Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 70
“Kiều Hoa, còn đứng ngốc ở đó làm gì, mau ra đây nói chuyện phiếm nha!” Là giọng thím Điền.
Kiều Hoa mỉm cười, “Được, thím chờ con một chút, con rửa chén xong sẽ ra!”
Ở giữa sân của đại viện có một gốc cây sơn trà lớn. Loại cây này thích nở hoa vào mùa đông, đặc biệt là thời tiết bây giờ. Lúc này, là mua hoa sơn trà nở rộ, những cánh hoa nhỏ màu trắng, mọc thành từng chùm, phá lệ rất xinh đẹp. Mọi người trong đại viện, đều yêu thích việc ngồi dưới gốc cây uống trà nói chuyện.
“Đừng sợ hôm nay thời tiết lạnh, mọi người đều ngồi ở đây, thật ra rất ấm áp.” Mọi người quanh quẩn lại với nhau, vừa cười vừa nói, nhiệt trong cơ thể cũng tỏa ra.
Thím Điền nhiệt tình đem Kiều Hoa kéo xuống ngồi bên cạnh mình, bên cạnh bà còn có một băng ghế dài.
Ở đây, phần lớn đều là mấy cô chú lớn tuổi và con nít, người trẻ tuổi đều trốn trong chăn nằm cho ấm. Chỉ có duy nhất con gái của thím Trần, Trần Mỹ Phùng là ra đây. Cô bé ấy tầm mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt tròn trịa, mắt một mí, bận chiếc áo bông hình bông hoa, thoạt nhìn rất hoạt bát.
Cô mới vừa ngồi xuống, đã nghe thấy âm thanh lảnh lót của cô bé.
“Cô dâu mới tới!”
Kiều Hoa hướng cô bé cười cười, như đáp lại.
“Con trai đâu rồi? Cả Từ Sơn Tùng nữa, cũng không có ở đây sao?” Thím Điền hỏi.
Kiều Hoa trả lời: “ Sơn Tùng dẫn Minh Minh đi vệ sinh rồi ạ.”
“Nga.”
Kiều Hoa vừa mới đến đây, mọi người đối với cô không quen thuộc lắm, mà cô cũng không biết quá nhiều người. Lúc này, ngồi cùng nhau, lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ra sức tìm kiếm đề tài.
“Hai đứa đều không ở gần cha mẹ, tình huống có chút đặc thù đi.” Các hộ gia đình trong đại viện đều là những hộ gia đình nhiều thế hệ, nhà ít nhất thì cũng là ba thế hệ sống với nhau, một nhà ba người giống Kiều Hoa lại không thường bắt gặp.
Kiều Hoa hơi cong môi, cười cười mà trả lời, “Không có gì, chỉ là nhà ít người lại có chút thanh tịnh.”
Thím Điền cũng cười rộ lên, “Đúng vậy, là quá quạnh quẽ rồi!”
Thím Trần cũng gật đầu, “Đúng vậy, thanh tịnh quá cũng không tốt. Cháu đừng có thẹn thùng, không có việc gì có thể tìm thím tán gẫu, không sao cả.”
“Vâng.” Kiều Hoa đáp.
Từ Sơn Tùng và Kiều Minh nhanh chóng đã trở về, chốc lát, cậu nhóc đã đi theo Từ Sơn Tùng đang cổng đại viện. Kiều Minh thấy Kiều Hoa, thì cất bước chạy như điên đến chỗ cô.
“Mẹ!”
Pháo cỡ nhỏ đột ngột xông tới, Kiều Hoa không kịp phòng bị, thiếu chút nữa bị đẩy ngã, cũng may là có thím Điền ở phía sau đỡ cô. Kiều Minh lúc này mới ý thức được, xíu chút nữa mình đã phạm sai lầm. Cậu nhóc le lưỡi, như chú đà điểu rúc đầu vào trong lòng mẹ.
“Mẹ….”
Kiều Hoa vừa bực vừa buồn cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, “Xong rồi sao?”
“Dạ!”
“Ba ba con đâu?”
Tay nhỏ chỉ chỉ ra phía sau, “Chỗ đó đó!”
Kiều Hoa nhìn qua, hai vợ chồng nhìn nhau cười một chút. Từ Sơn Tùng tăng nhanh tốc độ, đi tới chỗ cô. Anh ngồi bên cạnh cô, thập phần tự nhiên mà lấy tay choàng lên vai cô.
Đây là lần đầu tiên hai người ở trước mặt khác thân mật, Kiều Hoa không khỏi ngẩn người, cô có chút mất tự nhiên. Bỗng nhiên, cô nhớ lại mình và Từ Sơn Tùng đã kết hôn, hai người có thể quang minh chính đại mà ân ái, thân thể không khỏi thả lỏng xuống.
“Vợ chồng mới cưới dính nhau như hình với bóng nha.”
“Là nha, ân ân ái ái trước mắt mấy lão già sao.”
“Tân hôn có khác, sao có thể so sánh được với mấy lão già, mấy người không được chê cười bọn trẻ!”
“Ha ha ha ~” Mọi người cười vang lên.
Mọi người trong đại tạp viện người một câu, không khí ngày càng thân thiện, ngay cả Kiều Hoa cũng dần dần buông ra. Cô quay đầu nhìn Từ Sơn Tùng, anh cũng đang nhìn cô chăm chú.
Tay hai người đều ở dưới lớp áo khoác, anh đem lòng bàn tay ấm áp của mình nắm lấy tay cô, hai người như đang lén lút ân ái, kiểu bày tỏ cảm xúc này làm cho Kiều Hoa có chút ngượng ngùng lại có chút ngọt ngào.
Kiều Minh bên kia cũng không nhàn rỗi, ông Trần, tên là Trần Phúc Quý đang cùng cậu nhóc nói chuyện. Ông kẹp điếu thuốc trong tay cười tủm tỉm nhìn cậu, lâu lâu còn phun mấy ngụm thuốc, mùi hương làm cho cậu nhóc khó chịu mà chui thẳng vào lòng n.g.ự.c của mẹ.
“Ngoan ngoãn quá, trong viện mình không có bé gái nào xinh đẹp như vậy đâu.” Ông sờ sờ đâu Kiều Minh cảm thán nói.
Kiều Hoa dở khóc dở cười, “Chú, con cháu là con trai.”
“Gì? Con trai?” Trần Phúc Quý hít một ngụm thuốc lớn, buồn bực nói: “Con trai gì mà khuôn mặt trắng nõn vậy? Trắng mịn còn hơn đậu hủ.”
Đừng nói là bé nam thô ráp, ngay cả mấy bé nữ cũng chưa chắc được trắng nõn, mềm mềm, sạch sẽ như cậu.
Mọi người không hẹn cùng cười ầm lên, nói ông Trần già rồi, không thể phân biệt con trai con gái.
Kiều Hoa bất đắc dĩ cười rộ lên, “Coi như là ông khen thằng bé đi ạ.”
Trần Phúc Quý cười ha hả, “Là là, khen thằng bé. Con trai mà xinh như thế này, không nhận lầm mới là lạ.”
Kiều Hoa mỉm cười, “Được, thím chờ con một chút, con rửa chén xong sẽ ra!”
Ở giữa sân của đại viện có một gốc cây sơn trà lớn. Loại cây này thích nở hoa vào mùa đông, đặc biệt là thời tiết bây giờ. Lúc này, là mua hoa sơn trà nở rộ, những cánh hoa nhỏ màu trắng, mọc thành từng chùm, phá lệ rất xinh đẹp. Mọi người trong đại viện, đều yêu thích việc ngồi dưới gốc cây uống trà nói chuyện.
“Đừng sợ hôm nay thời tiết lạnh, mọi người đều ngồi ở đây, thật ra rất ấm áp.” Mọi người quanh quẩn lại với nhau, vừa cười vừa nói, nhiệt trong cơ thể cũng tỏa ra.
Thím Điền nhiệt tình đem Kiều Hoa kéo xuống ngồi bên cạnh mình, bên cạnh bà còn có một băng ghế dài.
Ở đây, phần lớn đều là mấy cô chú lớn tuổi và con nít, người trẻ tuổi đều trốn trong chăn nằm cho ấm. Chỉ có duy nhất con gái của thím Trần, Trần Mỹ Phùng là ra đây. Cô bé ấy tầm mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt tròn trịa, mắt một mí, bận chiếc áo bông hình bông hoa, thoạt nhìn rất hoạt bát.
Cô mới vừa ngồi xuống, đã nghe thấy âm thanh lảnh lót của cô bé.
“Cô dâu mới tới!”
Kiều Hoa hướng cô bé cười cười, như đáp lại.
“Con trai đâu rồi? Cả Từ Sơn Tùng nữa, cũng không có ở đây sao?” Thím Điền hỏi.
Kiều Hoa trả lời: “ Sơn Tùng dẫn Minh Minh đi vệ sinh rồi ạ.”
“Nga.”
Kiều Hoa vừa mới đến đây, mọi người đối với cô không quen thuộc lắm, mà cô cũng không biết quá nhiều người. Lúc này, ngồi cùng nhau, lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ra sức tìm kiếm đề tài.
“Hai đứa đều không ở gần cha mẹ, tình huống có chút đặc thù đi.” Các hộ gia đình trong đại viện đều là những hộ gia đình nhiều thế hệ, nhà ít nhất thì cũng là ba thế hệ sống với nhau, một nhà ba người giống Kiều Hoa lại không thường bắt gặp.
Kiều Hoa hơi cong môi, cười cười mà trả lời, “Không có gì, chỉ là nhà ít người lại có chút thanh tịnh.”
Thím Điền cũng cười rộ lên, “Đúng vậy, là quá quạnh quẽ rồi!”
Thím Trần cũng gật đầu, “Đúng vậy, thanh tịnh quá cũng không tốt. Cháu đừng có thẹn thùng, không có việc gì có thể tìm thím tán gẫu, không sao cả.”
“Vâng.” Kiều Hoa đáp.
Từ Sơn Tùng và Kiều Minh nhanh chóng đã trở về, chốc lát, cậu nhóc đã đi theo Từ Sơn Tùng đang cổng đại viện. Kiều Minh thấy Kiều Hoa, thì cất bước chạy như điên đến chỗ cô.
“Mẹ!”
Pháo cỡ nhỏ đột ngột xông tới, Kiều Hoa không kịp phòng bị, thiếu chút nữa bị đẩy ngã, cũng may là có thím Điền ở phía sau đỡ cô. Kiều Minh lúc này mới ý thức được, xíu chút nữa mình đã phạm sai lầm. Cậu nhóc le lưỡi, như chú đà điểu rúc đầu vào trong lòng mẹ.
“Mẹ….”
Kiều Hoa vừa bực vừa buồn cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, “Xong rồi sao?”
“Dạ!”
“Ba ba con đâu?”
Tay nhỏ chỉ chỉ ra phía sau, “Chỗ đó đó!”
Kiều Hoa nhìn qua, hai vợ chồng nhìn nhau cười một chút. Từ Sơn Tùng tăng nhanh tốc độ, đi tới chỗ cô. Anh ngồi bên cạnh cô, thập phần tự nhiên mà lấy tay choàng lên vai cô.
Đây là lần đầu tiên hai người ở trước mặt khác thân mật, Kiều Hoa không khỏi ngẩn người, cô có chút mất tự nhiên. Bỗng nhiên, cô nhớ lại mình và Từ Sơn Tùng đã kết hôn, hai người có thể quang minh chính đại mà ân ái, thân thể không khỏi thả lỏng xuống.
“Vợ chồng mới cưới dính nhau như hình với bóng nha.”
“Là nha, ân ân ái ái trước mắt mấy lão già sao.”
“Tân hôn có khác, sao có thể so sánh được với mấy lão già, mấy người không được chê cười bọn trẻ!”
“Ha ha ha ~” Mọi người cười vang lên.
Mọi người trong đại tạp viện người một câu, không khí ngày càng thân thiện, ngay cả Kiều Hoa cũng dần dần buông ra. Cô quay đầu nhìn Từ Sơn Tùng, anh cũng đang nhìn cô chăm chú.
Tay hai người đều ở dưới lớp áo khoác, anh đem lòng bàn tay ấm áp của mình nắm lấy tay cô, hai người như đang lén lút ân ái, kiểu bày tỏ cảm xúc này làm cho Kiều Hoa có chút ngượng ngùng lại có chút ngọt ngào.
Kiều Minh bên kia cũng không nhàn rỗi, ông Trần, tên là Trần Phúc Quý đang cùng cậu nhóc nói chuyện. Ông kẹp điếu thuốc trong tay cười tủm tỉm nhìn cậu, lâu lâu còn phun mấy ngụm thuốc, mùi hương làm cho cậu nhóc khó chịu mà chui thẳng vào lòng n.g.ự.c của mẹ.
“Ngoan ngoãn quá, trong viện mình không có bé gái nào xinh đẹp như vậy đâu.” Ông sờ sờ đâu Kiều Minh cảm thán nói.
Kiều Hoa dở khóc dở cười, “Chú, con cháu là con trai.”
“Gì? Con trai?” Trần Phúc Quý hít một ngụm thuốc lớn, buồn bực nói: “Con trai gì mà khuôn mặt trắng nõn vậy? Trắng mịn còn hơn đậu hủ.”
Đừng nói là bé nam thô ráp, ngay cả mấy bé nữ cũng chưa chắc được trắng nõn, mềm mềm, sạch sẽ như cậu.
Mọi người không hẹn cùng cười ầm lên, nói ông Trần già rồi, không thể phân biệt con trai con gái.
Kiều Hoa bất đắc dĩ cười rộ lên, “Coi như là ông khen thằng bé đi ạ.”
Trần Phúc Quý cười ha hả, “Là là, khen thằng bé. Con trai mà xinh như thế này, không nhận lầm mới là lạ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương