Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 90
Cửa sổ ở trong đại viện đa số đều thống nhất, kích cỡ cũng ngang nhau. Từ Sơn Tùng đem kính đã vỡ trong phòng ngủ lấy xuống, lại đem miếng kính của nhà lão Mã gắn lên. Toàn bộ quá trình đều được anh làm nhẹ nhàng, nước chảy mây trôi. Không chút nào lúng túng.
Kiều Hoa thầm nghĩ, có phải tất cả nam nhân cũng đều am hiểu mấy việc này hay không?
Hai mươi phút sau, cửa kính mới được ra lò. Từ Sơn Tùng đi đến bên cạnh giếng nước, múc nước chà rửa tấm kính không còn một hạt bụi. Nếu lão Mã có ở đây, ông ta cũng không thể nhận ra đây là tấm kính cũ lắm bụi bẩn của nhà mình.
Sau khi lau chùi xong, Từ Sơn Tùng vừa lòng mà đứng thưởng thức một lát. Khi anh quay đầu lại, thì bắt gặp ánh mắt ai oán của vợ mình. Miệng nhỏ của Kiều Hoa dẩu lên cao, so với Kiều Minh cô càng giống con nít hơn.
“Làm sao vậy?” Từ Sơn Tùng buồn cười, đem công cụ bỏ vào rương cất.
Kiều Hoa tiến lên một bước, ngay cả bước chân cũng tràn ngập ủy khuất, “Anh biết là Mã Tiểu Xuyên phá cửa, vì sao lại không nói cho em biết?”
Từ Sơn Tùng sửng sốt một chút, cười cười, đem cô ôm vào lòng, xem cô như mấy đứa trẻ mà dỗ dành.
“Anh không biết thật mà. Nhưng khi anh thấy mặt của Mã Tiểu Xuyên thì mới biết là hắn ta.”
Kiều Hoa không cao hứng hừ hừ, trong n.g.ự.c anh vặn vặn cơ thể muốn thoát ra, “Anh phát hiện khi nào?”
“Là sáng nay lúc mua nguyên liệu.” Anh vuốt ve mái tóc cô.
“Kia, vậy sao anh không nói sớm cho em biết?” Kiều Hoa thề, đây là lần đầu tiên cô “vô cớ gây sự”
Thấy Kiều Hoa như vậy, Từ Sơn Tùng tựa hồ có chút kinh ngạc, bỗng nhiên anh bật cười, hướng cô xin lỗi, “Anh sai rồi.”
Được lắm, chồng cô rất biết điều nha.
Kiều Hoa rốt cuộc cũng hiểu, vì sao khi phụ nữ yêu vào thường rất thích vô cớ gây sự.
Được người yêu sủng ái, dỗ dành, đương nhiên là phải ra vẻ rồi!
Bạn trai trước đây của cô cư nhiên chưa từng cưng chiều cô như vậy! So ra là quá kém!
Từ Sơn Tùng rũ mắt, nhìn cô một cái, anh cảm thấy vợ nhỏ ra vẻ rất đáng yêu.
Đặc biệt là lúc khuôn mặt nhỏ phòng lên, hệt như con sóc nhỏ. Hai mẹ con là từ một khuôn khắc ra, quá là đáng yêu.
==================
Thời gian bán hàng buổi sáng đã bị trễ, bây giờ bày hàng sẽ không có vị trí tốt. Bất quá, Lý Hồng Quân quả nhiên là anh em tốt, anh ấy đã bày hai sạp, chiếm chỗ giúp Từ Sơn Tùng. “Cảm ơn!”
Lý Hồng Quân cười hắc hắc, bây giờ vắng khách, anh ấy qua đây giúp Từ Sơn Tùng bày hàng hóa.
“Buổi sáng bận gì nha, cậu không có thói quen đến trễ.”
Dứt lời, anh ấy hướng Từ Sơn Tùng làm mặt quỷ, “A, tôi biết nha, có phải cậu luyến tiếc ôn nhu hương có phải không?”
Từ Sơn Tùng đá nhẹ chân anh ấy, “Anh bớt nói nhảm đi.”
Tuy là nói như thế, nhưng trong lòng anh lại âm thầm thừa nhận. Trước khi đi, anh không quên ôm vợ nhỏ hôn hôn gặm gặm rất lâu, miệng cũng tê rần… Khụ khụ ~
“Được, biết cậu thẹn thùng rồi, không chọc cậu nữa.”
Lý Hồng Quân quân sờ sờ cái mũi, hắc hắc cười rộ lên, “Đúng rồi, cậu lần trước muốn lấy phiếu, phiếu mua radio tôi đã nhờ người tìm được rồi, nhưng phiếu TV thì chưa có, phiếu đó rất khó kiếm, hơn nữa vừa ra đã hết sạch, có người đến nửa đêm còn phải đi xếp hàng mua.”
Từ Sơn Tùng nhìn anh ấy, “Tốn nhiều công sức như vậy, khi nào có phiếu mời anh ăn cơm một bữa.”
“Nhất định phải vậy, có lời này của cậu tôi nhất định sẽ tìm ra.”
Lý Hồng Quân như nhớ đến cái gì, lần nữa nói: “Đúng rồi Sơn Tùng, bảy giờ sáng nay, nữ sinh kia lại đến, nói là để quên dây cột tóc, muốn mua một cái. Nhưng cậu không ở đây, tôi bảo đến trưa thì quay lại.”
Từ Sơn Tùng đang chỉnh sạp hàng dừng lại một chút, “Lại tới nữa?”
Nữ sinh kia tuần nào cũng tới, mỗi lần không phải mua cột tóc thì cũng là kẹp tóc hỏng…. Tần suất quá cao, khó trách khỏi làm cho người khác cảm thấy có mục đích riêng.
“Đúng vậy.” Lý Hồng Quân làm mặt quỷ với anh.
“Tên tiểu tử nhà cậu, đã kết hôn rồi mà đào hoa vẫn còn một đống, sao cậu không biết chia cho tôi một nửa hả!”
“Anh cứ việc lấy đi.” Từ Sơn Tùng đưa lưng về phía Lý Hồng Quân, sửa sang lại sạp hàng, “Có cơ hội thích hợp, anh giúp tôi nói với nữ sinh ấy là tôi đã kết hôn rồi.”
Lý Hồng Quân nhướng mày, “Sao cậu không tự mình nói?”
Từ Sơn Tùng liếc mắt nhìn qua, “Anh không giúp?”
Lý Hồng Quân: “........Giúp!”
Vừa lúc để anh ấy nhân lúc nữ sinh đó tổn thương tình cảm mà an ủi, sau đó hai người từ từ nữ sinh tình cảm, Lý Hồng Quân anh một bước có người đẹp trong lòng!
Nhưng kỳ quái là, cả ngày nay, Lý Hồng Quân cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của nữ sinh kia.
Kiều Hoa thầm nghĩ, có phải tất cả nam nhân cũng đều am hiểu mấy việc này hay không?
Hai mươi phút sau, cửa kính mới được ra lò. Từ Sơn Tùng đi đến bên cạnh giếng nước, múc nước chà rửa tấm kính không còn một hạt bụi. Nếu lão Mã có ở đây, ông ta cũng không thể nhận ra đây là tấm kính cũ lắm bụi bẩn của nhà mình.
Sau khi lau chùi xong, Từ Sơn Tùng vừa lòng mà đứng thưởng thức một lát. Khi anh quay đầu lại, thì bắt gặp ánh mắt ai oán của vợ mình. Miệng nhỏ của Kiều Hoa dẩu lên cao, so với Kiều Minh cô càng giống con nít hơn.
“Làm sao vậy?” Từ Sơn Tùng buồn cười, đem công cụ bỏ vào rương cất.
Kiều Hoa tiến lên một bước, ngay cả bước chân cũng tràn ngập ủy khuất, “Anh biết là Mã Tiểu Xuyên phá cửa, vì sao lại không nói cho em biết?”
Từ Sơn Tùng sửng sốt một chút, cười cười, đem cô ôm vào lòng, xem cô như mấy đứa trẻ mà dỗ dành.
“Anh không biết thật mà. Nhưng khi anh thấy mặt của Mã Tiểu Xuyên thì mới biết là hắn ta.”
Kiều Hoa không cao hứng hừ hừ, trong n.g.ự.c anh vặn vặn cơ thể muốn thoát ra, “Anh phát hiện khi nào?”
“Là sáng nay lúc mua nguyên liệu.” Anh vuốt ve mái tóc cô.
“Kia, vậy sao anh không nói sớm cho em biết?” Kiều Hoa thề, đây là lần đầu tiên cô “vô cớ gây sự”
Thấy Kiều Hoa như vậy, Từ Sơn Tùng tựa hồ có chút kinh ngạc, bỗng nhiên anh bật cười, hướng cô xin lỗi, “Anh sai rồi.”
Được lắm, chồng cô rất biết điều nha.
Kiều Hoa rốt cuộc cũng hiểu, vì sao khi phụ nữ yêu vào thường rất thích vô cớ gây sự.
Được người yêu sủng ái, dỗ dành, đương nhiên là phải ra vẻ rồi!
Bạn trai trước đây của cô cư nhiên chưa từng cưng chiều cô như vậy! So ra là quá kém!
Từ Sơn Tùng rũ mắt, nhìn cô một cái, anh cảm thấy vợ nhỏ ra vẻ rất đáng yêu.
Đặc biệt là lúc khuôn mặt nhỏ phòng lên, hệt như con sóc nhỏ. Hai mẹ con là từ một khuôn khắc ra, quá là đáng yêu.
==================
Thời gian bán hàng buổi sáng đã bị trễ, bây giờ bày hàng sẽ không có vị trí tốt. Bất quá, Lý Hồng Quân quả nhiên là anh em tốt, anh ấy đã bày hai sạp, chiếm chỗ giúp Từ Sơn Tùng. “Cảm ơn!”
Lý Hồng Quân cười hắc hắc, bây giờ vắng khách, anh ấy qua đây giúp Từ Sơn Tùng bày hàng hóa.
“Buổi sáng bận gì nha, cậu không có thói quen đến trễ.”
Dứt lời, anh ấy hướng Từ Sơn Tùng làm mặt quỷ, “A, tôi biết nha, có phải cậu luyến tiếc ôn nhu hương có phải không?”
Từ Sơn Tùng đá nhẹ chân anh ấy, “Anh bớt nói nhảm đi.”
Tuy là nói như thế, nhưng trong lòng anh lại âm thầm thừa nhận. Trước khi đi, anh không quên ôm vợ nhỏ hôn hôn gặm gặm rất lâu, miệng cũng tê rần… Khụ khụ ~
“Được, biết cậu thẹn thùng rồi, không chọc cậu nữa.”
Lý Hồng Quân quân sờ sờ cái mũi, hắc hắc cười rộ lên, “Đúng rồi, cậu lần trước muốn lấy phiếu, phiếu mua radio tôi đã nhờ người tìm được rồi, nhưng phiếu TV thì chưa có, phiếu đó rất khó kiếm, hơn nữa vừa ra đã hết sạch, có người đến nửa đêm còn phải đi xếp hàng mua.”
Từ Sơn Tùng nhìn anh ấy, “Tốn nhiều công sức như vậy, khi nào có phiếu mời anh ăn cơm một bữa.”
“Nhất định phải vậy, có lời này của cậu tôi nhất định sẽ tìm ra.”
Lý Hồng Quân như nhớ đến cái gì, lần nữa nói: “Đúng rồi Sơn Tùng, bảy giờ sáng nay, nữ sinh kia lại đến, nói là để quên dây cột tóc, muốn mua một cái. Nhưng cậu không ở đây, tôi bảo đến trưa thì quay lại.”
Từ Sơn Tùng đang chỉnh sạp hàng dừng lại một chút, “Lại tới nữa?”
Nữ sinh kia tuần nào cũng tới, mỗi lần không phải mua cột tóc thì cũng là kẹp tóc hỏng…. Tần suất quá cao, khó trách khỏi làm cho người khác cảm thấy có mục đích riêng.
“Đúng vậy.” Lý Hồng Quân làm mặt quỷ với anh.
“Tên tiểu tử nhà cậu, đã kết hôn rồi mà đào hoa vẫn còn một đống, sao cậu không biết chia cho tôi một nửa hả!”
“Anh cứ việc lấy đi.” Từ Sơn Tùng đưa lưng về phía Lý Hồng Quân, sửa sang lại sạp hàng, “Có cơ hội thích hợp, anh giúp tôi nói với nữ sinh ấy là tôi đã kết hôn rồi.”
Lý Hồng Quân nhướng mày, “Sao cậu không tự mình nói?”
Từ Sơn Tùng liếc mắt nhìn qua, “Anh không giúp?”
Lý Hồng Quân: “........Giúp!”
Vừa lúc để anh ấy nhân lúc nữ sinh đó tổn thương tình cảm mà an ủi, sau đó hai người từ từ nữ sinh tình cảm, Lý Hồng Quân anh một bước có người đẹp trong lòng!
Nhưng kỳ quái là, cả ngày nay, Lý Hồng Quân cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của nữ sinh kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương