Thấy vậy, Hoàng đế không khỏi hỏi: “Ngươi và vị tiểu thư này?”
Lương Hữu Tiêu thoải mái tự nhiên cười nói: “Bệ hạ, vị này chính là vị hôn thê của thần, tên Daisy, nàng ấy là tiểu thư quý tộc của Anh quốc.”
Hoàng đế nghe vậy thì ngẩn người: “Ngươi muốn cưới nữ tử ngoại quốc này?”
Lương Hữu Tiêu nhìn Daisy ngồi bên cạnh đang thân mật ôm lấy hắn ta, gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng thần đã định chung thân đại sự rồi.”
Lương lão gia tử ngồi cách đó không xa, nghe được lời này suýt chút nữa phun hết rượu trong miệng ra.
Sắc mặt của Lương thế tử cũng thay đổi, ông ta không ngờ con trai vừa trở lại đã cho bọn họ một “Bất ngờ”.
Lương lão thái thái và thế tử phu nhân cũng hoàn toàn ngơ ngác, vẻ mặt cũng không được dễ chịu lắm.
Không chỉ người của Lương gia bị sốc trước mấy lời này, mà những người đang có mặt ở đây cũng lộ ra thần sắc khó tả.
Lương Hữu Tiêu lại muốn cưới một nữ tử tóc vàng mắt xanh về nhà, việc này khiến không ít người khó mà chấp nhận được.
Nhưng điều khiến bọn họ khó chấp nhận hơn nữa là trang phục của nữ tử này quá hở hang, đến nữ tử thanh lâu cũng không dám mặc như vậy.
Thê tử nhà mình bị nhiều nam nhân nhìn thấy da thịt như thế, rốt cuộc Lương Hữu Tiêu đang nghĩ gì vậy?
Hoàng đế cũng rất ngạc nhiên, không ngờ Lương Hữu Tiêu ra biển một chuyến, lại tự mình mang về một thê tử.
Ngài xem phản ứng của người Lương gia, hẳn là trước đó cũng không biết chuyện này.
Tuy Hoàng đế cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nói gì, ứng với tình hình mà nói: “Rất tốt.”
Kế đó Hoàng đế trò chuyện với sứ thần, Lương Hữu Tiêu đóng vai trò là người phiên dịch.
Trò chuyện xong, đã đến lúc triển lãm báu vật và các loài thú.
Lương Hữu Tiêu cho người dâng số bảo vật mà lần này hắn ta mang về được.
Từng rương hoàng kim, đá quý đủ màu, san hô đỏ nghìn năm tuổi cao hơn người và đủ loại trân châu.
Có không ít loại ngọc thạch, không chỉ có ngọc phỉ thúy xanh lục bảo, mà còn có ngọc phỉ thúy đỏ, ngọc phỉ thúy tím, ngọc phỉ thúy vàng và ngọc phỉ thúy ba màu.
Ngoài ngọc thạch và châu báu ra, hắn ta còn mang về không ít hổ phách và pha lê, tất cả đều là hàng thượng phẩm.
Không chỉ đôi mắt của những nam tử ở đây đều nhìn thẳng tắp, mà các nữ tử khác cũng vậy.
Nhìn thấy vô số đá quý, phỉ thúy, pha lê như vậy, bọn họ đều có chung một ý nghĩ, thật đẹp, thật muốn có được.
Không thể không nói, ra biển đúng là mang lại lợi nhuận kếch sù.
Cũng khiến không ít gia tộc và cá nhân có ý muốn được chia một phần miếng bánh.
Lương Hữu Tiêu có thể từ biển trở về thành công, mỗi lần về còn mang nhiều bảo vật hơn lần trước, vậy có phải bọn họ cũng có thể để người nhà đi theo ra biển hay không.
Ngoài việc có thể biết thêm kiến thức, ngắm nhìn thế giới bên ngoài, sẽ còn tốt hơn nữa nếu có thể mang về nhiều thứ tốt như thế này.
Ngoài các bảo vật, lần này Lương Hữu Tiêu còn mang về rất nhiều động vật từ châu Phi và châu Âu, tất cả đều được dâng lên cho Hoàng đế.
Hoàng đế vô cùng ngạc nhiên trước những con vật mà ngài chưa từng thấy trước đây, còn đích thân bước tới gần để xem kỹ hơn.
Sau khi ngài xem xong, các triều thần và gia quyến cũng lần lượt bước lên xem.
Chờ mọi người tham quan ngắm nghía hết một lượt, yến tiệc cũng tan.
Khi Thời Khanh Lạc đang xem hưu cao cổ với hai đứa nhỏ, Lương Hữu Tiêu kéo Daisy đi tới.
“Hai tiểu bảo bối thích hươu cao cổ như vậy, chờ chúng sinh hươu con, ngươi hãy xin hoàng thượng một con về cho bọn nhỏ nuôi đi.”
Lần này hắn ta chỉ mang về một đôi hươu cao cổ, nên không thể cho hai đứa nhỏ trước được.
Đôi mắt hai đứa nhỏ sáng rực, Thời Khanh Lạc lại dở khóc dở cười: “Chuyện này tính sau đi.”
Trong nhà vẫn chưa có kinh nghiệm chăm sóc hươu cao cổ.
Hơn nữa trong tiềm thức của nàng, nếu muốn xem hươu cao cổ thì phải đến sở thú.
Nếu để hai đứa nhỏ nuôi chúng, gặp nhau mỗi ngày sẽ không còn thấy mới lạ và nhiệt tình như bây giờ.
Nhắc tới chuyện này, nàng đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, chuẩn bị lát nữa sẽ nói với tiểu tướng công.
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn hô lên với Lương Hữu Tiêu: “Tiêu thúc thúc thật tốt!”
Lương Hữu Tiêu trìu mến nhìn hai đứa trẻ: “Nhiên Nhiên ngoan, Gia Gia ngoan!”
Nói xong hắn ta còn vươn tay ôm hai đứa nhỏ lên, thơm tho mềm mại khiến hắn ta thật sự muốn thành thân càng sớm càng tốt, cũng sớm sinh được hai đứa con đáng yêu thế này .
Sau đó hắn ta giới thiệu Daisy với Thời Khanh Lạc.
Việc Lương Hữu Tiêu biết được ngoại ngữ là do Thời Khanh Lạc dạy, đây cũng không phải bí mật gì, ít nhất là mấy người Hoàng đế đều biết.
Dù sao cũng có sư phụ lão thần tiên gánh vác thay, Thời Khanh Lạc không cần giả vờ nên cũng trò chuyện cùng với Daisy.
Daisy không ngờ lại có người hiểu biết ngôn ngữ của nước mình, mà lại còn là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp của phương Đông.
Rất nhanh hai người đã trò chuyện thân thiết, lúc sắp chia tay Daisy còn tỏ vẻ luyến tiếc.
Lúc Thời Khanh Lạc gần đi, nàng có chút tò mò hỏi Lương Hữu Tiêu: “Ngươi muốn thành thân với Daisy sao? Gia đình ngươi có đồng ý không?”
Nếu nàng nhìn không nhầm thì vừa rồi dáng vẻ của Lương thế tử trông rất khó coi.
Lương Hữu Tiêu nhún vai thờ ơ: “Không đồng ý thì sao? Dù sao ta nhất định cũng sẽ cưới nàng ấy.”
Hắn ta và Daisy đã sớm trở thành phu thê thật sự, hắn ta thật sự rất thích sự kiều diễm hào phóng của nàng ấy.
Quan trọng là Daisy không hề giống như những nữ tử Đại Lương khác, có rất nhiều tư tưởng đồng bộ với hắn ta, bọn họ chẳng những có tiếng nói chung mà còn có thể làm việc cùng nhau.
Vả lại gia đình của Daisy là quý tộc hàng đầu của Anh quốc, điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho việc đi lại giữa hai nước của hắn ta trong tương lai.
Daisy cũng rất thích việc hàng hải, có thể làm bạn với hắn ta chạy khắp các vùng biển bất cứ lúc nào, đây là điều mà nữ tử Đại Lương không thể làm được.
Hắn ta dừng một lúc, rồi lại nói: “Nếu ta cưới nữ tử thế gia ở kinh thành, đó mới thật sự là hại người ta.”
“Sau này mỗi năm ta đều phải ra biển, còn thê tử của ta chỉ có thể ở lại kinh thành, đây có khác gì trở thành góa phụ đâu?”
Thời Khanh Lạc nghe vậy thấy cũng đúng, nữ tử Đại Lương tương đối bảo thủ, hẳn là có rất ít người sẵn sàng cùng Lương Hữu Tiêu thường xuyên ra biển.
Quả thật Daisy rất thích hợp với Lương Hữu Tiêu.
Nàng cười nói: “Vậy thì chúc ngươi thành công, sau đó mời chúng ta uống rượu mừng.”
Lương Hữu Tiêu nhếch miệng cười: “Không thành vấn đề.”
“Đúng rồi, những vật tư ngươi đưa cho ta lần trước đã đổi được không ít đồ, ngày mai ta sẽ đưa đến cho ngươi.”
Lần này hắn ta càng vẻ vang hơn so với hai năm trước, càng là thắng lợi trở về.
Ngoài những thứ dâng lên cho Hoàng đế, một phần đồ vật đổi được cho Thời Khanh Lạc, phần còn lại đều là của hắn ta.
Hắn ta đã mở cửa hàng ở kinh thành, Giang Nam và Bắc Thành, chuyên bán những đồ từ hải ngoại, công việc làm ăn rất phát đạt.
Chẳng hạn như lần này mang về các loại châu báu, hổ phách, pha lê và nhiều thứ khác. Tin rằng một khi những thứ này được cửa hàng của hắn ta bán ra, chắc chắn sẽ khiến người ta tranh nhau mà mua.
“Được!” Mặc dù Thời Khanh Lạc có tiền tiêu không hết, nhưng đâu có ai là không thích những đồ hiếm lạ, huống chi đó là đồ mà nàng nhờ Lương Hữu Tiêu đổi giúp.
Sau khi tan tiệc, Lương Hữu Tiêu và quan viên Lễ bộ đưa sứ thần ngoại quốc đến chỗ ở đã được đặc biệt chuẩn bị, xong mới đưa Daisy về Lương gia.
Bên cạnh Daisy có ba người hầu, hai nam và một nữ, trên tay ba người đều ôm những món quà được chuẩn bị để tặng Lương gia.
Bên này, sau khi đám người Lương lão gia tử về đến nhà, liền trực tiếp đến viện của lão thái thái.
Mấy phòng khác của Lương gia cũng không nhịn được mà chạy đến xem náo nhiệt. Một là xem kịch hay, hai là cũng muốn xem thử Lương Hữu Tiêu mang thứ hay ho gì về nhà.
Dù sao thì lúc nãy khi ở trong cung, bọn họ nhìn thấy Lương Hữu Tiêu dâng lên nhiều bảo vật như vậy, chẳng những đôi mắt nhìn thẳng tắp mà trong lòng cũng không khỏi chua xót.
Trước đó, bọn họ căn bản không hề xem trọng việc ra biển, nhưng ai mà ngờ Lương Hữu Tiêu lại làm tốt như vậy, còn mang về biết bao nhiêu thứ tốt.
Nhất định Hoàng đế sẽ khen thưởng cho Lương Hữu Tiêu, bọn họ cũng muốn được chia phần những thứ mà hắn ta mang về.
Người Lương gia ngồi chờ, mãi đến khi sắp dùng bữa tối thì Lương Hữu Tiêu mới đưa Daisy vào.