Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 73
Đầu tiên, anh đem chậu cá trên đầu giường cầm đi ra ngoài, miễn cho tối nay, phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nước lại văng lên giường.
Kiều Hoa thấy anh bưng chậu cá, mới nhớ tới đoạn nói chuyện với con trai lúc nãy.
Khi anh quay lại, cô hất cằm hỏi anh, “Anh biết hai con cá đó tên là gì không
Từ Sơn Tùng không hiểu, anh không biết vì sao Kiều Hoa lại đột nhiên hỏi anh vấn đề này, “Tên?”
“ Ân”
“Gọi là gì?” Anh đương nhiên là đoán không ra.
Kiều Hoa nghẹn cười, chỉ chỉ vào Kiều Minh bên cạnh đã ngủ say, “Là con trai chúng ta đặt tên đó. Con cá có đuôi đỏ kêu là Phao Phao, con cá có đuôi trắng thì gọi là Tiểu Bạch. Anh nhớ kỹ nha, ngày mai tỉnh dậy, thằng bé nhất định sẽ hỏi anh đó.”
Này cũng quá đáng yêu rồi.
Từ Sơn Tùng buồn cười, giọng anh càng thêm mềm mại, “Được, anh sẽ nhớ kỹ.”
Buổi tối, Kiều Minh nằm sát tường, Kiều Hoa nằm giữa, còn Từ Sơn Tùng nằm ở ngoài cùng.
Giường gỗ không có loại một mét tám, chỉ có một mét năm cho ba người nằm, mà người Từ Sơn Tùng lại to cao như vậy, anh vừa nằm xuống, trong nháy mắt, cảm thấy có chút chen chúc.
Bất quá, mùa đông như thế này mới ấm.
Cơ thể Kiều Hoa là thể hàn. Trước khi sinh con, mùa đông hằng năm cô đều phải cố gắng chịu đựng. Về sau sinh con trai, Kiều Minh chính là cái bếp lò nhỏ, đến mùa đông chỉ cần ôm cậu nhóc là suốt đêm không lo bị lạnh.
Hiện tại còn có thêm Từ Sơn Tùng, nhiệt độ cơ thể anh cao kinh khủng, hai bên đều là lò sưởi, Kiều Hoa sợ là tối nay cô nóng đến không ngủ được.
Kiều Hoa ôm con trai nằm sát vào tường, không nhúc nhích.
Từ Sơn Tùng chậm rãi nằm xuống, bên cạnh rất nhanh đã xuất hiện cự vật, đó là Từ Sơn Tùng.
Anh cũng nằm xuống, đắp chăn lên, chậm rãi dịch chuyển đến bên cạnh cô, dựa gần vào cô.
Hai người đều mặc áo tay ngắn, cơ hồ là tay chạm vào nhau, một người nóng một người lạnh.
Thân thể Kiều Hoa bỗng chốc cứng như đá, cũng may là sau khi nằm xuống sát cô, Từ Sơn Tùng không có thêm động tác nào nữa.
Không khí an tĩnh đến quỷ dị, Kiều Hoa vô thức mà nuốt nước miếng, thanh âm lớn đến mức mà Từ Sơn Tùng cũng có thể nghe thấy được.
Má ơi…..Xấu hổ.
Trong nhà an tĩnh đến mức, kim rơi xuống cũng nghe được. Không gian hoàn toàn im ắng, Từ Sơn Tùng đột ngột xốc chăn lên, làm cho Kiều Hoa hoảng sợ.
“Khụ, anh quên tắt đèn.”
Từ Sơn Tùng đi xuống giường tắt đèn, cả căn phòng nháy mắt từ yên tĩnh biến thành tối om yên tĩnh.
Anh vẫn nằm sát cô như cũ, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, yên lặng như khúc gỗ….Nhưng bên mùi hương bên cạnh cứ xông vào mũi, nó trở thành vũ khí sắc bén, sao Từ Sơn Tùng có thể nhịn được.
Năm phút sau, anh hơi nhích nhích, nghiêng người, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của vợ mình.
“Kiều Hoa.”
“ Ân…. Ân?” Thanh âm kia tựa hồ là run rẩy.
“Minh Minh ngủ rồi sao?” Anh nhỏ giọng hỏi.
Kỳ thực, sau khi đi tắm về, anh phát hiện Kiều Minh đã ngủ, nhưng do lúc này quá khẩn trương, nên anh lại hỏi lần nữa.
Kiều Hoa không không chế được lại nuốt nước miếng, tim cô đập như sấm.
Hai người đều biết, tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
“Khụ, ngủ, ngủ rồi.”
“ Ân”
Kiều Hoa không biết từ khi nào trên đầu giường có thêm một chiếc đèn pin, đèn của nó không sáng lắm, khi Từ Sơn Tùng mở lên, chỉ đủ để thấy ngũ quan của đối phương trong không gian đen tối.
Càng m.ô.n.g lung thì càng làm không khí thêm phần ái muội.
Mơ mơ, hồ hồ, cô thấy thân ảnh anh dần dần dựa sát, có một đôi tay chậm rì rì sờ soạng đi lên, cuối cùng dừng lại bên cạnh bàn tay cô. Mười ngón tay đan vào nhau, cuồn cuộn không ngừng rót nhiệt vào lòng bàn tay. Cô có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của tình yêu ngay lúc này đây.
Chuyện tình cảm là một chuyện gì đó rất huyền ảo. Có người ở bên nhau mấy thập niên nhưng chưa bao giờ có một ngày yêu đúng nghĩa, Nhưng cũng có vài người, mới quen biết nhau mấy ngày, tình yêu ở trong n.g.ự.c cứ như nổ tung, từng tế bào trong cơ thể đều cảm nhận được tình yêu.
Qua vài giây, một tiếng hít thở dài mà gợi cảm vang lên. Giống như một cái ám hiệu mà ai cũng hiểu, trái tim Kiều Hoa đập thình thịch, rất nhanh đã bị Từ Sơn Tùng đè dưới cơ thể anh.
“Hải, Sơn Tùng….” Trong bóng đêm, thanh âm của cô có chút hỗn loạn.
“Kiều Hoa” Từ Sơn Tùng khàn khàn cất giọng.
Bàn tay nóng rực chậm rãi vuốt ve bả vai cô, hô hấp của hai người đan chéo nhau, không phân rõ là hơi thở nguyên bản thuộc về ai.
“Có thể chứ?” Giọng nam nhân khàn hàn mang theo một tia gợi cảm không dễ phát hiện.
Kiều Hoa thấy anh bưng chậu cá, mới nhớ tới đoạn nói chuyện với con trai lúc nãy.
Khi anh quay lại, cô hất cằm hỏi anh, “Anh biết hai con cá đó tên là gì không
Từ Sơn Tùng không hiểu, anh không biết vì sao Kiều Hoa lại đột nhiên hỏi anh vấn đề này, “Tên?”
“ Ân”
“Gọi là gì?” Anh đương nhiên là đoán không ra.
Kiều Hoa nghẹn cười, chỉ chỉ vào Kiều Minh bên cạnh đã ngủ say, “Là con trai chúng ta đặt tên đó. Con cá có đuôi đỏ kêu là Phao Phao, con cá có đuôi trắng thì gọi là Tiểu Bạch. Anh nhớ kỹ nha, ngày mai tỉnh dậy, thằng bé nhất định sẽ hỏi anh đó.”
Này cũng quá đáng yêu rồi.
Từ Sơn Tùng buồn cười, giọng anh càng thêm mềm mại, “Được, anh sẽ nhớ kỹ.”
Buổi tối, Kiều Minh nằm sát tường, Kiều Hoa nằm giữa, còn Từ Sơn Tùng nằm ở ngoài cùng.
Giường gỗ không có loại một mét tám, chỉ có một mét năm cho ba người nằm, mà người Từ Sơn Tùng lại to cao như vậy, anh vừa nằm xuống, trong nháy mắt, cảm thấy có chút chen chúc.
Bất quá, mùa đông như thế này mới ấm.
Cơ thể Kiều Hoa là thể hàn. Trước khi sinh con, mùa đông hằng năm cô đều phải cố gắng chịu đựng. Về sau sinh con trai, Kiều Minh chính là cái bếp lò nhỏ, đến mùa đông chỉ cần ôm cậu nhóc là suốt đêm không lo bị lạnh.
Hiện tại còn có thêm Từ Sơn Tùng, nhiệt độ cơ thể anh cao kinh khủng, hai bên đều là lò sưởi, Kiều Hoa sợ là tối nay cô nóng đến không ngủ được.
Kiều Hoa ôm con trai nằm sát vào tường, không nhúc nhích.
Từ Sơn Tùng chậm rãi nằm xuống, bên cạnh rất nhanh đã xuất hiện cự vật, đó là Từ Sơn Tùng.
Anh cũng nằm xuống, đắp chăn lên, chậm rãi dịch chuyển đến bên cạnh cô, dựa gần vào cô.
Hai người đều mặc áo tay ngắn, cơ hồ là tay chạm vào nhau, một người nóng một người lạnh.
Thân thể Kiều Hoa bỗng chốc cứng như đá, cũng may là sau khi nằm xuống sát cô, Từ Sơn Tùng không có thêm động tác nào nữa.
Không khí an tĩnh đến quỷ dị, Kiều Hoa vô thức mà nuốt nước miếng, thanh âm lớn đến mức mà Từ Sơn Tùng cũng có thể nghe thấy được.
Má ơi…..Xấu hổ.
Trong nhà an tĩnh đến mức, kim rơi xuống cũng nghe được. Không gian hoàn toàn im ắng, Từ Sơn Tùng đột ngột xốc chăn lên, làm cho Kiều Hoa hoảng sợ.
“Khụ, anh quên tắt đèn.”
Từ Sơn Tùng đi xuống giường tắt đèn, cả căn phòng nháy mắt từ yên tĩnh biến thành tối om yên tĩnh.
Anh vẫn nằm sát cô như cũ, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, yên lặng như khúc gỗ….Nhưng bên mùi hương bên cạnh cứ xông vào mũi, nó trở thành vũ khí sắc bén, sao Từ Sơn Tùng có thể nhịn được.
Năm phút sau, anh hơi nhích nhích, nghiêng người, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của vợ mình.
“Kiều Hoa.”
“ Ân…. Ân?” Thanh âm kia tựa hồ là run rẩy.
“Minh Minh ngủ rồi sao?” Anh nhỏ giọng hỏi.
Kỳ thực, sau khi đi tắm về, anh phát hiện Kiều Minh đã ngủ, nhưng do lúc này quá khẩn trương, nên anh lại hỏi lần nữa.
Kiều Hoa không không chế được lại nuốt nước miếng, tim cô đập như sấm.
Hai người đều biết, tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
“Khụ, ngủ, ngủ rồi.”
“ Ân”
Kiều Hoa không biết từ khi nào trên đầu giường có thêm một chiếc đèn pin, đèn của nó không sáng lắm, khi Từ Sơn Tùng mở lên, chỉ đủ để thấy ngũ quan của đối phương trong không gian đen tối.
Càng m.ô.n.g lung thì càng làm không khí thêm phần ái muội.
Mơ mơ, hồ hồ, cô thấy thân ảnh anh dần dần dựa sát, có một đôi tay chậm rì rì sờ soạng đi lên, cuối cùng dừng lại bên cạnh bàn tay cô. Mười ngón tay đan vào nhau, cuồn cuộn không ngừng rót nhiệt vào lòng bàn tay. Cô có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của tình yêu ngay lúc này đây.
Chuyện tình cảm là một chuyện gì đó rất huyền ảo. Có người ở bên nhau mấy thập niên nhưng chưa bao giờ có một ngày yêu đúng nghĩa, Nhưng cũng có vài người, mới quen biết nhau mấy ngày, tình yêu ở trong n.g.ự.c cứ như nổ tung, từng tế bào trong cơ thể đều cảm nhận được tình yêu.
Qua vài giây, một tiếng hít thở dài mà gợi cảm vang lên. Giống như một cái ám hiệu mà ai cũng hiểu, trái tim Kiều Hoa đập thình thịch, rất nhanh đã bị Từ Sơn Tùng đè dưới cơ thể anh.
“Hải, Sơn Tùng….” Trong bóng đêm, thanh âm của cô có chút hỗn loạn.
“Kiều Hoa” Từ Sơn Tùng khàn khàn cất giọng.
Bàn tay nóng rực chậm rãi vuốt ve bả vai cô, hô hấp của hai người đan chéo nhau, không phân rõ là hơi thở nguyên bản thuộc về ai.
“Có thể chứ?” Giọng nam nhân khàn hàn mang theo một tia gợi cảm không dễ phát hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương