Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 75
Từ ngày hôm qua, Kiều Minh không muốn chơi cùng mấy đứa trẻ trong đại viện, cậu nhóc chạy vào phòng rồi Từ Sơn Tùng đuổi theo, thì mối quan hệ của hai người đột nhiên tốt lên rất nhiều.
Kiều Hoa có chút ngốc, cô đã hỏi qua, nhưng Từ Sơn Tùng không nói, Kiều Minh cũng không nói, cậu nhóc chỉ nói với cô là ba ba rất tốt, nói cậu thích ba ba.
Nhưng mà nha, hai cha con nhà này dám ở trước mặt cô, không chút cố kỵ mà thể hiện màn ân ái.
“Con dậy rồi sao? Mẹ đâu?” Anh vừa hỏi vừa xoa đầu nhỏ của cậu nhóc.
“Mẹ ở phía sau!” Cậu nhóc chỉ chỉ ra đằng sau, Kiều Minh ôm chặt cổ Từ Sơn Tùng.
“Ba ba, ba có biết cá nhỏ tên là gì không?”
Đứa nhỏ này, trí nhớ cũng thật tốt. Chắc là tối qua cậu nằm mơ đến trong mơ cũng nhắc cô nói chuyện này với Từ Sơn Tùng quá.
“Ba biết nha…. Kêu là Phao Phao cùng Tiểu Bạch đúng không?”
Cậu nhóc ở trong n.g.ự.c anh kích động, Kiều Minh “nhảy disco”, “Đúng rồi ạ! Là mẹ nói cho ba biết sao?”
“Đúng vậy, là mẹ nói với ba.”
Kiều Minh che miệng nhỏ lại cười rộ lên, xem ra mẹ không có quên, cậu thật là vui vẻ.
Kiều Hoa bước chân rất nhỏ, cô chậm chạp đi vào phòng bếp, Từ Sơn Tùng cũng phát hiện ra tư thế đi của cô có chút kỳ quái. Anh nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng đem Kiều Minh thả xuống, bước vội qua đỡ lấy cô.
Anh đè thấp giọng nói: “Tối hôm qua em nói đau, hiện tại còn đau sao?”
Kiều Hoa cắn môi, vịn tay anh, vừa buồn bực vừa buồn cười, “Đau, đương nhiên là vẫn đau rồi, anh cũng không biết nhẹ một chút.”
Trong mắt Từ Sơn Tùng xẹt qua tia ảo não, “Là anh không đúng, lần sau anh nhất định sẽ chú ý.”
Kiều Hoa cái gì cũng không nói, chỉ dùng ánh mắt hình viên đạn liếc anh.
“Mẹ ơi, cái gì đau nha?” Cậu nhóc Kiều Minh nghiêng đầu tò mò hỏi.
“Không có gì.” Kiều Hoa mỉm cười, niết niết khuôn mặt của cậu, “Mẹ nói ba ba cẩn thận kẻo làm con bị thương, con sẽ đau.”
Cậu nhóc xấu hổ mà đỏ mặt.
Trong phòng bếp khói bốc lên nghi ngút, nồi cháo hầm sôi ùng ục, cháo vừa chín tới, mùi hương rất mê người. Lại đi vào gần bếp, cô mới phát hiện ra anh đã làm xong món chính, trên bàn nhỏ bày mấy cái bánh màn thầu cùng củ cải ngâm, còn có ba trái trứng gà luộc. Tay nghề còn rất tốt.
Từ Sơn Tùng đổ nước ấm ra chén, đưa qua, Kiều Hoa nhận lấy.
“Sao lại không ngủ thêm một lát nữa.” Anh hỏi.
Kiều Hoa lắc đầu, uống một hơi cạn sạch, “Em đói bụng.”
Từ Sơn Tùng cười rộ lên, “Em về phòng đi, đi qua giường nằm thêm một chút nữa, anh sẽ đem đồ ăn vào cho em.”
Lúc này, phía dưới của cô cũng ẩn ẩn đau, lại nóng rát. Kiều Hoa nghĩ nghĩ, cô cũng không cự tuyệt, hôm nay, cô quyết định sẽ nhận đặc thù một bữa.
“Ba ba”
“ Ân?”
Bàn ăn bị Từ Sơn Tùng dọn từ phòng ăn vào phòng ngủ, Kiều Minh bưng chén, cậu nhóc ôm chén nghiêng đầu đầy khó hiểu, “Vì sao hôm nay mẹ muốn ăn cơm trên giường nha?”
Từ Sơn Tùng gắp cho vợ một miếng củ cải muối, cười nói: “Hôm nay, cơ thể mẹ không thoải mái.”
Kiều Minh sắc mặt đại biến, cậu nhóc buông chén muỗng, cởi giày ra, cọ cọ bò lên giường, ôm lấy Kiều Hoa: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ bị bệnh sao?”
Cậu nhóc học động tác trước đây của mẹ khi cậu bị phát sốt, cậu nhóc lấy tay đặt trên trán cô để đo nhiệt độ cơ thể.
Không thể không nói, năng lực học tập cùng trí nhớ của cậu tốt đến kinh người.
Mắt Kiều Hoa cong cong, xoa đầu cậu, “Mẹ không có việc gì, mẹ chỉ là ngủ lâu nên mệt mà thôi, nghỉ một lát là tốt.”
“Thật vậy hả mẹ? Mẹ không gạt con chứ?” Kiều Minh dùng ánh mắt m.ô.n.g lung ngập nước nhìn cô hỏi. Phảng phất nếu như cô lừa cậu, thì giây tiếp theo cậu sẽ trực tiếp khóc lên cho cô xem.
“Lừa con làm gì?” Con trai cô đúng là túi nước mắt.
Cậu nhóc cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà lau hai giọt nước mắt, miệng nhỏ dẫu lên cao, “Không được gạt con, con không muốn mẹ bị bệnh đâu.”
Đứa nhỏ này, tính cách dần cởi mở hơn, nói chuyện cũng ngày một nhiều hơn.
Trong lòng Kiều Hoa vừa ấm áp vừa buồn cười.
“Không có việc gì, mẹ nằm một lát thì tốt thôi. Ngoan, con đừng lo lắng.”
Đối mặt với ánh mắt ngây thơ của Kiều Minh, Từ Sơn Tùng có chút chột dạ, rốt cuộc, đầu sỏ làm cho Kiều Hoa “sinh bệnh” là anh mà.
Kiều Hoa có chút ngốc, cô đã hỏi qua, nhưng Từ Sơn Tùng không nói, Kiều Minh cũng không nói, cậu nhóc chỉ nói với cô là ba ba rất tốt, nói cậu thích ba ba.
Nhưng mà nha, hai cha con nhà này dám ở trước mặt cô, không chút cố kỵ mà thể hiện màn ân ái.
“Con dậy rồi sao? Mẹ đâu?” Anh vừa hỏi vừa xoa đầu nhỏ của cậu nhóc.
“Mẹ ở phía sau!” Cậu nhóc chỉ chỉ ra đằng sau, Kiều Minh ôm chặt cổ Từ Sơn Tùng.
“Ba ba, ba có biết cá nhỏ tên là gì không?”
Đứa nhỏ này, trí nhớ cũng thật tốt. Chắc là tối qua cậu nằm mơ đến trong mơ cũng nhắc cô nói chuyện này với Từ Sơn Tùng quá.
“Ba biết nha…. Kêu là Phao Phao cùng Tiểu Bạch đúng không?”
Cậu nhóc ở trong n.g.ự.c anh kích động, Kiều Minh “nhảy disco”, “Đúng rồi ạ! Là mẹ nói cho ba biết sao?”
“Đúng vậy, là mẹ nói với ba.”
Kiều Minh che miệng nhỏ lại cười rộ lên, xem ra mẹ không có quên, cậu thật là vui vẻ.
Kiều Hoa bước chân rất nhỏ, cô chậm chạp đi vào phòng bếp, Từ Sơn Tùng cũng phát hiện ra tư thế đi của cô có chút kỳ quái. Anh nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng đem Kiều Minh thả xuống, bước vội qua đỡ lấy cô.
Anh đè thấp giọng nói: “Tối hôm qua em nói đau, hiện tại còn đau sao?”
Kiều Hoa cắn môi, vịn tay anh, vừa buồn bực vừa buồn cười, “Đau, đương nhiên là vẫn đau rồi, anh cũng không biết nhẹ một chút.”
Trong mắt Từ Sơn Tùng xẹt qua tia ảo não, “Là anh không đúng, lần sau anh nhất định sẽ chú ý.”
Kiều Hoa cái gì cũng không nói, chỉ dùng ánh mắt hình viên đạn liếc anh.
“Mẹ ơi, cái gì đau nha?” Cậu nhóc Kiều Minh nghiêng đầu tò mò hỏi.
“Không có gì.” Kiều Hoa mỉm cười, niết niết khuôn mặt của cậu, “Mẹ nói ba ba cẩn thận kẻo làm con bị thương, con sẽ đau.”
Cậu nhóc xấu hổ mà đỏ mặt.
Trong phòng bếp khói bốc lên nghi ngút, nồi cháo hầm sôi ùng ục, cháo vừa chín tới, mùi hương rất mê người. Lại đi vào gần bếp, cô mới phát hiện ra anh đã làm xong món chính, trên bàn nhỏ bày mấy cái bánh màn thầu cùng củ cải ngâm, còn có ba trái trứng gà luộc. Tay nghề còn rất tốt.
Từ Sơn Tùng đổ nước ấm ra chén, đưa qua, Kiều Hoa nhận lấy.
“Sao lại không ngủ thêm một lát nữa.” Anh hỏi.
Kiều Hoa lắc đầu, uống một hơi cạn sạch, “Em đói bụng.”
Từ Sơn Tùng cười rộ lên, “Em về phòng đi, đi qua giường nằm thêm một chút nữa, anh sẽ đem đồ ăn vào cho em.”
Lúc này, phía dưới của cô cũng ẩn ẩn đau, lại nóng rát. Kiều Hoa nghĩ nghĩ, cô cũng không cự tuyệt, hôm nay, cô quyết định sẽ nhận đặc thù một bữa.
“Ba ba”
“ Ân?”
Bàn ăn bị Từ Sơn Tùng dọn từ phòng ăn vào phòng ngủ, Kiều Minh bưng chén, cậu nhóc ôm chén nghiêng đầu đầy khó hiểu, “Vì sao hôm nay mẹ muốn ăn cơm trên giường nha?”
Từ Sơn Tùng gắp cho vợ một miếng củ cải muối, cười nói: “Hôm nay, cơ thể mẹ không thoải mái.”
Kiều Minh sắc mặt đại biến, cậu nhóc buông chén muỗng, cởi giày ra, cọ cọ bò lên giường, ôm lấy Kiều Hoa: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ bị bệnh sao?”
Cậu nhóc học động tác trước đây của mẹ khi cậu bị phát sốt, cậu nhóc lấy tay đặt trên trán cô để đo nhiệt độ cơ thể.
Không thể không nói, năng lực học tập cùng trí nhớ của cậu tốt đến kinh người.
Mắt Kiều Hoa cong cong, xoa đầu cậu, “Mẹ không có việc gì, mẹ chỉ là ngủ lâu nên mệt mà thôi, nghỉ một lát là tốt.”
“Thật vậy hả mẹ? Mẹ không gạt con chứ?” Kiều Minh dùng ánh mắt m.ô.n.g lung ngập nước nhìn cô hỏi. Phảng phất nếu như cô lừa cậu, thì giây tiếp theo cậu sẽ trực tiếp khóc lên cho cô xem.
“Lừa con làm gì?” Con trai cô đúng là túi nước mắt.
Cậu nhóc cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà lau hai giọt nước mắt, miệng nhỏ dẫu lên cao, “Không được gạt con, con không muốn mẹ bị bệnh đâu.”
Đứa nhỏ này, tính cách dần cởi mở hơn, nói chuyện cũng ngày một nhiều hơn.
Trong lòng Kiều Hoa vừa ấm áp vừa buồn cười.
“Không có việc gì, mẹ nằm một lát thì tốt thôi. Ngoan, con đừng lo lắng.”
Đối mặt với ánh mắt ngây thơ của Kiều Minh, Từ Sơn Tùng có chút chột dạ, rốt cuộc, đầu sỏ làm cho Kiều Hoa “sinh bệnh” là anh mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương