Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 99
Sáng nay, Từ Sơn Tùng phải đi nhập hàng, còn phải tìm vải dệt cho Kiều Hoa, nên anh chỉ ăn qua loa vài miếng rồi chuẩn bị đi.
Kiều Hoa giữ anh lại, sửa cổ áo cho anh, “Anh gấp cái gì, lần sau trước khi đi ra ngoài anh nhớ soi gương, đừng để cho người ta chê cười.”
Từ Sơn Tùng cúi thấp người, hôn trộm lên má của cô vợ nhỏ, “Không cần, có em là được, em chỉnh giúp anh là tốt rồi.”
Chậc chậc, đúng là sói con nhỏ đều nói mấy lời âu yếm.
Kiều Hoa cười, liếc anh một cái, vỗ vỗ cổ áo của anh, “Vải dệt không cần vội, em cũng không nhất định phải dùng nó.”
“Được” Từ Sơn Tùng hôn là nhóc con đang ngồi một bên ăn cơm, rồi nói với cô, “Buổi sáng có khả năng sẽ bận, anh không về ăn cơm.”
Đi nhập hàng, còn đi tìm vải cho vợ, chạy tới chạy lui, không biết giờ nào mới về đến nhà.
Kiều Hoa hỏi anh, “Vậy sáng nay anh có bày bán không?”
“Có.” Giữa trưa là lúc bán được nhất, phải quay lại bán, có thể kiếm được một mớ.
Kiều Hoa: “Nếu không, để em mang cơm ra cho anh.”
Từ Sơn Tùng: “Không cần, anh ăn tạm bên ngoài là được.”
“Khó có dịp em muốn mang cơm cho anh, không cho phép anh từ chối.” Ngữ khí Kiều Hoa cương ngạnh mà nói.
Ở nhà vừa nhàn lại vừa rỗi, cô còn chưa bao giờ đưa cơm cho anh đâu.
Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ, nhéo nhéo khuôn mặt của cô, cảm giác rất đã, “ Đi đường vất vả….” .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Lời còn chưa nói hết, Kiều Hoa đã chụp lấy tay anh, “Lâu lâu một lần, không phải là mỗi ngày đều đi.”
Nam nhân này đúng thật là, chồng người ta thì ước gì vợ mình mỗi ngày đều đưa cơm, xem vợ như bảo mẫu. Còn anh, ngoài trừ đau lòng cho cô thì cũng là đau lòng cho cô. Không phải là không tốt, chính là, tốt quá, nên Kiều Hoa cứ cảm thấy lâng lâng.
Tục ngữ đều nói, vật cực tất phản…. Phi phi phi, sao cô luôn nghĩ đến mấy thứ đó.
Sợ Kiều Hoa tức giận, Từ Sơn Tùng vẫn là đồng ý, “Được, đến lúc đó lại nói sau, anh đi trước.”
============= Thức ăn của trưa nay rất phong phú. Cơm ăn kèm với thịt xào cà rốt và hành tây, còn có bầu luộc. Buổi sáng còn dư lại không ít màn thầu, Kiều Hoa đem chiên lên cho giòn, rồi làm nước sốt chua ngọt chang lên.
Tê ~ Hương vị kia phải nói, tuyệt.
“Minh Minh, chúng ta đi. Mẹ dẫn con đi ra nhìn ba ba bày quán.”
Hôm nay là thứ hai, lại là thời điểm làm việc, hẻm Thanh Đằng không nhiều người lui tới lắm, rải rác chỉ mấy người. Chờ đến tầm giữa trưa, mười một giờ rưỡi, người liền đông dần lên. Đến mười hai giờ, là lúc đông đúc nhất, mọi người đi lại ở hẻm Thanh Đằng náo nhiệt đến tầm một giờ rưỡi thì khôi phục lại như cũ.
Lúc Kiều Hoa đi tới đầu hẻm là mười một giờ bốn mươi. Còn hai mươi phút nữa, trường Nhất Trung ở hẻm đối diện mới tan học, cô nhân thời gian này cho Từ Sơn Tùng ăn cơm trước, ăn xong là có thể bắt đầu tiếp khách.
Từ Sơn Tùng không nghĩ tới vợ mình thật sự đưa cơm qua, đường rất xa. Anh đạp xe đến đây mất mười phút, hai mẹ con đi bộ một đường, chân đã rất mỏi, Từ Sơn Tùng nhanh chóng đem ghế qua cho hai người.
“Em ngồi đi, anh đứng ăn cơm là được.” Nói xong, anh tiếp nhận Kiều Minh ôm vào ngực, hôn cậu nhóc một cái.
“Con trai ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi! Ba ba, đây là phần để lại cho ba!” Trên mặt của cậu nhóc tràn đầy kiêu ngạo, chỉ vào hộp cơm, “Ba ba, đây là cơm mà con với mẹ mang đến cho ba ba.”
“Con trai giỏi quá, hôn ba ba một cái.”
Cậu nhóc ngoan ngoãn hôn lên má anh hai cái. Cậu nhóc con nghịch ngợm mà cắn lên má anh, để lại dấu răng nhỏ nhỏ. Kiều Minh làm xong vui vẻ mà cười khanh khách.
Từ Sơn Tùng còn chưa kịp ăn cơm, đã lấy dưới bàn ra một túi giấy, đưa cho cô như vật quý hiếm.
“Em cầm đi, đây là buổi sáng anh tìm được. Em nhìn thử xem được không, đẹp đúng không, khác với mấy loại vải trước đây từng mua.”
Kiều Hoa nhận lấy, khi mở ra, trong mắt Kiều Hoa lóe lên tia kinh diễm.
Cô thích đến nỗi không nỡ buông tay, “Oa, anh được lắm, mới một buổi sáng mà đã tìm ra, cái này phải phí rất nhiều thời gian đi?”
Chất lượng của tấm vải này phải nói vô cùng tốt, mặt vải trơn bóng, cảm xúc phẳng phiu nhưng lại rất rắn chắc. Tuy không thể giữ ấm tốt, nhưng cũng không phải là quá mỏng. Quan trọng là nó rất nhẹ, màu sắc lại rất tốt!
Loại vải này, trước mắt, ở các cửa hàng bách hóa còn chưa thấy. Kiều Hoa còn nghĩ rằng phải tốn rất nhiều công sức mới tìm ra, không nghĩ tới, anh đã tìm được.
Thấy bộ dạng hưng phấn của cô vợ nhỏ, trong lòng Từ Sơn Tùng cũng vui vẻ rạo rực. Bỗng nhiên, anh đến gần cô, nhỏ giọng nói nhỏ, “Là hàng ở cảng.”
Kiều Hoa ngạc nhiên, “A? Thật sự?”
Thời buổi này, hàng hóa ở hải cảng trở thành trào lưu cho giới thượng lưu. Cho dù là đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, hay là đồ dùng để mặc. Chỉ cần là đồ mua ở hải cảng thì một là người có tiền, hai là người có quyền mới dùng được. Mà cho dù là người nào, thì cũng là đối tượng để nhiều người hâm mộ!
Kiều Hoa giữ anh lại, sửa cổ áo cho anh, “Anh gấp cái gì, lần sau trước khi đi ra ngoài anh nhớ soi gương, đừng để cho người ta chê cười.”
Từ Sơn Tùng cúi thấp người, hôn trộm lên má của cô vợ nhỏ, “Không cần, có em là được, em chỉnh giúp anh là tốt rồi.”
Chậc chậc, đúng là sói con nhỏ đều nói mấy lời âu yếm.
Kiều Hoa cười, liếc anh một cái, vỗ vỗ cổ áo của anh, “Vải dệt không cần vội, em cũng không nhất định phải dùng nó.”
“Được” Từ Sơn Tùng hôn là nhóc con đang ngồi một bên ăn cơm, rồi nói với cô, “Buổi sáng có khả năng sẽ bận, anh không về ăn cơm.”
Đi nhập hàng, còn đi tìm vải cho vợ, chạy tới chạy lui, không biết giờ nào mới về đến nhà.
Kiều Hoa hỏi anh, “Vậy sáng nay anh có bày bán không?”
“Có.” Giữa trưa là lúc bán được nhất, phải quay lại bán, có thể kiếm được một mớ.
Kiều Hoa: “Nếu không, để em mang cơm ra cho anh.”
Từ Sơn Tùng: “Không cần, anh ăn tạm bên ngoài là được.”
“Khó có dịp em muốn mang cơm cho anh, không cho phép anh từ chối.” Ngữ khí Kiều Hoa cương ngạnh mà nói.
Ở nhà vừa nhàn lại vừa rỗi, cô còn chưa bao giờ đưa cơm cho anh đâu.
Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ, nhéo nhéo khuôn mặt của cô, cảm giác rất đã, “ Đi đường vất vả….” .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Lời còn chưa nói hết, Kiều Hoa đã chụp lấy tay anh, “Lâu lâu một lần, không phải là mỗi ngày đều đi.”
Nam nhân này đúng thật là, chồng người ta thì ước gì vợ mình mỗi ngày đều đưa cơm, xem vợ như bảo mẫu. Còn anh, ngoài trừ đau lòng cho cô thì cũng là đau lòng cho cô. Không phải là không tốt, chính là, tốt quá, nên Kiều Hoa cứ cảm thấy lâng lâng.
Tục ngữ đều nói, vật cực tất phản…. Phi phi phi, sao cô luôn nghĩ đến mấy thứ đó.
Sợ Kiều Hoa tức giận, Từ Sơn Tùng vẫn là đồng ý, “Được, đến lúc đó lại nói sau, anh đi trước.”
============= Thức ăn của trưa nay rất phong phú. Cơm ăn kèm với thịt xào cà rốt và hành tây, còn có bầu luộc. Buổi sáng còn dư lại không ít màn thầu, Kiều Hoa đem chiên lên cho giòn, rồi làm nước sốt chua ngọt chang lên.
Tê ~ Hương vị kia phải nói, tuyệt.
“Minh Minh, chúng ta đi. Mẹ dẫn con đi ra nhìn ba ba bày quán.”
Hôm nay là thứ hai, lại là thời điểm làm việc, hẻm Thanh Đằng không nhiều người lui tới lắm, rải rác chỉ mấy người. Chờ đến tầm giữa trưa, mười một giờ rưỡi, người liền đông dần lên. Đến mười hai giờ, là lúc đông đúc nhất, mọi người đi lại ở hẻm Thanh Đằng náo nhiệt đến tầm một giờ rưỡi thì khôi phục lại như cũ.
Lúc Kiều Hoa đi tới đầu hẻm là mười một giờ bốn mươi. Còn hai mươi phút nữa, trường Nhất Trung ở hẻm đối diện mới tan học, cô nhân thời gian này cho Từ Sơn Tùng ăn cơm trước, ăn xong là có thể bắt đầu tiếp khách.
Từ Sơn Tùng không nghĩ tới vợ mình thật sự đưa cơm qua, đường rất xa. Anh đạp xe đến đây mất mười phút, hai mẹ con đi bộ một đường, chân đã rất mỏi, Từ Sơn Tùng nhanh chóng đem ghế qua cho hai người.
“Em ngồi đi, anh đứng ăn cơm là được.” Nói xong, anh tiếp nhận Kiều Minh ôm vào ngực, hôn cậu nhóc một cái.
“Con trai ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi! Ba ba, đây là phần để lại cho ba!” Trên mặt của cậu nhóc tràn đầy kiêu ngạo, chỉ vào hộp cơm, “Ba ba, đây là cơm mà con với mẹ mang đến cho ba ba.”
“Con trai giỏi quá, hôn ba ba một cái.”
Cậu nhóc ngoan ngoãn hôn lên má anh hai cái. Cậu nhóc con nghịch ngợm mà cắn lên má anh, để lại dấu răng nhỏ nhỏ. Kiều Minh làm xong vui vẻ mà cười khanh khách.
Từ Sơn Tùng còn chưa kịp ăn cơm, đã lấy dưới bàn ra một túi giấy, đưa cho cô như vật quý hiếm.
“Em cầm đi, đây là buổi sáng anh tìm được. Em nhìn thử xem được không, đẹp đúng không, khác với mấy loại vải trước đây từng mua.”
Kiều Hoa nhận lấy, khi mở ra, trong mắt Kiều Hoa lóe lên tia kinh diễm.
Cô thích đến nỗi không nỡ buông tay, “Oa, anh được lắm, mới một buổi sáng mà đã tìm ra, cái này phải phí rất nhiều thời gian đi?”
Chất lượng của tấm vải này phải nói vô cùng tốt, mặt vải trơn bóng, cảm xúc phẳng phiu nhưng lại rất rắn chắc. Tuy không thể giữ ấm tốt, nhưng cũng không phải là quá mỏng. Quan trọng là nó rất nhẹ, màu sắc lại rất tốt!
Loại vải này, trước mắt, ở các cửa hàng bách hóa còn chưa thấy. Kiều Hoa còn nghĩ rằng phải tốn rất nhiều công sức mới tìm ra, không nghĩ tới, anh đã tìm được.
Thấy bộ dạng hưng phấn của cô vợ nhỏ, trong lòng Từ Sơn Tùng cũng vui vẻ rạo rực. Bỗng nhiên, anh đến gần cô, nhỏ giọng nói nhỏ, “Là hàng ở cảng.”
Kiều Hoa ngạc nhiên, “A? Thật sự?”
Thời buổi này, hàng hóa ở hải cảng trở thành trào lưu cho giới thượng lưu. Cho dù là đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, hay là đồ dùng để mặc. Chỉ cần là đồ mua ở hải cảng thì một là người có tiền, hai là người có quyền mới dùng được. Mà cho dù là người nào, thì cũng là đối tượng để nhiều người hâm mộ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương