Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 501
Một năm bận rộn rất nhanh đã trôi qua rất nhanh, đầu tháng chín, thời điểm Tiếu Tiếu bốn tuổi lẻ một tháng, rốt cuộc cũng bắt đầu cuộc sống nhà trẻ.
Đêm trước đi học, hai người ba mẹ già đối xử với cô nhóc rất tốt, đáp ứng hết mọi yêu cầu của cô nhóc vì hy vọng ngày mai đi nhà trẻ thuận lợi hơn một chút.
Trước khi tới nhà trẻ, cảm xúc của Tiếu Tiếu vẫn rất bình thường, thẳng cho đến khi đứng trước cửa nhà trẻ, nghe thấy tiếng khóc ầm ĩ xung quanh, đại khái là do bị nhiễm bầu không khí bi thương xung quanh, Tiếu Tiếu bắt đầu rơi nước mắt.
‘Mẹ ơi, mẹ không yêu con sao?” Ôm cổ Kiều Hoa khóc đến thương tâm khổ sở.
Kiều Hoa bất đắc dĩ, búng cái trán nghịch ngợm của con gái, xoa xoa hai sừng dê nhỏ trên đầu, “Bánh bao mít ướt, sao lại khóc vậy? Mẹ vẫn yêu con mà.”
Tay thịt xoa xoa đôi mắt, thút tha thút thít nói, ‘Mẹ, mẹ yêu con, vì sao, muốn, đưa con, tới nhà trẻ? Mẹ yêu con, hẳn là nên ở cùng một chỗ với con, chúng ta vĩnh viễn bên nhau.”
Kiều Hoa dở khóc dở cười, cái này, đúng là cái gì cũng nói được.
Tiếu Tiếu đúng là người giỏi giảo biện nhất.
“Yêu con, vĩnh viễn yêu con. Không khóc a, tới, để ba ba ôm một cái, lập tức trở thành bạn nhỏ đi học nhà trẻ nào. Tiếu Tiếu không còn là bạn nhỏ ba tuổi nữa rồi đúng không, nên Tiếu Tiếu phải kiên cường lên.”
“Không kiên cường.” Điên cuồng lắc đầu, tay lại thành thật vươn ra muốn ba ba ôm.
Rúc vào lòng n.g.ự.c Từ Sơn Tùng, cô nhóc vẫn còn khóc, cực kỳ ủy khuất nói.
‘Ba ba, buổi chiều á, hai người đều phải đón con, hai người phải đến sớm nhất.”
Những lời này làm hai vợ chồng không hẹn mà cùng nhớ tới Kiều Minh, năm Minh Minh năm tuổi, lần đầu tiên đi học, cũng dặn dò hai vợ chồng bọn họ như vậy.
Chỉ là ngày đó gặp phải chuyện nên tới trễ, không hoàn thành lời hứa, lần này không thể lại nuốt lời.
“Được, con không khóc nữa, cuối tuần ba ba dẫn con đi vườn bách thú được không?”
Chỉ dỗ vài câu là đã nín khóc, “ n, con thích đi vườn bách thú.”
Dỗ thêm vài phút nữa, cuối cùng cũng đưa Tiếu Tiếu mang cùng hai giọt nước mắt của cô nhóc đưa cho cô giáo.
Cô giáo Cầm đã làm chủ nhiệm được mười sáu năm, rất ít khi nào cô ấy thấy đứa trẻ xinh đẹp như Tiếu Tiếu.
Ôm lấy Tiếu Tiếu xoa xoa đầu nhỏ, dịu dàng nói, “Bạn nhỏ Kiều Tiếu học lớp nhất đúng không? Ngày đầu tiên đi học mà không khóc? Quá giỏi rồi. Đi thôi, cô giáo dẫn con đi vào lớp. Tạm biệt ba mẹ nào.” Mặc dù luyến tiếc nhưng vẫn ngoan ngoãn vẫy tay, miệng nhỏ bẹp bẹp, ‘Tạm biệt…Ba ba, mẹ….”
Hai vợ chồng cứ như vậy nhìn Tiếu Tiếu được cô giáo dẫn vào lớp, cuối cùng khẽ tới bên cửa sổ quan sát con gái.
Tiếu Tiếu được cô giáo dẫn vào lớp học, cô nhóc ngồi ngốc trên băng ghế nhỏ, hai tay đặt lên nhau, bất an mà nắm lấy.
Hai vợ chồng Từ Sơn Tùng ngồi xổm ở ngoài cửa xem, nhìn thấy thân ảnh lẻ loi như vậy, thật đáng thương a.
Hốc mắt Kiều Hoa đau xót, bỗng nhiên có chút luyến tiếc con gái.
Chú ý tới điểm khác thường của Kiều Hoa, Từ Sơn Tùng nắm lấy tay cô xoa xoa, nhịn không được cong cong môi, cảm thấy vợ mình có chút đáng yêu.
“Làm sao vậy, muốn bắt chước Tiếu Tiếu mít ướt sao?”
Kiều Hoa chọc anh một cái, “Anh đừng có nói, thật sự là muốn khóc đó.”
“Aizzz, đứa nhỏ này, không phải bình thường hoạt bát lắm sao? Có nhiều bạn nhỏ trong lớp như vậy sao còn không chơi.”
“Hoàn cảnh lạ mà, hiện tại con bé mới bốn tuổi thôi, nói không chừng sau này quen rồi, con bé con xưng bá xưng vương ở nhà trẻ.”
Phụt – thành công đem Kiều Hoa chọc cười.
Cô giáo đưa đồ chơi cho Tiếu Tiếu cầm, cô nhóc cũng không có hứng thú, chỉ cầm lên quay qua quay lại thôi.
Chờ đến khi chuông vào lớp vang lên, hai vợ chồng mới lưu luyến, không nỡ mà rời đi.
Chính xác hơn là Kiều Hoa không nỡ đi.
Tuy rằng trước khi hai người đi Tiếu Tiếu không khóc, hơn nữa cô nhóc là một đứa trẻ hoạt bát, lẽ ra phải yên tâm mới phải, nhưng Kiều Hoa vẫn là lo lắng. Cách thời điểm tan học hơn nửa giờ, cô đã gọi thúc giục Từ Sơn Tùng tới tiệm đón mình, hiện tại cô phải tới nhà trẻ đon con gái.
Thời điểm tới nhà trẻ, còn nửa tiếng nữa mới tan học. Trong phòng học, đặc biệt là phòng học lớp mẫu giáo bé đã nháo đến túi bụi, tiếng ồn ào truyền ra đến đinh tai nhức óc.
Nếu không phải trường còn khóa, Kiều Hoa nghĩ bòn nhỏ trực tiếp xông ra cũng nên.
Bởi vì cổng trường không cho tiếng vào, cho nên chỉ có thể ở từ xa nhìn qua cửa kính tình hình lớp học. Bên trong cãi cọ ồn ào một mảnh, nhưng con gái mình đâu?
Không nhìn thấy, có quá nhiều bạn nhỏ, có lẽ là Tiếu Tiếu bị che rồi.
Đêm trước đi học, hai người ba mẹ già đối xử với cô nhóc rất tốt, đáp ứng hết mọi yêu cầu của cô nhóc vì hy vọng ngày mai đi nhà trẻ thuận lợi hơn một chút.
Trước khi tới nhà trẻ, cảm xúc của Tiếu Tiếu vẫn rất bình thường, thẳng cho đến khi đứng trước cửa nhà trẻ, nghe thấy tiếng khóc ầm ĩ xung quanh, đại khái là do bị nhiễm bầu không khí bi thương xung quanh, Tiếu Tiếu bắt đầu rơi nước mắt.
‘Mẹ ơi, mẹ không yêu con sao?” Ôm cổ Kiều Hoa khóc đến thương tâm khổ sở.
Kiều Hoa bất đắc dĩ, búng cái trán nghịch ngợm của con gái, xoa xoa hai sừng dê nhỏ trên đầu, “Bánh bao mít ướt, sao lại khóc vậy? Mẹ vẫn yêu con mà.”
Tay thịt xoa xoa đôi mắt, thút tha thút thít nói, ‘Mẹ, mẹ yêu con, vì sao, muốn, đưa con, tới nhà trẻ? Mẹ yêu con, hẳn là nên ở cùng một chỗ với con, chúng ta vĩnh viễn bên nhau.”
Kiều Hoa dở khóc dở cười, cái này, đúng là cái gì cũng nói được.
Tiếu Tiếu đúng là người giỏi giảo biện nhất.
“Yêu con, vĩnh viễn yêu con. Không khóc a, tới, để ba ba ôm một cái, lập tức trở thành bạn nhỏ đi học nhà trẻ nào. Tiếu Tiếu không còn là bạn nhỏ ba tuổi nữa rồi đúng không, nên Tiếu Tiếu phải kiên cường lên.”
“Không kiên cường.” Điên cuồng lắc đầu, tay lại thành thật vươn ra muốn ba ba ôm.
Rúc vào lòng n.g.ự.c Từ Sơn Tùng, cô nhóc vẫn còn khóc, cực kỳ ủy khuất nói.
‘Ba ba, buổi chiều á, hai người đều phải đón con, hai người phải đến sớm nhất.”
Những lời này làm hai vợ chồng không hẹn mà cùng nhớ tới Kiều Minh, năm Minh Minh năm tuổi, lần đầu tiên đi học, cũng dặn dò hai vợ chồng bọn họ như vậy.
Chỉ là ngày đó gặp phải chuyện nên tới trễ, không hoàn thành lời hứa, lần này không thể lại nuốt lời.
“Được, con không khóc nữa, cuối tuần ba ba dẫn con đi vườn bách thú được không?”
Chỉ dỗ vài câu là đã nín khóc, “ n, con thích đi vườn bách thú.”
Dỗ thêm vài phút nữa, cuối cùng cũng đưa Tiếu Tiếu mang cùng hai giọt nước mắt của cô nhóc đưa cho cô giáo.
Cô giáo Cầm đã làm chủ nhiệm được mười sáu năm, rất ít khi nào cô ấy thấy đứa trẻ xinh đẹp như Tiếu Tiếu.
Ôm lấy Tiếu Tiếu xoa xoa đầu nhỏ, dịu dàng nói, “Bạn nhỏ Kiều Tiếu học lớp nhất đúng không? Ngày đầu tiên đi học mà không khóc? Quá giỏi rồi. Đi thôi, cô giáo dẫn con đi vào lớp. Tạm biệt ba mẹ nào.” Mặc dù luyến tiếc nhưng vẫn ngoan ngoãn vẫy tay, miệng nhỏ bẹp bẹp, ‘Tạm biệt…Ba ba, mẹ….”
Hai vợ chồng cứ như vậy nhìn Tiếu Tiếu được cô giáo dẫn vào lớp, cuối cùng khẽ tới bên cửa sổ quan sát con gái.
Tiếu Tiếu được cô giáo dẫn vào lớp học, cô nhóc ngồi ngốc trên băng ghế nhỏ, hai tay đặt lên nhau, bất an mà nắm lấy.
Hai vợ chồng Từ Sơn Tùng ngồi xổm ở ngoài cửa xem, nhìn thấy thân ảnh lẻ loi như vậy, thật đáng thương a.
Hốc mắt Kiều Hoa đau xót, bỗng nhiên có chút luyến tiếc con gái.
Chú ý tới điểm khác thường của Kiều Hoa, Từ Sơn Tùng nắm lấy tay cô xoa xoa, nhịn không được cong cong môi, cảm thấy vợ mình có chút đáng yêu.
“Làm sao vậy, muốn bắt chước Tiếu Tiếu mít ướt sao?”
Kiều Hoa chọc anh một cái, “Anh đừng có nói, thật sự là muốn khóc đó.”
“Aizzz, đứa nhỏ này, không phải bình thường hoạt bát lắm sao? Có nhiều bạn nhỏ trong lớp như vậy sao còn không chơi.”
“Hoàn cảnh lạ mà, hiện tại con bé mới bốn tuổi thôi, nói không chừng sau này quen rồi, con bé con xưng bá xưng vương ở nhà trẻ.”
Phụt – thành công đem Kiều Hoa chọc cười.
Cô giáo đưa đồ chơi cho Tiếu Tiếu cầm, cô nhóc cũng không có hứng thú, chỉ cầm lên quay qua quay lại thôi.
Chờ đến khi chuông vào lớp vang lên, hai vợ chồng mới lưu luyến, không nỡ mà rời đi.
Chính xác hơn là Kiều Hoa không nỡ đi.
Tuy rằng trước khi hai người đi Tiếu Tiếu không khóc, hơn nữa cô nhóc là một đứa trẻ hoạt bát, lẽ ra phải yên tâm mới phải, nhưng Kiều Hoa vẫn là lo lắng. Cách thời điểm tan học hơn nửa giờ, cô đã gọi thúc giục Từ Sơn Tùng tới tiệm đón mình, hiện tại cô phải tới nhà trẻ đon con gái.
Thời điểm tới nhà trẻ, còn nửa tiếng nữa mới tan học. Trong phòng học, đặc biệt là phòng học lớp mẫu giáo bé đã nháo đến túi bụi, tiếng ồn ào truyền ra đến đinh tai nhức óc.
Nếu không phải trường còn khóa, Kiều Hoa nghĩ bòn nhỏ trực tiếp xông ra cũng nên.
Bởi vì cổng trường không cho tiếng vào, cho nên chỉ có thể ở từ xa nhìn qua cửa kính tình hình lớp học. Bên trong cãi cọ ồn ào một mảnh, nhưng con gái mình đâu?
Không nhìn thấy, có quá nhiều bạn nhỏ, có lẽ là Tiếu Tiếu bị che rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương