Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 53
Nghe nói Kiều Hoa không ngủ lại, Ngưu Xảo Lệ cao hứng đi nấu cơm tối. Từ Sơn Tùng muốn đưa lễ hỏi nên nhân cơ hội này anh đến gần chỗ Lữ Tú Hoa.
Anh mở túi, như có phép thuật, anh lấy ra hai trăm đồng từ túi áo.
Hai trăm! Hai mươi tờ đại đoàn kết!
Đừng nói là ba mẹ Kiều, đến Kiều Hoa cũng ngạc nhiên mà ngây người.
Bàn vỉa hè lời như vậy sao? Anh rốt cuộc còn dấu bao nhiêu mà cô không biết.
“Không được, không được, số tiền này không thể nhận được!” Ba mẹ Kiều sợ hãi không thôi, bọn họ vội vàng từ chối.
Hai vợ chồng bọn họ đến từng tuổi này rồi mà còn chưa thấy số tiền nào lớn như vậy. Lúc trước, Kiều Yên gả vào thành phố, nhà trai cũng đưa sính lễ năm mươi đồng. Tuy rằng, năm mươi đồng không ít, nhưng so với hai trăm đồng thì đó là một con số nhỏ.
Từ Sơn Tùng nhét vào trong tay ba Kiều, “Con ra mắt vội nên không thể mua gì nhiều, số tiền này là để biếu cho ba mẹ, hai người nhận lấy đi.”
Ba Kiều là người ăn nói vụng về, tình huống như thế này càng không phải biết nên nói thế nào, ông chỉ đành quay đầu cầu cứu vợ.
Lữ Tú Hoa vội từ chối thay chồng, “Sao lại nhiều như vậy a! Chúng ta là gả con gái chứ đây phải bán con gái. Hơn nữa, ở quê thì quanh năm suốt tháng dùng bao nhiêu đâu chứ. Tiền này đưa chúng ta cũng phí, vợ chồng hai đứa cầm lên thành phố sinh hoạt, trên đó cần dùng tiền, còn phải nuôi Minh Minh nữa! Chỗ nào cũng phải cần tốn tiền.”
Từ Sơn Tùng cười cười lắc đầu, “Ba mẹ nuôi Kiều Hoa khôn lớn cũng không dễ dàng, sính lễ đương nhiên là cần thiết. Đây là trong phạm vi con có thể lấy ra, ba mẹ không cần lo, tụi con vẫn sống tốt mà.”
“Sống tốt cái gì mà tốt, mẹ thấy, con chính là không biết nặng nhẹ, còn đưa nhiều tiền cho chúng ta như vậy!” Lữ Tú Hoa nhíu mày nói. Cho dù Kiều Hoa cảm thấy số tiền này quá nhiều, tuy nhiên, cô vẫn khuyên ba mẹ nhận lấy.
“Ba mẹ nhận đi, con sau khi kết hôn liền ở trên thành phố, không thể ở bên chăm sóc hai người. Hiện tại, trong nhà là do chị dâu quản, sau này lỡ ba mẹ có sinh bệnh thì còn có tiền mà đi bệnh viện.”
Nếu là Từ Sơn Tùng chủ động đưa, như vậy anh đã suy nghĩ kỹ càng, cô tin anh không phải là người xúc động nhất thời.
Huống hồ, nếu về sau Từ Sơn Tùng vì hai trăm đồng này mà nháo với cô, thì coi như là thấy được bộ mặt thật của anh cũng là chuyện tốt.
“Việc này….” ba mẹ Kiều đều rất khó xử, nhận nhiêu đây thì thật sự quá nhiều…
Nhưng nhìn thái độ của Từ Sơn Tùng thì bọn họ cũng không thể từ chối được.
“Ba mẹ cầm đi. Nhiều tiền như vậy không phải đại biểu cho việc Từ Sơn Tùng xem trọng con sao?”
Cũng coi như là thay nguyên chủ hiếu kính cha mẹ. Tuy ba mẹ Kiều hồ đồ nhưng hai mẹ con bọn họ đều là nhờ ba mẹ Kiều yêu thương mà lớn lên, chỉ riêng điểm này thôi, Kiều Hoa đương nhiên không thể trách bọn họ.
Lữ Tú Hoa nhìn Kiều Hoa, cô vẫn là con gái nhỏ trong trí nhớ của bà, nhưng lại làm cho bà cảm thấy cô trưởng thành lên rất nhiều.
Lần trước, anh rể về quê đón, nha đầu này hận không thể mau chạy đi. Hiện giờ, khi về đây lại khác hẳn.
Bây giờ, con gái nhỏ của bà còn biết đau lòng ba mẹ.
Lữ Tú Hoa tâm tình phức tạp, cuối cùng bà cũng thỏa hiệp.
“Con yên tâm, cho dù là đánh c.h.ế.t mẹ, số tiền này mẹ cũng sẽ không đưa cho chị dâu con!”
Anh mở túi, như có phép thuật, anh lấy ra hai trăm đồng từ túi áo.
Hai trăm! Hai mươi tờ đại đoàn kết!
Đừng nói là ba mẹ Kiều, đến Kiều Hoa cũng ngạc nhiên mà ngây người.
Bàn vỉa hè lời như vậy sao? Anh rốt cuộc còn dấu bao nhiêu mà cô không biết.
“Không được, không được, số tiền này không thể nhận được!” Ba mẹ Kiều sợ hãi không thôi, bọn họ vội vàng từ chối.
Hai vợ chồng bọn họ đến từng tuổi này rồi mà còn chưa thấy số tiền nào lớn như vậy. Lúc trước, Kiều Yên gả vào thành phố, nhà trai cũng đưa sính lễ năm mươi đồng. Tuy rằng, năm mươi đồng không ít, nhưng so với hai trăm đồng thì đó là một con số nhỏ.
Từ Sơn Tùng nhét vào trong tay ba Kiều, “Con ra mắt vội nên không thể mua gì nhiều, số tiền này là để biếu cho ba mẹ, hai người nhận lấy đi.”
Ba Kiều là người ăn nói vụng về, tình huống như thế này càng không phải biết nên nói thế nào, ông chỉ đành quay đầu cầu cứu vợ.
Lữ Tú Hoa vội từ chối thay chồng, “Sao lại nhiều như vậy a! Chúng ta là gả con gái chứ đây phải bán con gái. Hơn nữa, ở quê thì quanh năm suốt tháng dùng bao nhiêu đâu chứ. Tiền này đưa chúng ta cũng phí, vợ chồng hai đứa cầm lên thành phố sinh hoạt, trên đó cần dùng tiền, còn phải nuôi Minh Minh nữa! Chỗ nào cũng phải cần tốn tiền.”
Từ Sơn Tùng cười cười lắc đầu, “Ba mẹ nuôi Kiều Hoa khôn lớn cũng không dễ dàng, sính lễ đương nhiên là cần thiết. Đây là trong phạm vi con có thể lấy ra, ba mẹ không cần lo, tụi con vẫn sống tốt mà.”
“Sống tốt cái gì mà tốt, mẹ thấy, con chính là không biết nặng nhẹ, còn đưa nhiều tiền cho chúng ta như vậy!” Lữ Tú Hoa nhíu mày nói. Cho dù Kiều Hoa cảm thấy số tiền này quá nhiều, tuy nhiên, cô vẫn khuyên ba mẹ nhận lấy.
“Ba mẹ nhận đi, con sau khi kết hôn liền ở trên thành phố, không thể ở bên chăm sóc hai người. Hiện tại, trong nhà là do chị dâu quản, sau này lỡ ba mẹ có sinh bệnh thì còn có tiền mà đi bệnh viện.”
Nếu là Từ Sơn Tùng chủ động đưa, như vậy anh đã suy nghĩ kỹ càng, cô tin anh không phải là người xúc động nhất thời.
Huống hồ, nếu về sau Từ Sơn Tùng vì hai trăm đồng này mà nháo với cô, thì coi như là thấy được bộ mặt thật của anh cũng là chuyện tốt.
“Việc này….” ba mẹ Kiều đều rất khó xử, nhận nhiêu đây thì thật sự quá nhiều…
Nhưng nhìn thái độ của Từ Sơn Tùng thì bọn họ cũng không thể từ chối được.
“Ba mẹ cầm đi. Nhiều tiền như vậy không phải đại biểu cho việc Từ Sơn Tùng xem trọng con sao?”
Cũng coi như là thay nguyên chủ hiếu kính cha mẹ. Tuy ba mẹ Kiều hồ đồ nhưng hai mẹ con bọn họ đều là nhờ ba mẹ Kiều yêu thương mà lớn lên, chỉ riêng điểm này thôi, Kiều Hoa đương nhiên không thể trách bọn họ.
Lữ Tú Hoa nhìn Kiều Hoa, cô vẫn là con gái nhỏ trong trí nhớ của bà, nhưng lại làm cho bà cảm thấy cô trưởng thành lên rất nhiều.
Lần trước, anh rể về quê đón, nha đầu này hận không thể mau chạy đi. Hiện giờ, khi về đây lại khác hẳn.
Bây giờ, con gái nhỏ của bà còn biết đau lòng ba mẹ.
Lữ Tú Hoa tâm tình phức tạp, cuối cùng bà cũng thỏa hiệp.
“Con yên tâm, cho dù là đánh c.h.ế.t mẹ, số tiền này mẹ cũng sẽ không đưa cho chị dâu con!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương