Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 57
Ba Kiều là người từ trước đến nay luôn ít nói, lúc này ông cũng mở miệng, giọng ông có chút khàn khàn, “Con cứ an tâm, ba sẽ chăm sóc mẹ con. Con lên đó nhớ sống cho tốt, đừng lo lắng chuyện trong nhà…”
“Được, vậy ba mẹ bảo trọng, có việc gì khó xử thì ba mẹ có thể lên thành phố tìm con với chị hai.”
Dứt lời, cô nhìn về phía Ngưu Xảo Lệ đang khoan thai đến muộn, “Chị dâu chăm sóc ba mẹ tốt nhé.”
Ngưu Xảo Lệ vừa mới rửa chén xong, chị ta xoa xoa tay trên tạp dề, xấu hổ cười cười, “Ai! Được rồi được rồi, hai đứa cứ yên tâm! Chị sẽ chăm sóc ba mẹ thật tốt, hai đứa cứ yên tâm lên đó! Trong nhà còn có chị cùng anh cả mà!”
Quan trọng nhất là, về sau có gì tốt nhất định phải nhớ đến nhà mẹ đẻ a!
Kiều Hoa ngoài cười nhưng trong không cười, cục đá trong lòng cô đã rơi xuống một nửa. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sao Hôm Nam Tây Tạng
2. Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
3. Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
4. Thiên Tài Tiên Đạo
=====================================
Những đám mây ảm đạm đang trôi đến cuối chân trời, lần chia tay này trừ bỏ thương cảm, còn có một tia sáng mong đợi đang chờ cô đón nhận.
Cứ nhớ lại chuyện cũ mà cảm thấy kinh. Từ này về sau, cô và Từ Sơn Tùng sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Mặt trời sắp lặn, hoàng hôn buông xuống, gió thổi qua vạt áo, xẹt qua làn da có chút lạnh.
Một tay Từ Sơn Tùng dắt Kiều Minh, một tay anh nắm bàn tay lạnh lẽo của Kiều Hoa. Anh ôn nhu vuốt ve tự như an ủi, tựa như truyền ấm áp cho cô.
Bọn họ sẽ hoàn toàn từ bỏ quá khứ.
“Kiều Hoa, anh nhất định sẽ mang đến hạnh phúc cho em.”
Kiều Hoa nín khóc mỉm cười, tức giận đánh tay anh một cái, “Đang êm đẹp lại đột nhiên sến súa làm gì?”
Làm cho cô càng muốn khóc.
Anh cười rộ lên, “Đây là hứa hẹn.” Cũng là lời thề của anh.
Kiều Hoa siết chặt thư giới thiệu cùng sổ hộ khẩu trong ngực, xoay người rời đi.
Bắt đầu từ đây, hai người chính thức đã làm vợ chồng hợp pháp.
Hết thảy những khó khăn hay thách thức sau này, hai người sẽ cùng nhau đối mặt. Cuộc sống mới của hai người, vừa mới bắt đầu.
~~~~~~~
Hôm sau, thời tiết rất sáng sủa, bầu trời trong xanh, từ cửa Cục Dân Chính bước ra, hai người đã chính thức làm vợ chồng. Sau khi lãnh chứng, hai người không ngừng đẩy nhanh tốc độ dọn nhà.
Nhà của Từ Sơn Tùng kỳ thật cũng không phải là một tạp viện. Trước giải phóng, một kẻ có tiền đã xây một tòa nhà lớn, trải qua một thời kỳ đặc thù, tòa nhà đã cải tạo thành một tạp viện. Một tòa nhà bây giờ phân cho tám hộ gia đình. Một nhà cũng giống như nhà của chị Lưu, gồm hai phòng. Nhà Từ Sơn Tùng cũng vậy, cũng có hai phòng, một phòng cũng tầm mười hai mười ba mét vuông.
Sân được lát gạch đá xanh, bởi vì đã xây dựng từ lâu, nên trên nền gạch đã bám không ít rêu. Ngày mưa phải đi cẩn thận nếu không sẽ bị dễ dàng bị té.
Từ Sơn Tùng mượn xe ba bánh của nhà hàng xóm để giúp vợ cùng con trai chuyển nhà. Xe ba bánh đẩy đến cửa viện, hàng xóm nhiệt tình đi ra hỗ trợ, nhưng mắt thì vẫn không quên đảo qua đảo lại trên người hai mẹ con Kiều Hoa.
“Cây vạn tuế nở hoa rồi?” Một chút dấu hiệu cũng không có a, ngủ một giấc liền nghe Từ Sơn Tùng kết hôn, hơn nữa còn cưới người mang theo con trai!
Lưu Hiểu Hồng đắc ý cười rộ lên, “Kia, không phải sau, dù sao cậu ấy cũng đã hai mươi lăm, lúc này không cười vợ thì khi nào mới cưới?”
“Cô gái đó, có phải là em gái của Kiều Yên không?”
Lưu Hiểu Hồng: “Là em của Kiều Yên đó!”
“U cà! Lần đầu kết hôn lại chọn người tái hôn? Sơn Tùng thế mà đồng ý?”
Lưu Hiểu Hồng liếc xéo cô ta, “Không đồng ý mà có thể kết hôn sao? Nhìn xem cô nói kìa, Kiều Hoa là nữ đồng chí tốt a, cô ấy rất xứng với Từ Sơn Tùng, như thế nào lại không được? Bây giờ, đã là thời đại nào rồi, cô không nghe tuyên truyền são, bây giờ đều chủ trương tự do yêu đương, ai còn chú ý đến việc kết hôn lần đầu hay lần hai.”
“Được, vậy ba mẹ bảo trọng, có việc gì khó xử thì ba mẹ có thể lên thành phố tìm con với chị hai.”
Dứt lời, cô nhìn về phía Ngưu Xảo Lệ đang khoan thai đến muộn, “Chị dâu chăm sóc ba mẹ tốt nhé.”
Ngưu Xảo Lệ vừa mới rửa chén xong, chị ta xoa xoa tay trên tạp dề, xấu hổ cười cười, “Ai! Được rồi được rồi, hai đứa cứ yên tâm! Chị sẽ chăm sóc ba mẹ thật tốt, hai đứa cứ yên tâm lên đó! Trong nhà còn có chị cùng anh cả mà!”
Quan trọng nhất là, về sau có gì tốt nhất định phải nhớ đến nhà mẹ đẻ a!
Kiều Hoa ngoài cười nhưng trong không cười, cục đá trong lòng cô đã rơi xuống một nửa. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sao Hôm Nam Tây Tạng
2. Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
3. Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
4. Thiên Tài Tiên Đạo
=====================================
Những đám mây ảm đạm đang trôi đến cuối chân trời, lần chia tay này trừ bỏ thương cảm, còn có một tia sáng mong đợi đang chờ cô đón nhận.
Cứ nhớ lại chuyện cũ mà cảm thấy kinh. Từ này về sau, cô và Từ Sơn Tùng sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Mặt trời sắp lặn, hoàng hôn buông xuống, gió thổi qua vạt áo, xẹt qua làn da có chút lạnh.
Một tay Từ Sơn Tùng dắt Kiều Minh, một tay anh nắm bàn tay lạnh lẽo của Kiều Hoa. Anh ôn nhu vuốt ve tự như an ủi, tựa như truyền ấm áp cho cô.
Bọn họ sẽ hoàn toàn từ bỏ quá khứ.
“Kiều Hoa, anh nhất định sẽ mang đến hạnh phúc cho em.”
Kiều Hoa nín khóc mỉm cười, tức giận đánh tay anh một cái, “Đang êm đẹp lại đột nhiên sến súa làm gì?”
Làm cho cô càng muốn khóc.
Anh cười rộ lên, “Đây là hứa hẹn.” Cũng là lời thề của anh.
Kiều Hoa siết chặt thư giới thiệu cùng sổ hộ khẩu trong ngực, xoay người rời đi.
Bắt đầu từ đây, hai người chính thức đã làm vợ chồng hợp pháp.
Hết thảy những khó khăn hay thách thức sau này, hai người sẽ cùng nhau đối mặt. Cuộc sống mới của hai người, vừa mới bắt đầu.
~~~~~~~
Hôm sau, thời tiết rất sáng sủa, bầu trời trong xanh, từ cửa Cục Dân Chính bước ra, hai người đã chính thức làm vợ chồng. Sau khi lãnh chứng, hai người không ngừng đẩy nhanh tốc độ dọn nhà.
Nhà của Từ Sơn Tùng kỳ thật cũng không phải là một tạp viện. Trước giải phóng, một kẻ có tiền đã xây một tòa nhà lớn, trải qua một thời kỳ đặc thù, tòa nhà đã cải tạo thành một tạp viện. Một tòa nhà bây giờ phân cho tám hộ gia đình. Một nhà cũng giống như nhà của chị Lưu, gồm hai phòng. Nhà Từ Sơn Tùng cũng vậy, cũng có hai phòng, một phòng cũng tầm mười hai mười ba mét vuông.
Sân được lát gạch đá xanh, bởi vì đã xây dựng từ lâu, nên trên nền gạch đã bám không ít rêu. Ngày mưa phải đi cẩn thận nếu không sẽ bị dễ dàng bị té.
Từ Sơn Tùng mượn xe ba bánh của nhà hàng xóm để giúp vợ cùng con trai chuyển nhà. Xe ba bánh đẩy đến cửa viện, hàng xóm nhiệt tình đi ra hỗ trợ, nhưng mắt thì vẫn không quên đảo qua đảo lại trên người hai mẹ con Kiều Hoa.
“Cây vạn tuế nở hoa rồi?” Một chút dấu hiệu cũng không có a, ngủ một giấc liền nghe Từ Sơn Tùng kết hôn, hơn nữa còn cưới người mang theo con trai!
Lưu Hiểu Hồng đắc ý cười rộ lên, “Kia, không phải sau, dù sao cậu ấy cũng đã hai mươi lăm, lúc này không cười vợ thì khi nào mới cưới?”
“Cô gái đó, có phải là em gái của Kiều Yên không?”
Lưu Hiểu Hồng: “Là em của Kiều Yên đó!”
“U cà! Lần đầu kết hôn lại chọn người tái hôn? Sơn Tùng thế mà đồng ý?”
Lưu Hiểu Hồng liếc xéo cô ta, “Không đồng ý mà có thể kết hôn sao? Nhìn xem cô nói kìa, Kiều Hoa là nữ đồng chí tốt a, cô ấy rất xứng với Từ Sơn Tùng, như thế nào lại không được? Bây giờ, đã là thời đại nào rồi, cô không nghe tuyên truyền são, bây giờ đều chủ trương tự do yêu đương, ai còn chú ý đến việc kết hôn lần đầu hay lần hai.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương