Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 67
Vương Bân như một cơn gió mà lao tới, mắt anh ta đỏ lừ, hai tay vung ra sau như một con diều hâu đang bắt mồi, trong miệng không ngừng phun ra mấy câu chửi rửa.
Những thanh âm mà Vương Bân chửi người lại không làm cho Từ Sơn Tùng cảm thấy run sợ.
Hôm nay, là ngày đầu tiên Kiều Minh kêu anh là ba, anh không muốn ngày hôm nay để lại một vết nhơ.
Hàng xóm xung quanh miệng năm miệng mười khuyên nhủ, nói Vương Bân dừng tay. Cũng may, Vương Bân còn có chút lương tri, anh ta không ném gạch lên người Kiều Minh.
Từ Sơn Tùng nhanh chóng đem Kiều Hoa và Kiều Minh bảo hộ ở phía sau.
Vương Bân ngừng lại, cơn tức giận càng thêm phun trào, “Ba ba?”
Anh ta chỉ vào Từ Sơn Tùng, nghiến răng nghiến lợi, “Nhóc con, thằng đó không phải là ba mày, mày có biết mày đang nhận giặc làm cha không?”
Kiều Hoa không ngừng ra sức ngăn cản, không cho Vương Bân đụng đến Kiều Minh. Cô đem con trai kéo ra sau, “Vương Bân, anh ăn nói có văn hóa một chút được không, sao anh lại nói như thế với một đứa trẻ, thực sự làm cho người khác chê cười mà!”
Bạn nhỏ Kiều Minh khẩn trương mà túm lấy vạt áo của Từ Sơn Tùng, từ sau lưng anh, cậu nhóc dò đầu ra, dùng biểu tình mà nhóc là tự cho hung hăng nhất, để nói.
“Chính là ba ba của cháu!”
“Là cái rắm! Thằng đó thì có chỗ nào tốt?” Vương Bân nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Từ Sơn Tùng, trừ bỏ khuôn mặt còn nhìn được, thì chỗ nào có thể xứng đáng với anh ta?
“Thằng đó làm ba mày, thì có thể mua cho mày đồ mới sao? Có thể mỗi ngày cho mày ăn thịt sao? Có thể mua bánh quy đường cho mày ăn sao? Ông đây đối với mày tốt hơn như vậy mà mày một chút cũng không thích ông đây?”
“Không thích chú!” Cậu quay lại ôm chặt lấy người Từ Sơn Tùng.
“Cháu không cần quần áo mới, không cần ăn thịt, chỉ cần ba ba! Chú tránh ra! Chú là người xấu!”
Bạn nhỏ Kiều Minh có thể phân biệt được ai là người đối xử tốt với mình. Tuy lúc Vương Bân theo đuổi Kiều Hoa cũng đối tốt với Kiều Minh, nhưng đó chỉ là sự giả dối, đều có mục đích. Sự chán ghét mỗi lần Vương Bân nhìn thấy Kiều Minh, đến bây giờ cậu vẫn nhớ rõ. Người này chỉ đang giả vờ để gạt người, căn bản chú này không hề thích cậu.
Người này còn đẩy mẹ xuống nước, người này không khác gì Trần Cẩu Tử ở nông thôn, bọn họ đều giống nhau, đều là người xấu!
Nghe được những lời của Kiều Minh, hàng xóm cười ha hả, ai cũng khen cậu được nuôi dạy tốt.
“Đứa bé này thật hiểu chuyện, còn biết bênh vực người của mình. Vương Bân, đến đứa nhỏ còn ghét bỏ cậu, cậu còn muốn tới đây tìm cảm giác tồn tại sao?” Lưu Hiểu Hồng cười nhạo anh ta.
Vương Bân thẹn quá hóa giận, tiếp tục giơ viên gạch lên. Cơ thể Từ Sơn Tùng căng chặt, anh bày ra tư thế phòng bị.
Bên này, thím Điền đã đi lên, trực tiếp đoạt lấy viên gạch trong tay của anh ta.
Nhanh gọn dứt khoát, giải quyết bằng phương thức đầy thô bạo nhưng vô cùng đơn giản.
Vương Bân ngốc lăng tại chỗ, “Bà mẹ nó, đi ra chỗ khác, đừng ở đây nhiều chuyện! Trả lại viên gạch đây!”
Thím Điền chỗ nào sợ Vương Bân. Lúc trước, khi bà đang xưng bá ở ở xưởng may, không biết anh ta đang ở trong đũng quần mẹ chui ra chưa!
“Ai da, được rồi! Còn muốn đánh tôi cho cậu biết tay! Hôm nay là ngày đại hỷ của người ta, cậu lại tới đây quấy rối làm gì, mau đi về nhà đi! Cậu còn lộn xộn, thì biết tay bà!”
“Tại sao tôi phải đi a! Tôi ở đây cho thằng đó biết tay! Sao tôi phải sợ thằng đó a!” Anh ta đã sớm không phải thằng nhóc ba tuổi, sao có thể sợ bà già này.
“Được, cậu không sợ, nhưng tôi sợ! Tôi sợ cậu bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.” Thím Điền không chút khách khí chế nhạo, nói xong, bà quay đầu liền đi.
“Đi thì đi!” Thấy thím Điền đi thật, Vương Bân theo bản năng cũng đi theo. Đi đến cửa, bỗng nhiên anh ta dừng lại, còn tự tìm cho mình một lý do để vớt vát chút thể diện, “Lần này, trước mặt trẻ con, tao không động tay động chân với mày. Lần sau, gặp mày ở đâu, tao liền đánh mày ở đó. Tốt nhất là mày đừng để cho tao thấy mày trên phố.”
Từ Sơn Tùng cười lạnh, giữa lông mày nồng đậm lãnh ý. Anh chỉ đứng ở đó nhìn thôi đã đủ làm cho người khác cảm thấy không rét mà run.
“Tốt nhất là anh nên nói được làm được.”
Vương Bân lập tức run rẩy, cơ hồ là vội chạy đi. Anh ta không chạy về xưởng ươm tơ mà là chạy về đại viện Vương gia.
Những thanh âm mà Vương Bân chửi người lại không làm cho Từ Sơn Tùng cảm thấy run sợ.
Hôm nay, là ngày đầu tiên Kiều Minh kêu anh là ba, anh không muốn ngày hôm nay để lại một vết nhơ.
Hàng xóm xung quanh miệng năm miệng mười khuyên nhủ, nói Vương Bân dừng tay. Cũng may, Vương Bân còn có chút lương tri, anh ta không ném gạch lên người Kiều Minh.
Từ Sơn Tùng nhanh chóng đem Kiều Hoa và Kiều Minh bảo hộ ở phía sau.
Vương Bân ngừng lại, cơn tức giận càng thêm phun trào, “Ba ba?”
Anh ta chỉ vào Từ Sơn Tùng, nghiến răng nghiến lợi, “Nhóc con, thằng đó không phải là ba mày, mày có biết mày đang nhận giặc làm cha không?”
Kiều Hoa không ngừng ra sức ngăn cản, không cho Vương Bân đụng đến Kiều Minh. Cô đem con trai kéo ra sau, “Vương Bân, anh ăn nói có văn hóa một chút được không, sao anh lại nói như thế với một đứa trẻ, thực sự làm cho người khác chê cười mà!”
Bạn nhỏ Kiều Minh khẩn trương mà túm lấy vạt áo của Từ Sơn Tùng, từ sau lưng anh, cậu nhóc dò đầu ra, dùng biểu tình mà nhóc là tự cho hung hăng nhất, để nói.
“Chính là ba ba của cháu!”
“Là cái rắm! Thằng đó thì có chỗ nào tốt?” Vương Bân nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Từ Sơn Tùng, trừ bỏ khuôn mặt còn nhìn được, thì chỗ nào có thể xứng đáng với anh ta?
“Thằng đó làm ba mày, thì có thể mua cho mày đồ mới sao? Có thể mỗi ngày cho mày ăn thịt sao? Có thể mua bánh quy đường cho mày ăn sao? Ông đây đối với mày tốt hơn như vậy mà mày một chút cũng không thích ông đây?”
“Không thích chú!” Cậu quay lại ôm chặt lấy người Từ Sơn Tùng.
“Cháu không cần quần áo mới, không cần ăn thịt, chỉ cần ba ba! Chú tránh ra! Chú là người xấu!”
Bạn nhỏ Kiều Minh có thể phân biệt được ai là người đối xử tốt với mình. Tuy lúc Vương Bân theo đuổi Kiều Hoa cũng đối tốt với Kiều Minh, nhưng đó chỉ là sự giả dối, đều có mục đích. Sự chán ghét mỗi lần Vương Bân nhìn thấy Kiều Minh, đến bây giờ cậu vẫn nhớ rõ. Người này chỉ đang giả vờ để gạt người, căn bản chú này không hề thích cậu.
Người này còn đẩy mẹ xuống nước, người này không khác gì Trần Cẩu Tử ở nông thôn, bọn họ đều giống nhau, đều là người xấu!
Nghe được những lời của Kiều Minh, hàng xóm cười ha hả, ai cũng khen cậu được nuôi dạy tốt.
“Đứa bé này thật hiểu chuyện, còn biết bênh vực người của mình. Vương Bân, đến đứa nhỏ còn ghét bỏ cậu, cậu còn muốn tới đây tìm cảm giác tồn tại sao?” Lưu Hiểu Hồng cười nhạo anh ta.
Vương Bân thẹn quá hóa giận, tiếp tục giơ viên gạch lên. Cơ thể Từ Sơn Tùng căng chặt, anh bày ra tư thế phòng bị.
Bên này, thím Điền đã đi lên, trực tiếp đoạt lấy viên gạch trong tay của anh ta.
Nhanh gọn dứt khoát, giải quyết bằng phương thức đầy thô bạo nhưng vô cùng đơn giản.
Vương Bân ngốc lăng tại chỗ, “Bà mẹ nó, đi ra chỗ khác, đừng ở đây nhiều chuyện! Trả lại viên gạch đây!”
Thím Điền chỗ nào sợ Vương Bân. Lúc trước, khi bà đang xưng bá ở ở xưởng may, không biết anh ta đang ở trong đũng quần mẹ chui ra chưa!
“Ai da, được rồi! Còn muốn đánh tôi cho cậu biết tay! Hôm nay là ngày đại hỷ của người ta, cậu lại tới đây quấy rối làm gì, mau đi về nhà đi! Cậu còn lộn xộn, thì biết tay bà!”
“Tại sao tôi phải đi a! Tôi ở đây cho thằng đó biết tay! Sao tôi phải sợ thằng đó a!” Anh ta đã sớm không phải thằng nhóc ba tuổi, sao có thể sợ bà già này.
“Được, cậu không sợ, nhưng tôi sợ! Tôi sợ cậu bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.” Thím Điền không chút khách khí chế nhạo, nói xong, bà quay đầu liền đi.
“Đi thì đi!” Thấy thím Điền đi thật, Vương Bân theo bản năng cũng đi theo. Đi đến cửa, bỗng nhiên anh ta dừng lại, còn tự tìm cho mình một lý do để vớt vát chút thể diện, “Lần này, trước mặt trẻ con, tao không động tay động chân với mày. Lần sau, gặp mày ở đâu, tao liền đánh mày ở đó. Tốt nhất là mày đừng để cho tao thấy mày trên phố.”
Từ Sơn Tùng cười lạnh, giữa lông mày nồng đậm lãnh ý. Anh chỉ đứng ở đó nhìn thôi đã đủ làm cho người khác cảm thấy không rét mà run.
“Tốt nhất là anh nên nói được làm được.”
Vương Bân lập tức run rẩy, cơ hồ là vội chạy đi. Anh ta không chạy về xưởng ươm tơ mà là chạy về đại viện Vương gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương