Mãi đến mấy ngày sau, Tiêu Bạch Lê thành hôn.
Đối với con gái Tiêu Bạch Lê này, Tiêu Nguyên Thạch lại rất phức tạp.
Một mặt bởi vì là con gái của mình, lại càng ngày càng xuất chúng, ông ta rất hài lòng và tự hào.
Mặt khác lại bởi vì trước đây con gái đã từng lừa dối ông ta, không nhận cha như ông ta, làm cho ông ta không vui.
Nếu đã đến kinh Thành, con gái cũng thành hôn, vẫn là gả cho phủ Quốc công, Tiêu Nguyên Thạch suy nghĩ một chút xong vẫn đến cửa hàng bạc trước, mua một bộ trang sức đắt đỏ, cho người mang đến Nghệ Vương phủ.
Hôm nay Nghệ Vương phủ vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người đến uống rượu mừng đều mang theo lễ vật tới.
Cho nên lễ vật Tiêu Nguyên Thạch mang đến không được bắt mắt, chúng được xếp chung vào khố phòng.
Người của Tiêu Hàn Tranh và Nghệ Vương vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiêu Nguyên Thạch, cho nên biết được chuyện này, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, cũng tạm thời bỏ qua một bên.
Tiêu Hàn Tranh dẫn người đi canh giữ ở cửa ra vào, ngăn Hề Duệ rước dâu một lúc.
Hề Duệ dẫn theo huynh đệ của hắn ta, còn đưa đến rất nhiều bằng hữu biết làm văn hoặc biết múa võ, bị làm khó một trận cuối cùng được cho vào.
Kiểu trang điểm của Tiêu Bạch Lê là do Thời Khanh Lạc vẽ cho nàng, dùng thêm một chút tiểu xảo, thoạt nhìn liền cảm thấy xinh đẹp đến mức kinh động lòng người.
Bảo đảm sau khi Hề Duệ cởi khăn trùm đầu, sẽ chìm đắm không thể nào thoát ra bởi sắc đẹp của tiểu cô.
Thiếu nữ vì người yêu mình mà trang điểm, Tiêu Bạch Lê đương nhiên cũng hy vọng trượng phu thích cách trang điểm của mình.
Nàng ấy khóc một trận, Thời Khanh Lạc mới trang điểm giúp nàng ấy, cho nên lớp trang bị nhòe rồi.
Đeo khăn trùm đầu lên, Tiêu Hàn Tranh đích thân đến cõng muội muội ra ngoài.
Đồng thời giao muội muội cho Hề Duệ.
Gương mặt Hề Duệ khoa trương và kích động, chờ tân nương lên kiệu hoa, hắn ta cũng lên ngựa.
Phía sau khiêng theo của hồi môn của Tiêu Bạch Lê, tổng cộng có một trăm sáu mươi tám rương.
Sau khi đến Hề gia, từng rương hồi môn lần lượt được mở ra.
Bên phía Đại lương rất thịnh hành kiểu bày của hồi môn, điều đó cũng có nghĩa là gia đình nhà gái rất coi trọng con gái của mình.
Hôm nay Hề gia không chỉ bày rất nhiều bàn để chào hỏi đồng liêu và bằng hữu gần xa, mà còn bày cả trăm bàn để chào đón những bách tính muốn đến dự lễ.
Điều này cũng thể hiện sự coi trọng đối với Tiêu Bạch Lê, cho phép nhiều người đến chứng kiến đám cưới của họ như vậy.
Của hồi môn vừa được bày ra, nhiều người không khỏi thở dài.
Của hồi môn thực sự rất nhiều.
Từng rương tranh cổ sách cổ, một rương khế đất cửa hàng, điền trang, ruông đất, viện tử, vô số vàng bạc châu báu, còn có san hô đỏ, ngọc trai vàng, ngọc trai đen từ hải ngoại.
Từng bộ trang sức khảm ngọc thạch châu báu làm lóa mắt người nhìn.
Bảo thạch với nhiều màu sắc khác nhau từ tây vực cũng được đựng đầy mấy rương.
Ngoài ra còn có những bộ lễ phục trang trí vô cùng tinh xảo, và mấy rương sứ thanh hoa thượng đẳng.
Da lông cao cấp, tơ lụa quý báu, báu vật tiến cống từ hải ngoại...
“Chậc chậc, cho dù là công chúa xuất giá cũng không có nhiều bảo bối quý hiếm như vậy làm của hồi môn đâu."
“Cũng không nhìn xem nàng là con gái của ai, đồ tốt của Nghệ Vương còn có thể thiếu sao?”
Với thân phận của Nghệ Vương, con gái của ông ấy cũng không kém công chúa là bao nhiêu.
“Mấu chốt là người ta còn có một tẩu tử vàng ngọc, nghe nói Phúc Bảo Quận Chúa đầu tư rất nhiều thương hội, ngồi không mỗi tháng cũng có bao nhiêu là tiền tiêu.”
“Trước đây Phúc Bảo quận chúa qua lại với thương nhân tại Bắc Cương và Tây Vực, đổi lấy nhiều châu báu như vậy cũng là bình thường, còn có công tử Lương gia lần trước mang trân bảo từ hải ngoại tới, lấy ra làm của hồi môn cho tiêu cô cũng bình thường mà.”
“Nghe nói Lương Bạch Lê cũng tự đầu tư không ít tác phường, trong tay có rất nhiều tiền, gia đình đều cho nàng ấy làm của hồi môn.”
“Trước đây có tin đồn rằng dù Lương Bạch Lê bây giờ bay lên cành vàng làm phượng hoàng, cũng không thể thay đổi được việc nàng từng là thôn nữ, cho nên trong nhà không thể chuẩn bị nhiều của hồi môn cho nàng được, bây giờ tự vả mặt rồi.”
“Có một cha như Nghệ Vương, một tẩu tẩu vàng ngọc như vậy, của hồi môn làm sao có thể ít được.”
“Mặc dù có thể đoán được của hồi môn của Lương Bạch Lê không phải ít, nhưng không nghĩ rằng lại ghê gớm như vậy.”
“Không chỉ có của hồi môn phong phú do Lương gia chuẩn bị cho nàng, mà sính lễ hào phóng từ phủ Quốc Công cũng được đưa vào của hồi môn cho nàng mang theo.”
“Phủ Quốc Công này chính là cưới được một nàng dâu ôm vàng về nhà!”
“Điều này chắc chắn sẽ làm những công tử thế gia chưa thành hôn ghen tị c.h.ế.t mất.”
“Từ lâu đã nghe nói Nghệ Vương rất sủng ái con gái này, Phúc Bảo quận chúa cũng quý tiểu cô, ta còn không tin, bây giờ nhìn thấy những của hồi môn hào nhoáng này, ta mới tin.”
Không ít tiểu thư đi theo trưởng bối đến đây làm khách, nhìn thấy của hồi môn của Tiêu Bạch Lê chứa nhiều bảo vật như vậy, lại vô cùng phong phú, trong lòng đều cảm thấy vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
Nhiều của hồi môn như vậy, tiền tài còn giàu có hơn cả toàn bộ gia tộc trung tiểu thế gia.
Những con cháu thế gia đến đây tham gia hôn lễ ai nấy cũng đều xuýt xoa, tại sao công tử Hề Duệ này lại may mắn như vậy.
Ở chung vào phu thê Thời Khanh Lạc, đầu tiên là một viện trưởng, tiếp đó trở thành quan tứ phẩm, thậm chí còn cưới được một nàng dâu vàng ngọc như vậy về nhà.
Chỉ riêng của hồi môn của Tiêu Bạch Lê đã đủ để cặp phu thê tiêu sài cả đời rồi.
Tại sao bọn họ lại không may mắn lấy được một cô con dâu xinh đẹp, thân phận cao quý lại giàu có như vậy.
Cái tên Hề Duệ này kể từ sau khi trở về vẫn luôn gây thù hận, ghen tỵ c.h.ế.t bọn họ.
Tiêu Nguyên Thạch hôm nay cũng tới, nhưng lại dốc sức ngụy trang.
Dán cái râu quai nón, đội một cái mũ chóp rộng vành, được hầu cận đẩy giúp vào trong đám đông xem.
Nhìn thấy của hồi môn của con gái, Tiêu Nguyên Thạch kinh ngạc không thôi.
Ông ta thực sự không ngờ rằng Nghệ Vương và phu thê Thời Khanh Lạc, lại chuẩn bị nhiều của hồi môn quý giá như vậy cho con gái.
Món đồ trang sức mà trước đây ông ta bỏ ra rất nhiều tiền để mua, cũng chẳng là gì trước những của hồi môn này.
Bây giờ ông ta còn không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Hề gia tuy rằng sẽ không lợi dụng của hồi môn của con dâu, nhưng của hồi môn của Tiêu Bạch Lê hào nhoáng bắt mắt như vậy, các trưởng bối Hề gia cũng rất vui vẻ, dù sao đây cũng là việc làm tăng thể diện của họ.
Ngay cả hai vị tẩu tẩu của Hề Duệ cũng không khỏi choáng váng khi nhìn thấy, của hồi môn của đệ muội này cũng dọa người quá rồi, xem ra đó không phải là một sự sủng ái bình thường ở Nghệ Vương phủ.
Sau này có tiếp xúc với đệ muội này, bọn họ vẫn phải cẩn trọng hơn, tuyệt đối đừng đắc tội.
Người của mấy phòng khác trừ hâm mộ ra, cũng có ý tưởng tương tự.
Ngay khi của hồi môn hào phóng như vậy được đưa ra, có thể cho thấy Nghệ Vương và phu thê Tiêu Hàn Tranh Phu coi trọng Tiêu Bạch Lê đến cỡ nào, sau này bọn họ nên lịch sự hơn với Tiêu Bạch Lê một chút.
Mẫu thân của Lương Hữu Tiêu nhìn thấy của hồi môn của Tiêu Bạch Lê, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu đôi chút.
Ngày trước trượng phu bà ta nói muốn để con trai cưới Tiêu Bạch Lê, bà ta vẫn còn để bụng một chút tới thân phận của Tiêu Bạch Lê.
Ai mà ngờ được Tiêu Bạch Lê vừa thay đổi thân phận, chẳng những trở thành con gái Nghệ Vương vào gia phả Lương gia, ca ca cũng trở thành quan tam phẩm trẻ tuổi nhất ở kinh thành.
Bà ta nghe trượng phu nói hoàng đế muốn bồi dưỡng Tiêu Hàn Tranh làm Hộ bộ Thượng thư, cũng có nghĩa là sau này Tiêu Hàn Tranh chỉ cần không tự tìm đường chết, thì tiền đồ thật sự vô cùng xán lạn.
Còn có những của hồi môn này, chính bà ta cũng phải kinh ngạc.
Sớm biết như vậy, ban đầu bà ta cũng sẽ không do dự, bây giờ con trai ra hải ngoại 2 năm chưa thấy mặt rồi, bà ta thường xuyên lo lắng không biết có xảy ra chuyện gì không.
Nếu để con trai cưới Tiêu Bạch Lê thì tốt biết bao, con trai có lẽ cũng sẽ giống như Hề Duệ làm quan ở kinh thành, không cần đi ra hải ngoại.
Đáng tiếc, thực là đáng tiếc.