Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 61
“Đúng rồi.” Không đợi Kiều Hoa nói, Từ Sơn Tùng bỗng nhiên nắm tay Kiều Hoa đi vào nhà chính, anh xốc tấm vải lên, bên dưới là tầm vải thình lình xuất hiện một cái máy may hiệu Con Bướm mới tinh.
“Anh mua máy may mới, em thích không?”
“Máy may!?” Kiều Hoa kịch động kêu lên, đối với một người thiết kế trang phục mà nói, may máy chính là mệnh a!
Cô kiềm chế tâm tình đang nhảy nhót của mình, Kiều Hoa sờ sờ thân máy, toàn thân máy bóng loáng, sờ vào rất sướng tay. Đối với người quen dùng máy may bằng điện như Kiều Hoa mà nói, máy may Con Bướm này cơ hồ là đồ cổ, bởi vì kiểu dạng này, hơn bốn mươi năm sau sẽ bị đào thải.
“Thích!”
Chị hai của cô vẫn luôn muốn mua một cái may may. Nhưng mà để mua được thì cần rất nhiều tem phiếu, hơn nữa nhà chị lại nhỏ, Kiều Yên vẫn đang chờ khi nào được phân nhà mới thì mua một cái. Trước đó, Kiều Yên mỗi lần muốn may quần áo thì đều phải tới tạp viện mượn máy.
Thấy vợ mình mừng rỡ như điên, Từ Sơn Tùng cũng vui vẻ theo, “Anh hỏi thăm qua, thời buổi này, muốn kết hôn thì sính tam chuyển nhất vang*. Hiện tại trong nhà đã có máy may cùng xe đạp, qua đoạn thời gian nữa anh tìm phiếu điểm, rồi đổi cho thêm một cái radio, đồng hồ cũng mua cho em một cái.”
(*) “Tứ đại kiện” hay “Tam chuyển nhất vang” là một thuật ngữ được sử dụng ở Trung Quốc cuối những năm 1950, chỉ bốn vật dụng gia đình mà đất nước có thể sản xuất thời điểm đó, vô cùng quý hiếm, mỗi nhà đều ao ước. Gồm có: radio, xe đạp, máy may và đồng hồ. Ở thời đó, cô gái nào được chồng mang đủ bốn món sính lễ này tới hỏi cưới thì vang danh một vùng.
Nói xong, trong lòng anh dâng lên một cổ kích động.
Hai người tuy là kết hôn chớp nhoáng, nhưng Từ Sơn Tùng lại mang đến cho cô một cảm giác được che chở và tín nhiệm mà chỉ có vợ chồng già mới có.
Kiều Hoa mỉm cười, vẫy tay, Từ Sơn Tùng hiểu ý cô, khom lưng xuống. Anh còn cho rằng cô định nói nhỏ với mình, ai ngờ, bên sườn mặt được một đôi môi mềm mại hôn lên.
Sau cổ Từ Sơn Tùng cũng nóng lên, trên mặt ửng đỏ.
Một cổ hương thơm bay vào trong mũi, nó khác với những mùi thơm mà anh từng được ngửi trước đây. Làm cho anh mê say, hoảng hốt. Tầm mắt Từ Sơn Tùng m.ô.n.g lung, anh nhìn thấy chóp mũi mượt mà của Kiều Hoa, trên nó một xíu là đôi mắt mỹ lệ lại ôn nhu.
Giờ khắc này, trong mắt cô bùng lên ngọn lửa tình yêu, cơ hồ ngọn lửa đang lây lan làm cho anh kích động đến hít thở không thông.
Cô hôn anh…..
Anh còn chưa kịp hưởng thụ tư vị, thì Kiều Hoa quay đầu đi ôm con trai.
“Minh Minh, con mau xem nè, ba ba mua cho chúng ta máy may, chúng ta về sau có thể tự mình mua quần áo rồi! Có ba ba có phải là rất tốt đúng không?”
Đôi mắt cậu nhóc chớp chớp nhìn về phía Từ Sơn Tùng, rồi lại nhìn căn phòng mới này. Bỗng nhiên, cậu nhóc có chút thẹn thùng, Kiều Minh chạy lộc cộc chui vào n.g.ự.c mẹ trốn. Cậu nhóc nói nhỏ vào tai Kiều Hoa.
“Mẹ, chú biến thành ba ba rồi sao?”
Kiều Hoa hôn Kiều Minh một cái, liếc nhìn Từ Sơn Tùng đang đứng ngây người, “Đúng vậy, con đã nghĩ kỹ con muốn kêu là chú hay ba ba chưa?”
Cậu nhóc Kiều Minh thẹn thùng, mấp máy miệng nhỏ, hàng mi cũng run run.
“Mẹ….”
“ Ân?”
Đột nhiên cậu nhóc mở miệng nói một câu làm cho ai cũng không ngờ tới, “Con có thể ăn bánh được không?”
“Phụt” Kiều Hoa cười một tiếng.
Cái thằng nhóc này, nghĩ không ra đáp án rồi nói lảng sang chuyện khác rất nhanh nha.
“Anh mua máy may mới, em thích không?”
“Máy may!?” Kiều Hoa kịch động kêu lên, đối với một người thiết kế trang phục mà nói, may máy chính là mệnh a!
Cô kiềm chế tâm tình đang nhảy nhót của mình, Kiều Hoa sờ sờ thân máy, toàn thân máy bóng loáng, sờ vào rất sướng tay. Đối với người quen dùng máy may bằng điện như Kiều Hoa mà nói, máy may Con Bướm này cơ hồ là đồ cổ, bởi vì kiểu dạng này, hơn bốn mươi năm sau sẽ bị đào thải.
“Thích!”
Chị hai của cô vẫn luôn muốn mua một cái may may. Nhưng mà để mua được thì cần rất nhiều tem phiếu, hơn nữa nhà chị lại nhỏ, Kiều Yên vẫn đang chờ khi nào được phân nhà mới thì mua một cái. Trước đó, Kiều Yên mỗi lần muốn may quần áo thì đều phải tới tạp viện mượn máy.
Thấy vợ mình mừng rỡ như điên, Từ Sơn Tùng cũng vui vẻ theo, “Anh hỏi thăm qua, thời buổi này, muốn kết hôn thì sính tam chuyển nhất vang*. Hiện tại trong nhà đã có máy may cùng xe đạp, qua đoạn thời gian nữa anh tìm phiếu điểm, rồi đổi cho thêm một cái radio, đồng hồ cũng mua cho em một cái.”
(*) “Tứ đại kiện” hay “Tam chuyển nhất vang” là một thuật ngữ được sử dụng ở Trung Quốc cuối những năm 1950, chỉ bốn vật dụng gia đình mà đất nước có thể sản xuất thời điểm đó, vô cùng quý hiếm, mỗi nhà đều ao ước. Gồm có: radio, xe đạp, máy may và đồng hồ. Ở thời đó, cô gái nào được chồng mang đủ bốn món sính lễ này tới hỏi cưới thì vang danh một vùng.
Nói xong, trong lòng anh dâng lên một cổ kích động.
Hai người tuy là kết hôn chớp nhoáng, nhưng Từ Sơn Tùng lại mang đến cho cô một cảm giác được che chở và tín nhiệm mà chỉ có vợ chồng già mới có.
Kiều Hoa mỉm cười, vẫy tay, Từ Sơn Tùng hiểu ý cô, khom lưng xuống. Anh còn cho rằng cô định nói nhỏ với mình, ai ngờ, bên sườn mặt được một đôi môi mềm mại hôn lên.
Sau cổ Từ Sơn Tùng cũng nóng lên, trên mặt ửng đỏ.
Một cổ hương thơm bay vào trong mũi, nó khác với những mùi thơm mà anh từng được ngửi trước đây. Làm cho anh mê say, hoảng hốt. Tầm mắt Từ Sơn Tùng m.ô.n.g lung, anh nhìn thấy chóp mũi mượt mà của Kiều Hoa, trên nó một xíu là đôi mắt mỹ lệ lại ôn nhu.
Giờ khắc này, trong mắt cô bùng lên ngọn lửa tình yêu, cơ hồ ngọn lửa đang lây lan làm cho anh kích động đến hít thở không thông.
Cô hôn anh…..
Anh còn chưa kịp hưởng thụ tư vị, thì Kiều Hoa quay đầu đi ôm con trai.
“Minh Minh, con mau xem nè, ba ba mua cho chúng ta máy may, chúng ta về sau có thể tự mình mua quần áo rồi! Có ba ba có phải là rất tốt đúng không?”
Đôi mắt cậu nhóc chớp chớp nhìn về phía Từ Sơn Tùng, rồi lại nhìn căn phòng mới này. Bỗng nhiên, cậu nhóc có chút thẹn thùng, Kiều Minh chạy lộc cộc chui vào n.g.ự.c mẹ trốn. Cậu nhóc nói nhỏ vào tai Kiều Hoa.
“Mẹ, chú biến thành ba ba rồi sao?”
Kiều Hoa hôn Kiều Minh một cái, liếc nhìn Từ Sơn Tùng đang đứng ngây người, “Đúng vậy, con đã nghĩ kỹ con muốn kêu là chú hay ba ba chưa?”
Cậu nhóc Kiều Minh thẹn thùng, mấp máy miệng nhỏ, hàng mi cũng run run.
“Mẹ….”
“ Ân?”
Đột nhiên cậu nhóc mở miệng nói một câu làm cho ai cũng không ngờ tới, “Con có thể ăn bánh được không?”
“Phụt” Kiều Hoa cười một tiếng.
Cái thằng nhóc này, nghĩ không ra đáp án rồi nói lảng sang chuyện khác rất nhanh nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương