Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 438
Đừng nhìn hiện tại là mùa đông nhưng váy vẫn bán chạy.
Kiểu dáng váy mùa đông thì phối thêm chiếc áo khoác bông là có thể giữ ấm rồi. Bởi vì Lê An ở phía nam cho nên vẫn có thể chống chọi với mùa đông được.
Mà bên kia, từ bên gian bên kia thì bày những mẫu đồ thiết kế đại chúng, giá cả vừa phải, già trẻ đều có thể mua được.
Tử Tinh Đình chỉ bán đồ nữ, chuyên đồ thiết kế nữ, phong cách cũng thống nhất cho nên nếu bỏ đồ nam vào thì thật sự rất kỳ cục.
Thử hỏi mà xem, từ những năm 2010 trở đi có cửa hàng nào vừa bán đồ nam vừa bán đồ nữ không? Nếu có thì đó là những nhãn hiệu lớn đã có tên tuổi từ rất lâu đời, còn lại những cửa hàng bình thường đều phân ra rạch ròi.
Cửa hàng ở phố Bạch Vân chủ yếu đánh vào trang phục giá rẻ nên có thể để lẫn lộn đồ nam và nữ, nhưng cửa hàng này đi theo con đường cao cấp đương nhiên không thể bán đồ lẫn lộn như bên kia.
Thời gian từ từ trôi qua, năm sáu phút sau, có hai chị em khoác tay nhau đi vào cửa hàng.
Có một thì sẽ có hàng, lượng khách vào ngày càng đông, mọi người đều mang theo tâm lý tò mò mà tiến vào.
Phần lớn mọi người đều dừng lại ở những đồ được thiết kế riêng. Một phần vì mẫu mã độc lạ phần còn lại là vì giá cả quá cao, bọn họ không thể mua nhưng lại luyến tiếc đi.
Nhưng có một câu nói rất đúng, miễn phí thì tội gì không thử, ai biết đến khi nào mới được có cơ hội lần hai.
Vẫn là nên quý trọng cơ hội hiện có đi.
Ở cửa hàng này cho thử miễn phí, nhân viên lại không chèo kéo khách mua hàng, cho nên có vài người tiến lên nhờ nhân viên lấy quần áo cho thử. Khách hàng đều an tâm thử đồ.
Cũng may đại bộ phận khách hàng tới đây đều không phải vì mua quần áo, chỉ là thấy cửa hàng đẹp mà ngắm cũng không tốn tiền cho nên đi vào nhìn. Mọi người cũng thức thời, chỉ đi vào dạo hai vòng cho đã nghiện liền đi ra để cho người ta buôn bán.
Mấy cô gái trẻ đứng trước “bảo vật trấn điểm” của cửa hàng, khẽ nói nhỏ: “Cửa hàng này trang trí thật đẹp, trước đến nay chưa từng thấy qua.”
“Đúng vậy nha, mình cũng chưa từng thấy qua.”
“Ai, mau xem bên này, sau cửa kính nè, cái váy này cũng đẹp quá.”
“Nhưng mà bây giờ là mùa đông, nếu mà mua váy mẹ mình sẽ chửi chết.:
‘Sợ cái gì chứ, cậu không thấy váy này làm tử vải len dệt à?”
“Nha, đúng này, lần đầu tiên tớ thấy váy được làm từ vải len dệt đó.” Với tâm lý tò mò mà sờ thử, sờ xong thì cực kỳ thích, mịn mịn mềm mềm, lại rất đẹp, mà đường chỉ cũng kỳ tinh tế, vừa nhìn là biết được may thủ công hoàn toàn.
“Bà chủ, cái váy này bao nhiêu tiền?”
Chỉ hỏi một câu, nhân viên liền nhanh chóng chạy tới, trên áo nhân viên còn có bảng tên.
Người nhân viên lật nhãn hiệu lên, bên trên có ghi giá.
“Xin chào đồng chí, váy này 126 đồng.”
“Tê ~” Hai người nhìn nhau, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, chân tay cứng đờ, nhất thời không biết nên đứng hay nên đi.
Kiều Hoa cũng chú ý đến tình hình bên này, đi tới hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhìn thấy sắc mặt của hai cô gái, tựa hồ như đoán được sự việc xảy ra, hỏi nhân viên, “Đã tính giá chiết khấu cho khách chưa?”
Nhân viên là lần đầu tiên làm ở Tử Tinh Đình, thấy và chủ đi tới, lại là ngày đầu tiên làm việc cho nên quên tính chiết khấu cho khách.
Nhân viên cúi đầu xấu hổ, hoảng loạn chạy tới quầy tính tiền lấy giấy bút, “Hai vị chờ một chút.”
Thời buổi này máy tính bấm tay chưa phổ biến, khi tính tiền chủ yếu là dùng bàn tính hoặc giấy bút là chính.
Thực hiển nhiên, người nhân viên trẻ tuổi này sẽ không dùng bàn tính mà dùng giấy bút.
Còn chưa tính xong, Kiều Hoa đã mở miệng trước, “Hôm nay là ngày khai trương, cho nên có hoạt động khuyến mãi. Toàn bộ sản phẩm thiết kế của cửa hàng được giảm 15%. Vậy chiếc váy này sau khi chiết khấu còn 107 đồng, nếu thích có thể thử xem.”
Lại thấy sắc mặt của hai cô gái, mặc dù tốt hơn một chút nhưng vẫn vậy…
Nhìn hai người đổi sắc mặt như bản pha màu, Kiều Hoa hiểu ý cười, cũng đại khái đoàn được tình hình kinh tế của hai người. Hai người này có vẻ không giống người đi làm lắm, có thể là sinh viên đại học đi.
“Có, có chút mắc, chúng tôi nhìn thêm….”
“Đúng vậy, bên này là đồ thiết kế của cửa hàng, giá sẽ cao hơn một chút, tương đối phù hợp với những đồng chí nữ có kinh tế độc lập, đương nhiên cũng đảm bảo là đồ này là đồ độc nhất vô nhị. Nếu ba vị còn đang đi học, có thể qua nhìn đồ của bên khu này.” Nói xong, Kiều Hoa dẫn các cô gái đi qua khu bên này của cửa hàng.
“Bên này là đồ may sẵn, quần áo gì cũng có, ba người có thể xem thử, cũng có thể thử.”
Chần chừ một chút, cuối cùng cũng nhịn không được mà nói: “Được, chúng tôi nhìn xem.”
Kiểu dáng váy mùa đông thì phối thêm chiếc áo khoác bông là có thể giữ ấm rồi. Bởi vì Lê An ở phía nam cho nên vẫn có thể chống chọi với mùa đông được.
Mà bên kia, từ bên gian bên kia thì bày những mẫu đồ thiết kế đại chúng, giá cả vừa phải, già trẻ đều có thể mua được.
Tử Tinh Đình chỉ bán đồ nữ, chuyên đồ thiết kế nữ, phong cách cũng thống nhất cho nên nếu bỏ đồ nam vào thì thật sự rất kỳ cục.
Thử hỏi mà xem, từ những năm 2010 trở đi có cửa hàng nào vừa bán đồ nam vừa bán đồ nữ không? Nếu có thì đó là những nhãn hiệu lớn đã có tên tuổi từ rất lâu đời, còn lại những cửa hàng bình thường đều phân ra rạch ròi.
Cửa hàng ở phố Bạch Vân chủ yếu đánh vào trang phục giá rẻ nên có thể để lẫn lộn đồ nam và nữ, nhưng cửa hàng này đi theo con đường cao cấp đương nhiên không thể bán đồ lẫn lộn như bên kia.
Thời gian từ từ trôi qua, năm sáu phút sau, có hai chị em khoác tay nhau đi vào cửa hàng.
Có một thì sẽ có hàng, lượng khách vào ngày càng đông, mọi người đều mang theo tâm lý tò mò mà tiến vào.
Phần lớn mọi người đều dừng lại ở những đồ được thiết kế riêng. Một phần vì mẫu mã độc lạ phần còn lại là vì giá cả quá cao, bọn họ không thể mua nhưng lại luyến tiếc đi.
Nhưng có một câu nói rất đúng, miễn phí thì tội gì không thử, ai biết đến khi nào mới được có cơ hội lần hai.
Vẫn là nên quý trọng cơ hội hiện có đi.
Ở cửa hàng này cho thử miễn phí, nhân viên lại không chèo kéo khách mua hàng, cho nên có vài người tiến lên nhờ nhân viên lấy quần áo cho thử. Khách hàng đều an tâm thử đồ.
Cũng may đại bộ phận khách hàng tới đây đều không phải vì mua quần áo, chỉ là thấy cửa hàng đẹp mà ngắm cũng không tốn tiền cho nên đi vào nhìn. Mọi người cũng thức thời, chỉ đi vào dạo hai vòng cho đã nghiện liền đi ra để cho người ta buôn bán.
Mấy cô gái trẻ đứng trước “bảo vật trấn điểm” của cửa hàng, khẽ nói nhỏ: “Cửa hàng này trang trí thật đẹp, trước đến nay chưa từng thấy qua.”
“Đúng vậy nha, mình cũng chưa từng thấy qua.”
“Ai, mau xem bên này, sau cửa kính nè, cái váy này cũng đẹp quá.”
“Nhưng mà bây giờ là mùa đông, nếu mà mua váy mẹ mình sẽ chửi chết.:
‘Sợ cái gì chứ, cậu không thấy váy này làm tử vải len dệt à?”
“Nha, đúng này, lần đầu tiên tớ thấy váy được làm từ vải len dệt đó.” Với tâm lý tò mò mà sờ thử, sờ xong thì cực kỳ thích, mịn mịn mềm mềm, lại rất đẹp, mà đường chỉ cũng kỳ tinh tế, vừa nhìn là biết được may thủ công hoàn toàn.
“Bà chủ, cái váy này bao nhiêu tiền?”
Chỉ hỏi một câu, nhân viên liền nhanh chóng chạy tới, trên áo nhân viên còn có bảng tên.
Người nhân viên lật nhãn hiệu lên, bên trên có ghi giá.
“Xin chào đồng chí, váy này 126 đồng.”
“Tê ~” Hai người nhìn nhau, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, chân tay cứng đờ, nhất thời không biết nên đứng hay nên đi.
Kiều Hoa cũng chú ý đến tình hình bên này, đi tới hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhìn thấy sắc mặt của hai cô gái, tựa hồ như đoán được sự việc xảy ra, hỏi nhân viên, “Đã tính giá chiết khấu cho khách chưa?”
Nhân viên là lần đầu tiên làm ở Tử Tinh Đình, thấy và chủ đi tới, lại là ngày đầu tiên làm việc cho nên quên tính chiết khấu cho khách.
Nhân viên cúi đầu xấu hổ, hoảng loạn chạy tới quầy tính tiền lấy giấy bút, “Hai vị chờ một chút.”
Thời buổi này máy tính bấm tay chưa phổ biến, khi tính tiền chủ yếu là dùng bàn tính hoặc giấy bút là chính.
Thực hiển nhiên, người nhân viên trẻ tuổi này sẽ không dùng bàn tính mà dùng giấy bút.
Còn chưa tính xong, Kiều Hoa đã mở miệng trước, “Hôm nay là ngày khai trương, cho nên có hoạt động khuyến mãi. Toàn bộ sản phẩm thiết kế của cửa hàng được giảm 15%. Vậy chiếc váy này sau khi chiết khấu còn 107 đồng, nếu thích có thể thử xem.”
Lại thấy sắc mặt của hai cô gái, mặc dù tốt hơn một chút nhưng vẫn vậy…
Nhìn hai người đổi sắc mặt như bản pha màu, Kiều Hoa hiểu ý cười, cũng đại khái đoàn được tình hình kinh tế của hai người. Hai người này có vẻ không giống người đi làm lắm, có thể là sinh viên đại học đi.
“Có, có chút mắc, chúng tôi nhìn thêm….”
“Đúng vậy, bên này là đồ thiết kế của cửa hàng, giá sẽ cao hơn một chút, tương đối phù hợp với những đồng chí nữ có kinh tế độc lập, đương nhiên cũng đảm bảo là đồ này là đồ độc nhất vô nhị. Nếu ba vị còn đang đi học, có thể qua nhìn đồ của bên khu này.” Nói xong, Kiều Hoa dẫn các cô gái đi qua khu bên này của cửa hàng.
“Bên này là đồ may sẵn, quần áo gì cũng có, ba người có thể xem thử, cũng có thể thử.”
Chần chừ một chút, cuối cùng cũng nhịn không được mà nói: “Được, chúng tôi nhìn xem.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương