Xuyên Không: Ta Sinh Con Cho Nam Phụ Phản Diện
Chương 12: Kẻ làm hại cô Diệp không phải bọn tôi
Bọn họ kể tiếp, "sau đó chúng tôi thì bị người thần bí chặn lại, hắn ta muốn tôi giết chết cô Diệp càng sớm càng tốt. Hắn còn dùng con dao gạch cho cô Diệp mấy vết thương trên người, chúng tôi sau đó chỉ là thuận theo chôn sống cô Diệp"
Bọn chúng chỉ kể nhưng vậy, còn về phần vết thương trên đầu Diệp Tinh thì bọn chúng không nhắn tới
Nghe đến đây sắc mặt cả nhà họ Diệp không vui nổi, mặt như đưa đám mà nhìn nhau. Cả nhà họ Diệp thầm ra hiệu cho Diệp Đình nên xử luôn cho xong, nhưng trước đó phải cho hai tên này nếm mùi đau khổ thật sự.
Còn về người đứng phía sau thì không tra ra được kẻ chủ mưu nên đành điều tra theo hướng khác.
..Bên nước M...
Một nữ nhân mái tóc đỏ đang đứng cạnh cửa sổ, vẻ mặt u sầu mà nhìn ra xa xâm, ngón tay cô rõ vào cửa kính nhưng đang trong đợi một điều gì đó, cô nhẹ nâng ly rượu lên uống một ngụm. Một chàng trai mặt vest lịch lãm tiến lại ôm lấy vòng eo của cô, hắn áp sát mặt hắn lên mái tóc đỏ, mùi hương thân thuộc làm hắn hưng phấn. sắc mặt thỏa mãng bảo:
"Hoắc Nhi..!"
Cô quay người lại mặt đối mặt về tên nam nhân ấy, gương mặt lộ rõ vẻ không vừa ý. Dù sau cô cũng là Hoắc của Diệp gia chị hai của Diệp Tinh, nghe tin em mình bị đánh, hành hạ đến mức nằm viện thì tâm trạng đâu mà quan tâm đến người con trai này!
Cô chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên gương mặt anh, ánh mắt ủ rũ. Đôi mắt cô không nhìn vào anh mà là đang nhìn xuống nền nhà, ánh mắt ấy khiến anh ta không vui.
"Hoắc Hoắc, anh đã cho người điều tra sắp có tin tức rồi!"
Nói rồi hắn ôm chặt lấy cô vào người hắn, đôi tay to lớn ấy lướt trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, mái tóc đỏ quyến rủ này làm hắn mê mệt. Cô là người của hắn, hắn chỉ muốn nhìn cô cười mỗi ngày với hắn, dù trời có sập xuống hắn cũng nguyện đỡ lấy cho cô. Hắn nhìn đôi mắt buồn bả ấy, ánh mắt của cô toát lên vẻ hi vọng và mong chờ vào tin tức của hắn.
Hắn đưa mắt nhìn một lượt từ trên xuống. Do là buổi tối, cô chỉ mặc trên người một chiếc áo ngủ mỏng manh, lộ rõ bên trong là bộ ngực đầy quyến rũ ấy, hắn khẽ hôn nhẹ lên đó, gương mặt có chút thỏa mãng. Nụ hôn ấy in hằng một vết đỏ trên ngực của cô.
"Đau!"
Cô khẽ nhẹ đặt ly rượu lên bàn, rồi áp xác người con trai ấy xuống giường, cô nhìn vẻ mặt của hắn. Hắn đang rất mong chờ cô chủ động, đôi lúc hắn thấy mình như bị lợi dụng vậy. Mỗi khi cô có chuyện gì đó, cô mới chủ động như thế này.
Diệp Hoắc, cô đẩy ngã anh ta lên giường, thân hình mãnh mai ấy ngồi trên người anh ta.
"K anh muốn gì đây!"
Hắn lặp tức lật cô xuống giường, giờ đổi ngược lại cô nằm dưới hắn, tay hắn không ngừng sờ lên người cô.
"Đương nhiên là muốn ăn tối rồi!"
(Ơ hèm này bạn mình nó viết giùm á, chứ mấy cảnh này mình xin thua)
...
Diệp Tinh bước xuống xe, trên tay cô còn đang cầm một cây gậy bóng chày. Gương mặt cô lộ ra nụ cười nham hiểm, cô đưa mắt nhìn về bảy kẻ đang đứng trong cửa hàng.
Lúc này cô thật muốn bổ nhào vào đánh cho bọn họ một trận thật nhanh rồi quay về.
Bỗng hệ thống hiện lên thông báo: Kí chủ chú ý hình tượng!
Diệp Tinh cảm thán, lúc này còn chú ý hình tượng gì chứ. Bây giờ đã là lúc nào rồi cứ trực tiếp xông vào rồi đi về thôi.
Hệ thống vang lên cảnh báo! Theo nguyên tác, Diệp Tinh sinh ra vốn lạnh lùng, ít nói. Nếu kí chủ trực tiếp xông vào như vậy thì mọi người sẽ hoài nghi lắm.
Đúng là cái tiểu thuyết khó nhằn, tạo ra nhiều nhân vật, mỗi nhân vật lại một tính cách khác nhau quả thật khó mà theo nổi!
Hết cách, cô chỉ có thể kiềm hãm con quỷ trong người mình lại mà hóa thân thành một thiên thần lãnh đam vậy, cô học theo dáng vẻ anh tư mình. Không biết sau một lúc nữa mọi người có nhận ra không.
Diệp Tịnh cô tràng đầy khí thế bước vào trong, bên ngoài khung cảnh nhìn đã tan hoang lắm rồi nào là cửa kính bể, ma nơ canh bị nát. Bên trong lại còn loạn hơn cô nghĩ, các thiết kế, váy, áo đều bị ngã xuống nền đất, tủ đồ, bình hoa đồ trang trí hết thẩy bị đập nát cả.
Bên trong còn có ba người bạn của cô đang bị trói, trong đó có hai người con trai đang bị trói tay vào chiếc ghế, người còn lại thì đang ngồi đưới nền đất, có vẻ như chân cô ta đang bị thương.
Diệp Tinh, cô nhỏ giọng hỏi hệ thống: "Ai thế?"
Hệ thống xuất hiện phần giới thiệu:
Người bị trói tay kia là thiếu niên khoản độ tuổi mười lăm, mười sáu tên là Dương Dương, người thanh niên kia thì đeo mắt kính độ tuổi chừng hai mươi sáu kia là Thành Nghị, cả hai bọn họ đều là quản lý của cửa hàng. Kế bên là cô bạn Dương Cầm của cô.
Hệ thống còn nói tiếp:
Dương Cầm là nhà đầu tư truyền thông cho cửa tiệm, tuy không có góp vốn trực tiếp nhưng lợi nhuận của cửa hàng điều thống nhất chia theo tỉ lệ bảy và ba, Diệp Tinh bảy, cô ta hưởng ba phần.
Theo nguyên tác, khi Diệp Tinh mất, cửa hàng được giao cho Dương Cầm quản lý, chia lợi nhuận năm, năm, số tiền lợi nhuận sẽ được chuyển vào tài khoản công ít làm từ thiện. Lấy danh nghĩa của cô Diệp.
Bọn chúng chỉ kể nhưng vậy, còn về phần vết thương trên đầu Diệp Tinh thì bọn chúng không nhắn tới
Nghe đến đây sắc mặt cả nhà họ Diệp không vui nổi, mặt như đưa đám mà nhìn nhau. Cả nhà họ Diệp thầm ra hiệu cho Diệp Đình nên xử luôn cho xong, nhưng trước đó phải cho hai tên này nếm mùi đau khổ thật sự.
Còn về người đứng phía sau thì không tra ra được kẻ chủ mưu nên đành điều tra theo hướng khác.
..Bên nước M...
Một nữ nhân mái tóc đỏ đang đứng cạnh cửa sổ, vẻ mặt u sầu mà nhìn ra xa xâm, ngón tay cô rõ vào cửa kính nhưng đang trong đợi một điều gì đó, cô nhẹ nâng ly rượu lên uống một ngụm. Một chàng trai mặt vest lịch lãm tiến lại ôm lấy vòng eo của cô, hắn áp sát mặt hắn lên mái tóc đỏ, mùi hương thân thuộc làm hắn hưng phấn. sắc mặt thỏa mãng bảo:
"Hoắc Nhi..!"
Cô quay người lại mặt đối mặt về tên nam nhân ấy, gương mặt lộ rõ vẻ không vừa ý. Dù sau cô cũng là Hoắc của Diệp gia chị hai của Diệp Tinh, nghe tin em mình bị đánh, hành hạ đến mức nằm viện thì tâm trạng đâu mà quan tâm đến người con trai này!
Cô chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên gương mặt anh, ánh mắt ủ rũ. Đôi mắt cô không nhìn vào anh mà là đang nhìn xuống nền nhà, ánh mắt ấy khiến anh ta không vui.
"Hoắc Hoắc, anh đã cho người điều tra sắp có tin tức rồi!"
Nói rồi hắn ôm chặt lấy cô vào người hắn, đôi tay to lớn ấy lướt trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, mái tóc đỏ quyến rủ này làm hắn mê mệt. Cô là người của hắn, hắn chỉ muốn nhìn cô cười mỗi ngày với hắn, dù trời có sập xuống hắn cũng nguyện đỡ lấy cho cô. Hắn nhìn đôi mắt buồn bả ấy, ánh mắt của cô toát lên vẻ hi vọng và mong chờ vào tin tức của hắn.
Hắn đưa mắt nhìn một lượt từ trên xuống. Do là buổi tối, cô chỉ mặc trên người một chiếc áo ngủ mỏng manh, lộ rõ bên trong là bộ ngực đầy quyến rũ ấy, hắn khẽ hôn nhẹ lên đó, gương mặt có chút thỏa mãng. Nụ hôn ấy in hằng một vết đỏ trên ngực của cô.
"Đau!"
Cô khẽ nhẹ đặt ly rượu lên bàn, rồi áp xác người con trai ấy xuống giường, cô nhìn vẻ mặt của hắn. Hắn đang rất mong chờ cô chủ động, đôi lúc hắn thấy mình như bị lợi dụng vậy. Mỗi khi cô có chuyện gì đó, cô mới chủ động như thế này.
Diệp Hoắc, cô đẩy ngã anh ta lên giường, thân hình mãnh mai ấy ngồi trên người anh ta.
"K anh muốn gì đây!"
Hắn lặp tức lật cô xuống giường, giờ đổi ngược lại cô nằm dưới hắn, tay hắn không ngừng sờ lên người cô.
"Đương nhiên là muốn ăn tối rồi!"
(Ơ hèm này bạn mình nó viết giùm á, chứ mấy cảnh này mình xin thua)
...
Diệp Tinh bước xuống xe, trên tay cô còn đang cầm một cây gậy bóng chày. Gương mặt cô lộ ra nụ cười nham hiểm, cô đưa mắt nhìn về bảy kẻ đang đứng trong cửa hàng.
Lúc này cô thật muốn bổ nhào vào đánh cho bọn họ một trận thật nhanh rồi quay về.
Bỗng hệ thống hiện lên thông báo: Kí chủ chú ý hình tượng!
Diệp Tinh cảm thán, lúc này còn chú ý hình tượng gì chứ. Bây giờ đã là lúc nào rồi cứ trực tiếp xông vào rồi đi về thôi.
Hệ thống vang lên cảnh báo! Theo nguyên tác, Diệp Tinh sinh ra vốn lạnh lùng, ít nói. Nếu kí chủ trực tiếp xông vào như vậy thì mọi người sẽ hoài nghi lắm.
Đúng là cái tiểu thuyết khó nhằn, tạo ra nhiều nhân vật, mỗi nhân vật lại một tính cách khác nhau quả thật khó mà theo nổi!
Hết cách, cô chỉ có thể kiềm hãm con quỷ trong người mình lại mà hóa thân thành một thiên thần lãnh đam vậy, cô học theo dáng vẻ anh tư mình. Không biết sau một lúc nữa mọi người có nhận ra không.
Diệp Tịnh cô tràng đầy khí thế bước vào trong, bên ngoài khung cảnh nhìn đã tan hoang lắm rồi nào là cửa kính bể, ma nơ canh bị nát. Bên trong lại còn loạn hơn cô nghĩ, các thiết kế, váy, áo đều bị ngã xuống nền đất, tủ đồ, bình hoa đồ trang trí hết thẩy bị đập nát cả.
Bên trong còn có ba người bạn của cô đang bị trói, trong đó có hai người con trai đang bị trói tay vào chiếc ghế, người còn lại thì đang ngồi đưới nền đất, có vẻ như chân cô ta đang bị thương.
Diệp Tinh, cô nhỏ giọng hỏi hệ thống: "Ai thế?"
Hệ thống xuất hiện phần giới thiệu:
Người bị trói tay kia là thiếu niên khoản độ tuổi mười lăm, mười sáu tên là Dương Dương, người thanh niên kia thì đeo mắt kính độ tuổi chừng hai mươi sáu kia là Thành Nghị, cả hai bọn họ đều là quản lý của cửa hàng. Kế bên là cô bạn Dương Cầm của cô.
Hệ thống còn nói tiếp:
Dương Cầm là nhà đầu tư truyền thông cho cửa tiệm, tuy không có góp vốn trực tiếp nhưng lợi nhuận của cửa hàng điều thống nhất chia theo tỉ lệ bảy và ba, Diệp Tinh bảy, cô ta hưởng ba phần.
Theo nguyên tác, khi Diệp Tinh mất, cửa hàng được giao cho Dương Cầm quản lý, chia lợi nhuận năm, năm, số tiền lợi nhuận sẽ được chuyển vào tài khoản công ít làm từ thiện. Lấy danh nghĩa của cô Diệp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương