Chỉ là ngài cảm thấy Lão lục sẽ không ngu xuẩn như vậy, lại chạy đến yến tiệc nhà người ta làm ra loại chuyện này.
Thế là sai ám vệ điều ra việc này thật kỹ.
Ám vệ của hoàng thất bị người của Tiêu Hàn Tranh dẫn dắt, tất nhiên sẽ điều tra được việc Lục hoàng tử và Yến tiểu thư ban đầu muốn tính kế ai.
Hoàng đế xem tin tức xong thì tức muốn nổ phổi, chỉ hận không thể nhét đứa con trai này vào lại bụng mẹ để nó đầu thai lại, đúng là khiến mình ngứa mắt.
Với cái đầu óc chỉ làm được mấy trò vặt vãnh này mà còn muốn tranh ngôi Hoàng đế, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Cả lão Đại và lão Nhị nữa, từng bước từng bước hãm hại thanh danh của đệ đệ mình, việc này truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến tất cả hoàng thất mất mặt sao, hai đứa ngu xuẩn này.
Hoàng đế rất tức giận, cho người gọi Lục hoàng tử vào cung, mắng hắn ta một trận.
Lục hoàng tử không ngờ phụ hoàng hoàng lại tra ra được việc hắn ta muốn tính kế Tiêu Bạch Lê và Hề Duệ.
Chỉ có thể cúi đầu nhận sai, nói bản thân cũng bị biểu tỷ xúi giục nên suýt chút nữa đã làm ra việc ngu ngốc.
Hoàng đế nhìn con trai đang cúi đầu đẩy tội cho người khác, đôi mắt đầy sự thất vọng.
Đến dũng khí thừa nhận lỗi lầm của mình mà cũng không có, còn dám nghĩ đến ngôi vị Hoàng đế, vậy cũng xứng sao?
Ngài nghiêm nghị nói: “Tiêu Bạch Lê là con gái mà Nghệ vương thúc của ngươi rất coi trọng, Hề Duệ cũng là cháu trai mà hoàng tổ mẫu ngươi yêu thương nhất, sao ngươi có thể ngu xuẩn đến mức muốn tính kế bọn họ hả?”
Lục hoàng tử vẫn cúi đầu, bị phụ hoàng nói mình ngu xuẩn, hắn ta rất khó chịu.
Nhưng lại không dám phản bác: “Phụ hoàng, con sai rồi, lần sau con sẽ không dám nữa.”
Hoàng đế vỗ bàn: “Ngươi còn dám có lần sau?”
“Trẫm nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn dám tính kế gì với Tiêu Bạch Lê và Hề Duệ, trẫm sẽ cho ngươi đi giữ hoàng lăng.”
Lục hoàng tử hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu bảo đảm: “Phụ hoàng, con thật sự không dám, tuyệt đối không bao giờ tính kế bọn họ nữa.”
Không ngờ phụ hoàng lại coi trọng hai người Tiêu Bạch Lê như vậy.
Hắn ta đột nhiên cảm thấy may mắn vì kế hoạch trước đó không thành công, bằng không nếu phụ hoàng phát hiện được là mưu kế của hắn ta, thì xong đời.
Nghệ vương thúc cũng không phải người dễ trêu chọc, nhất định sẽ lột da của hắn ta mất.
Đồng thời cũng oán hận biểu tỷ, nếu không phải vì chủ ý ngu xuẩn của nữ nhân kia, hắn ta cũng sẽ không đi tính kế với hai người Tiêu Bạch Lê.
Giờ hại hắn ta bị phụ hoàng mắng, khiến phụ hoàng thất vọng, hắn ta lỗ nặng rồi.
Hoàng đế thấy bộ dạng này của hắn ta, cũng biết hắn ta không dám nữa.
Ngài xua tay nói: “Được rồi, ngươi lui ra đi.”
Vốn muốn giao cho lão Lục một số công vụ quan trọng, nhưng giờ thì quên đi.
Lục hoàng tử không dám nói thêm gì nữa, đành phải cung kính lui ra ngoài.
Mới vừa về phủ, đã bị người của Yến gia mời đi.
Vốn dĩ Yến lão gia tử muốn gả cháu gái cho Hề Duệ, như vậy thì có thể mượn sức của Hề gia.
Hề quốc công có lai lịch thâm sâu, tuy đã giao ra binh quyền nhưng Hề thế tử lại rất được Hoàng đế trọng dụng. Lại có Thái hậu làm chỗ dựa, nếu có thể đứng về phía của Lục hoàng tử thì sẽ là một sự trợ giúp rất lớn trong tương lai.
Ai ngờ Hề Duệ không thích cháu gái của ông ấy, không thể thành công kết thân.
Sau khi xảy ra chuyện trong yến tiệc, Yến lão gia tử cũng tán thành với chủ ý của cháu gái. Nếu đã không thể không gả vào phủ của Lục hoàng tử, vậy tất nhiên phải nắm chắc vị trí chính phi mới được.
Thế là Yến lão gia tử và Lục hoàng tử đã bí mật đàm phán.
Sau nửa canh giờ, sắc mặt Lục hoàng tử không được tốt lắm rời khỏi Yến gia, rồi cho người của mình tiếp tục làm những việc đã được căn dặn trước đó.
Cũng hết cách, ý của Yến gia là hắn ta nhất định phải cưới biểu tỷ, nếu không sau này sẽ không trợ giúp hắn ta nữa.
Dù đã nói rất nhiều điều hay và hứa hẹn rất nhiều lợi ích nhưng trong lòng hắn ta vẫn rất khó chịu, càng sinh ra vài phần oán hận đối với mẫu tộc của mình.
Vốn dĩ, hắn ta đối với biểu tỷ cũng có một chút hảo cảm, nhưng giờ chỉ còn lại sự chán ghét.
Lục hoàng tử muốn sai người gây bất lợi cho vị hôn thê, Tiêu Hàn Tranh liền nhận được tin tức.
Hắn cho điều tra về Lại bộ thị lang, phát hiện đây là một người cha tốt rất yêu thương con gái.
Thế là hắn sai người bí mật truyền tin cho Lại bộ thị lang, nói Lục hoàng tử muốn hại con gái ông ta.
Lại bộ thị lang có bốn con trai một con gái, cả gia đình đều rất yêu thương người con gái này.
Sau khi nhận được tin tức thì ông ta tức giận vô cùng, nếu đây là sự thật thì Lục hoàng tử kia cũng khinh người quá đáng.
Đương nhiên ông ta cũng không hoàn toàn tin việc này, nhưng vẫn mời cao thủ đến bảo vệ con gái.
Hai ngày sau, vị hôn thê của Lục hoàng tử theo trưởng bối trong nhà ra ngoài thành dâng hương. Trên đường trở về, con ngựa bất ngờ nổi điên kéo cỗ xe đi về phía một vách núi.
May mắn thay, người được Lại bộ thị lang tiêu nhiều tiền để thuê là một người tài giỏi và đáng tin cậy. Trước khi xe ngựa rơi khỏi vách núi, người nọ đã khống chế được con ngựa nổi điên, cứu tiểu thư từ trên xe xuống.
Sau khi Lại bộ thị lang biết chuyện, cũng biết tin tức lúc trước là thật.
Thế là vội đưa người chạy đến, đặc biệt cho người kiểm tra con ngựa nổi điên.
Sau đó phát hiện, trước đó con ngựa đã bị người ta cho ăn một loại thuốc gây điên loạn.
Lại bộ thị lang cho người thu thập chứng cứ đem vào cung, vị trí Lục hoàng tử phi này nhà mình không kham nổi, nếu Yến gia thấy thích thì cứ để cho nhà bọn họ.
Nhưng đồng thời cũng ghi hận Lục hoàng tử và Yến gia.
Lời nói tủi thân của Lại bộ thị lang làm như là đang vì Hoàng đế mà lo nghĩ vậy. Ý chính là con gái nhà họ bị bệnh, phải mất hai năm mới bình phục, cho nên không thể làm chậm trễ hôn sự của Lục hoàng tử được.
Hoàng đế lại trấn an Lại bộ thị lang một phen, cũng chỉ có thể giải trừ hôn ước giữa hai nhà.
Đồng thời còn âm thầm đền bù, vì con trai ngu xuẩn của ngài mà thu dọn cục diện rối rắm.
Sau khi Lại bộ thị lang rời đi, Hoàng đế lập tức tứ hôn cho Lục hoàng tử và tiểu thư đích nữ của Yến gia.
Đôi mắt Hoàng đế lạnh lùng nheo lại, nếu bọn họ đã muốn trói buộc nhau, vậy thì cho chúng dính chặt vào nhau luôn.
Thời gian thành thân vẫn như cũ không thay đổi, nhưng người được chọn làm hoàng tử phi đã thay đổi.
Đồng thời, Hoàng đế cũng phái Lục hoàng tử đến Tây Nam làm việc.
Một đứa con trai ngu ngốc như vậy, vẫn nên tống nó ra ngoài luyện tập cho đầu óc mở mang rồi hãy trở về.
Trước nay Hoàng đế vẫn luôn rất hài lòng với thái tử, còn đích thân để bên người nuôi dạy.
Vì không hề nghĩ đến việc sẽ thay đổi thái tử, cho nên cũng không dùng những đứa con trai khác làm đá mài d.a.o cho thái tử.
Bây giờ đã chán ghét Lục hoàng tử, vậy ném hắn ta ra ngoài thì mắt không thấy tâm không phiền, cũng coi như cho hoàng đệ và Hề gia một lời giải thích.
Những chuyện ngài có thể tra ra được, hoàng đệ và Hề gia tất nhiên cũng có thể điều tra được.
Khi thánh chỉ được ban xuống, người ở kinh thành cũng không quá kinh ngạc, chỉ cảm thấy thật đáng tiếc cho tiểu thư nhà Lại bộ thị lang.
Nhưng đây vốn dĩ là Lục hoàng tử và Yến tiểu thư đã làm sai, bởi vậy mà thanh danh của tiểu thư nhà Lại bộ thị lang cũng không bị ảnh hưởng gì.
Ngược lại còn rất đồng tình với nàng ta, vì để thành toàn cho Lục hoàng tử và Yến tiểu thư, mà phải “Dưỡng bệnh” hai năm.
Sau đó mọi người lại nghe nói Hoàng đế phái Lục hoàng tử đến Tây Nam làm việc, người thông minh đều đoán được Lục hoàng tử đã bị Hoàng đế ghét bỏ.
Khi Lục hoàng tử nghe tin mình bị phái đến Tây Nam, cứ như sét đánh ngang tai.
Đồng thời hắn ta cũng đã nghe được tin tức từ chỗ phụ hoàng, những gì hắn ta làm đã bị phụ hoàng biết, nên đây là hình phạt.
Vốn muốn cho hắn ta đến Giang Nam, ai ngờ lại biến thành Tây Nam, suýt chút nữa tức đến hộc ra máu.
Cũng bởi vậy mà đổ hết mọi sự oán hận lên người Yến tiểu thư và Yến gia, nếu không phải bị bọn họ bức ép, sao hắn ta có thể ra tay với vị hôn thê của mình chứ.
Nhưng giờ oán hận cũng chẳng có tác dụng gì, hắn ta vẫn phải chịu đựng. Bởi vì tương lai vẫn phải dựa vào sự giúp đỡ của ngoại tổ phụ đưa hắn ta từ Tây Nam trở về.