoa cả mắt, không biết nên nhìn từ đâu.
Nga đúng rồi, còn có, tiệm này không dùng cửa cuốn cũng không dùng cửa gỗ, cửa hàng này chỉ dùng cửa kính. Cửa kính trong suốt được đặt sát đất, liếc mắt một cái đã thấy được hết toàn bộ cửa hàng.
Kỳ thật, lần thiết kế này hỏi món nào mắt nhất, thì đó chính là vách kính và cửa kính sát đất của cửa hàng. Hoàn thành toàn bộ số cửa kính đó tốn gần hai ngàn đồng!
Thật sự là mắc a, Kiều Hoa làm cái này mà lòng rỉ m.á.u không thôi, cô chỉ biết cầu nguyện cho cửa kính này có hiệu quả thẩm mỹ cao.
Cũng may, cuối cùng hiệu quả cho ra không tồi, nhìn phản ứng của mọi người cô biết ~ cô thành công rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương