Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 79



“Là nha, ủa? Cậu ấy không nói với em hả?”

“Nói chuyện gì?” Kiều Hoa nghi hoặc.

Ngô Quế Phương vỗ tay, “Nhà này trước kia không phải của cậu ấy?”

Chuyện này đương nhiên Kiều Hoa cũng biết, “Em có nghe chị Lưu nói qua. Nhà này là do anh ấy may mắn mới có được. Nhưng mà chuyện cụ thể thế nào thì em không có hỏi.”

“Hà! Thì là ra vậy! Thật ra cũng không có gì, mọi người đều biết chuyện này. Nhà này là….”

Nếu Kiều Hoa không biết sự tình thì Ngô Quế Phương nhân cơ hội này dứt khoát nói cho cô biết.

Bốn năm trước, thời điểm vừa cải cách mở cửa. Từ Sơn Tùng hai mươi tuổi, một thân một mình đến Lê An. Anh nghe lời mọi người vào trong nam tìm kế sinh nhai, anh đi khắp nơi tìm kiếm nguồn nhập hàng.

Khi đó xưởng nhận đơn hàng tư nhân rất ít, cơ hồ là không có. Mà các xưởng quốc doanh đại đa số là kỳ thị những người tự do buôn bán, cho dù là có thể kiếm tiền, cũng không muốn cung cấp hàng hóa cho những người này. Thậm chí, các xưởng quốc doanh khinh thường những người như vậy, cũng chính vì thế mà Từ Sơn Tùng gặp khó khăn rất nhiều trong việc nhập hàng.

Sau này, anh quen biết được vài người. Họ nói với anh rằng có muốn một người tiểu thương, thông qua người họ hàng làm quản lý xưởng, mua được một ít vật phẩm từ nhà máy, bán ra ngoài để đầu cơ trục lợi.

Sau đó, Từ Sơn Tùng âm thầm quan sát sáu quản lý của của sáu xưởng quần áo của Lê An. Và quen biết được một người trong đó, người đó cũng là chủ cũ của căn nhà này, tên là Lý Thuận Lương.

Sau này hai người thuận lợi hợp tác, Lý Thuận Lương phụ trách cung ứng hàng hóa, Từ Sơn Tùng phụ trách mảng tiêu thụ. Hai người chia lời hai tám. Làm được hơn tám tháng, Từ Sơn Tùng không thiếu những lúc chiếu cố Lý Thuận Lương, tình cảm của hai người còn thân hơn anh em ruột.

Lý Thuận Lương già rồi mới có con, vợ của anh ấy vì khó sinh mà chết, để lại đứa con gái làm bạn với anh ấy. Lý Thuận Lương nửa đời sau cũng không cưới thêm vợ mới, ở vậy nuôi con gái. Lúc còn sống, mong muốn lớn nhất của anh ấy là nhìn con gái thành gia lập thất.

Nhưng đời không như là mơ. Khi đó, có phong trào đưa thanh niên tri thức xuống nông thôn. Cũng không biết Lý Tú Tú, con gái của Lý Thuận Lương bị cái gì mà tự cô ta đi đăng ký báo danh. Tuy rằng hoạt động này là nhằm vào học sinh, sinh viên cả nước, nhưng cũng có một vài trường hợp, nếu là con một thì được ở lại thành phố, trừ khi người đó tự mình muốn báo danh. Khi Lý Thuận Lương bốn mươi ba tuổi, anh ấy đã muốn đem công việc lúc đó để lại cho con gái, nhưng mà vẫn không thể giữ cô ta lại.

Cho đến năm 1977, sau khi Lý Tú Tú quay lại thành phố. Thời điểm lúc về, cô ta còn dẫn theo một nam nhân khác. Nghe nói là đối tượng của cô ta ở nông thôn, hai người đó là tình đầu ý hợp, cũng đã bàn đến chuyện kết hôn. Hiện tại, cô ta về thành phố, là muốn đem “tin tức tốt” này báo cho Lý Thuận Lương.

Nam nhân kìa là người của một vùng núi hẻo lánh nào đó, Lý Thuận Lương nhìn mãi mà không ra một chút ưu điểm nào của người này. Nhưng cố tình con gái anh ấy lại thích người đàn ông này, muốn cùng người này kết hôn, còn muốn cùng người này về nông thôn sinh sống.

Mà người đàn ông kia cũng khờ. Lý Thuận Lương muốn anh ta ở lại thành phố Lê An, anh ta nhất định không chịu. Nói là ở quê mình vẫn còn người thân, không thể bỏ họ được. Hơn nữa, anh ta còn tỏ vẻ, nhất quyết không chịu ở rể, dựa theo cách nói ở chỗ anh ta, đó là một sự nhục nhã to lớn!

Lý Thuận Lương tức đến nỗi muốn nằm trong quan tài. Anh ấy đương nhiên không muốn con mình gả đến vùng nông thôn. Cũng vì chuyện này, mà Lý Tú Tú cãi nhau với ba mình, tình cảm hai cha con sắp rạn nứt.

Mắt thấy con gái muốn rời đi, dưới cơn tức giận, Lý Thuận Lương đã ra thông cáo, nếu ai chịu làm con rể Lý gia, sẽ để lại căn nhà này và công việc của anh ấy cho người đó!

Tin tức này được tung ra, không ít đồng chí nam muốn đạp cửa nhà họ Lý để ứng tuyển. Nhưng chuyện này cũng không giữ được Lý Tú Tú.

Cô ta kiên quyết rời đi. Trước khi đi, cô ta còn gặp được Từ Sơn Tùng, nghe nói anh và ba cô ta quan hệ rất tốt, mới yên tâm rời đi.

“Nếu Từ Sơn Tùng nguyện ý chiếu cố ba, nhà và công việc ba cứ đưa cho cậu ấy. Con nhất định phải về quê cùng Vĩ Trung. Chờ đến khi con sinh cháu ngoại cho ba, con sẽ mang nó đến thăm ba.”

“Bất hiếu! Cái đồ bất hiếu!”

Từ khi Lý Tú Tú rời đi, cũng đã được bốn năm. Nhưng cô ta vẫn chưa một lần về thăm ba mình, cô ta thậm chí còn không biết ba mình đã mất.

Nuôi một đứa con như vậy, còn không bằng không nuôi thì hơn.

“Đã nhiều năm như, đến một lá thư cũng không có sao?” Kiều Hoa hỏi.

Ngô Quế Phương lắc đầu, “Nghe nói là không. Ai, không nói đến bạch nhãn lang đó, không nên đề cập đến cô ta. Tóm lại chồng của em vận khí thật tốt. Đương nhiên, phẩm chất của cô cậu ấy cũng rất tốt. Bằng không, sao Lý Thuận Lương có thể đem nhà cùng công việc để lại cho cậu ấy.”
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...