Nghe tổ phụ khen, Tiêu Diệc Gia cười ngọt ngào nói: “Hoàng gia gia, bọn con là niềm tự hào của tổ phụ đó.”
Giờ tổ phụ đi tới đâu cũng thích khoe bọn họ ra.
Lương Vũ Lâm khẽ cười nói: “Đúng vậy.”
Ông hỏi: “Gia Gia, con thích ai nhất?”
Tiêu Diệc Gia đảo mắt suy nghĩ: “Con thích tổ phụ nhất, nhưng con cũng rất thích tổ mẫu, thái nãi nãi và hoàng gia gia.”
Tuy nhiên nó vẫn thích cha mà mẫu thân nhất, nhưng nó sẽ không nói ra đâu, nếu không mọi người lại ghen tị nữa.
Lương Vũ Lâm gõ nhẹ vào chóp mũi nó: “Tổ phụ cũng thích con nhất.”
Tiêu Diệc Nhiên cũng ngẩng đầu nhìn tổ phụ: “Con thích tổ phụ nhất.”
“Ta cũng thích Nhiên Nhiên nhất.”
Lương Hành Ngạn cũng buông cái muỗng trong tay, nhảy xuống ghế ôm lấy cha, giọng nói còn non nớt: “Cha, thích cha nhất.”
Lương Vũ Lâm bế con trai lên, hôn vào khuôn mặt nhỏ nhắn ấy: “Cha cũng thích Ngạn Ngạn nhất.”
Bị ba đứa nhỏ dính như vậy, ông cảm thấy bản thân sống cuộc đời này đúng là không uổng phí.
Nhìn hoàng đệ và mấy đứa nhỏ như thế, trong lòng thái hậu và Hoàng đế cũng ấm áp theo, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
Hoàng đế không khỏi có chút hâm mộ.
Vì Tiêu Diệc Gia nói chuyện ngọt như mía lùi lại còn biết làm nũng, sau khi ăn cơm xong, Hoàng đế miệng vàng lời ngọc phong cho con bé chức vị huyện chủ.
Cháu gái của hoàng đệ, phong một chức huyện chủ có là gì, quan trọng là tiểu cô nương này làm người ta yêu thích vô cùng.
Sau khi Nghệ vương và Tiêu mẫu đưa ba đứa nhỏ xuất cung, tin tức này cũng truyền ra bên ngoài.
Mọi người không ngờ Hoàng đế lại thích con gái của Tiêu Hàn Tranh như vậy, vừa gặp mặt đã phong làm huyện chủ, khiến không ít người lại thấy ghen tị.
Thời Khanh Lạc cũng đã biết việc con gái được phong làm huyện chủ.
Đứa trẻ này từ khi biết nói đã đặc biệt giỏi dỗ dành người khác, miệng như bôi mật, xinh xắn dễ thương, đi đâu cũng được yêu mến.
Tuy con gái giống tiểu tướng công, nhưng tính tình lại càng giống nàng.
Khi nàng còn nhỏ cũng rất giỏi dỗ dành trưởng bối, trong nhà từ ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại đều vô cùng thích nàng.
Ngay cả cha mẹ đang kỳ vọng và thất vọng về nàng, cũng rất thương yêu nàng.
Nếu không phải có ông nội và ông ngoại chu toàn, bọn họ nhất định sẽ ép buộc nàng. Cuối cùng cũng sẽ không thỏa hiệp mà sinh ra cặp long phượng.
Sau khi sinh cặp song sinh, cha mẹ nàng càng chiều chuộng nàng hơn. Nói con gái là để nuông chiều, không cần thừa kế gia nghiệp cho nên cứ cầm tiền hoa hồng mà tiêu d.a.o đi.
Thế là mỗi tháng nàng đều được chia hoa hồng, bản thân nàng cũng sẽ đầu tư một số khoản, ở hiện đại nàng chưa bao giờ phải thiếu tiền.
Cho nên nàng có phòng thí nghiệm tư cho riêng mình, trong ngành nông nghiệp cũng có không ít thành tựu, không cần vì tiền sinh hoạt mà phát sầu.
Con gái ăn nói ngọt ngào lại biết dỗ người khác, con trai thì giống như ông cụ non biết quan tâm chăm sóc.
Chẳng hạn như khi bụng nàng khó chịu, con trai sẽ nhờ nha hoàn mang nước ấm tới cho nàng chườm.
Khi tiểu tướng công đau dạ dày, con trai chạy đến tới phòng bếp nhờ đầu bếp nấu cháo.
Tổ phụ ra ngoài uống rượu về, sẽ dặn phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu trước, ân cần chăm sóc tổ phụ.
Tổ mẫu vào bếp nấu cơm, cậu bé sẽ đứng bên cạnh hỗ trợ thái rau.
Đúng là một đứa bé biết chăm sóc người khác.
Nếu ở hiện đại, cặp long phượng này của nàng sẽ trở thành người được yêu thương nhất trong nhà.
Khi Nghệ vương và Tiêu mẫu đưa ba đứa nhỏ về.
Tiêu Diệc Gia liền nhào vào lòng Thời Khanh Lạc: “Mẫu thân, hôm nay hoàng gia gia khen con đó.”
Thời Khanh Lạc lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán con bé: “Khen con cái gì?”
Tiêu Diệc Gia vỗ n.g.ự.c nói: “Hoàng gia gia khen con xinh đẹp lại thông minh.”
Thời Khanh Lạc khẽ cười hỏi: “Vậy con cảm thấy thế nào?”
Tiêu Diệc Gia ôm lấy cánh tay của Thời Khanh Lạc: “Con đương nhiên xinh đẹp thông minh, vì con là con của mẫu thân mà.”
Thời Khanh Lạc nựng hai má núng nính của con gái: “Nhưng con lại giống cha hơn.”
Tiêu Diệc Gia cười nói: “Vì cha là mỹ nam nên mới sinh ra con xinh đẹp thế này.”
Thời Khanh Lạc lại nựng má con bé: “Con bé này!”
Tiêu Diệc Nhiên cũng đi tới, nghiêm trang nói: “Con lớn lên giống mẫu thân, sau này cũng sẽ trở thành mỹ nam giống như cha.”
Lương Vũ Lâm nghe hai đứa bé nói vậy thì cười hỏi: “Vậy còn tổ phụ thì sao?”
Tiêu Diệc Gia lao khỏi vòng tay của mẫu thân, ôm chân tổ phụ an ủi: “Tổ phụ cũng là mỹ nam, tuy hơi lớn tuổi nhưng Gia Gia không chê đâu.”
Lương Vũ Lâm: “……” Nha đầu thúi này.
Ông dở khóc dở cười hỏi: “Tổ phụ già sao?”
Tiêu Diệc Gia ngửa đầu nhìn tổ phụ: “So với cha và tiểu thúc thì già hơn một chút, nhưng so với những người khác thì tổ phụ là đẹp nhất.”
Nói xong còn làm ra vẻ rất tự hào.
Hồi còn ở Bắc Thành, tổ phụ của nó cũng là tổ phụ đẹp trai nhất.
Lương Vũ Lâm bế con bé lên, nhéo nhéo hai má nó: “Vẫn là cháu gái của ta tinh mắt.”
Tiêu Diệc Nhiên cũng đi tới ôm lấy chân kia của tổ phụ: “Tổ phụ chẳng những là tổ phụ đẹp trai nhất, mà còn là tổ phụ có tài nhất”
Lương Vũ Lâm không nhịn được cũng ôm thằng bé lên: “Cháu trai của ta cũng thật tinh mắt.”
Tiêu Diệc Nhiên ôm cổ tổ phụ, hôn ông một cái: “Tổ phụ, lần này tới kinh thành, người đưa Nhiên Nhiên ra ngoài đi dạo được không ạ?”
Hai mắt Tiêu Diệc Gia sáng lên, cũng ôm cổ tổ phụ hôn ông một cái: “Tổ phụ, nghe nói ở kinh thành có rất nhiều hoa nhỏ xinh đẹp, Gia Gia muốn.”
Lương Vũ Lâm làm sao mà chống đỡ được hai tiểu bảo bối này: “Được, tổ phụ sẽ đưa các con đi dạo phố, muốn mua cái gì thì mua cái đó, đừng nói là hoa nhỏ dù là hoa lớn, hoa cỡ đại cũng mua luôn.”
Chỉ cần cháu trai cháu gái bảo bối thích, “Mua mua mua” mua hết tất cả là được.
Hai nhóc con liếc nhau, đồng loạt hô to: “Con thích tổ phụ nhất!”
Lương Hành Ngạn cũng rời khỏi vòng tay mẫu thân, ôm lấy chân của cha: “Ngạn Ngạn cũng muốn.”
Lương Vũ Lâm cười, bồng con trai nhỏ lên cổ ngồi: “Đi, cha đưa các con đi.”
Tiêu mẫu thấy thế thì cười, trừng mắt nhìn ông: “Chàng lại chiều bọn chúng.”
Lương Vũ Lâm tươi cười vui vẻ: “Con trai và cháu trai cháu gái của ta, đương nhiên ta phải cưng chiều rồi.”
“Thê tử, chúng ta ra ngoài dạo phố với ba đứa nhỏ đi.”
Tiêu mẫu dở khóc dở cười: “Đã là giờ nào rồi mà còn đi?”
Lương Vũ Lâm không quan tâm: “Trời vẫn chưa tối, hơn nữa buổi tối ở kinh thành rất náo nhiệt vậy chơi mới vui.”
Ông lại nói: “Chúng ta ra ngoài đi ăn trước, xong sẽ đưa bọn nhỏ đi chợ đêm chơi.”
“Tổ mẫu, đi thôi đi thôi, Gia Gia muốn đi.”
“Tổ mẫu, nhiên nhiên cũng muốn đi.”
“Mẫu thân, đi đi mà!”
Tiêu mẫu còn làm gì được nữa, chỉ có thể chiều bọn chúng: “Được, đi đi đi.”
Thời Khanh Lạc cũng rất bất lực, mỗi lần ba đứa nhỏ này làm nũng thì tổ phụ tổ mẫu đều mềm lòng.
Thế là phu thê Nghệ vương đưa ba đứa nhỏ ra ngoài đi dạo chợ đêm, Thời Khanh Lạc quay về thư phòng làm việc.
Nàng muốn thành lập một học viện thợ thủ công ở kinh thành, ý của Hoàng đế là muốn tiểu tướng công nhà nàng phụ trách, còn nàng hỗ trợ.
Hoàng đế đã phân bổ một nơi để nàng xây dựng học viện.
Hôm nay nàng đã đến đó xem thử, chuẩn bị vẽ sơ lược một bản thiết kế xây dựng.
Đến lúc đó sẽ để thợ chủ công chuyên môn phụ trách hoàn thiện, xây dựng một học viện có mỹ quan thật đẹp.
Nghệ vương một tay ôm cháu trai cháu gái, một tay ôm con trai ra ngoài đi dạo phố, cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Thật sự không ngờ trích tiên như Nghệ vương lại có lúc bình dân giản dị như thế.
Nếu chỉ sủng ái con trai thôi thì bọn họ còn hiểu được, nhưng lại sủng ái cháu trai cháu gái không cùng huyết thống thế kia, bọn họ không biết nên nói gì cho phải.
Không thể không nói, Khổng thị này quá lợi hại.
Cả cặp long phượng rất biết dỗ người khác của Tiêu Hàn Tranh, không chỉ khiến Nghệ vương yêu thương, mà đến thái hậu và Hoàng đế trong cung cũng yêu thích vô cùng.
Nhìn thấy cảnh này, nhiều người không khỏi nhớ đến Tiêu Nguyên Thạch.
Nếu Tiêu Nguyên Thạch không tự mình làm việc đó, không đoạn tuyệt quan hệ, thì cháu trai cháu gái thông minh như vậy sẽ là cháu của ông ta, làm sao mà đến lượt của Nghệ vương.
Chỉ tiếc lại để cho người khác được hời, có người đồng cảm cũng có người vui sướng khi kẻ khác gặp họa.
Tiêu Nguyên Thạch, người được mọi người đồng cảm, đang nổi giận trong viện mà ông ta vừa mua ở huyện Nam Khê.
Tiêu Nguyên Thạch sầm mặt nhìn cha và mẫu thân ruột của mình: “Cha, mẫu thân, sao hai người lại đưa đứa trẻ ta muốn nhận nuôi đi mất?”
Lúc ông ta về huyện Nam Khê đã mua một ít sản nghiệp, tuy hai chân đã bị phế nhưng vẫn còn tước vị, huyện lệnh và mọi người vẫn tương đối kính trọng ông ta.