Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
Chương 709
Kết quả thi đấu, thứ hạng và các vụ án kinh điển của từng đội đều đã được truyền bá qua nhiều kênh, tin tức nóng hổi phổ biến nhất trong các cơ quan cảnh sát trên cả nước đều liên quan đến cuộc thi đấu chưa từng có này.
Là một trong những đội xuất sắc của cuộc thi lần này, Lâm Linh và những người khác tự nhiên thu hút sự chú ý, đội của Lâm Linh bỗng chốc trở thành mục tiêu của các cơ quan cảnh sát trên cả nước, ngay cả Cố Từ và Diêu Tinh cũng được nhiều người biết đến.
Hiện tại hai người vẫn chưa biết mình đã được coi là ngôi sao mới của giới cảnh sát, không biết bao nhiêu người ghen tị với bọn họ khi có cơ hội trở thành học trò của Lâm Linh. Lúc Diêu Tinh nhận được điện thoại của người lớn trong gia đình mới biết mình nổi tiếng như vậy.
Dù là đội của Thường Vũ hay đội của thu đô, đều tâm phục khẩu phục với việc Lâm Linh giành giải nhất. Không cần bàn cãi, một nhân tài điều tra hình sự như Lâm Linh, mặc kệ đến cơ quan cảnh sát của khu vực nào, đều được chào đón nồng nhiệt.
Thậm chí Đội trưởng Lưu dẫn đầu của đội thủ đô còn muốn đào góc tường, sau khi kết thúc cuộc họp, anh tìm đến Lâm Linh, bắt tay rồi đưa ra lời dụ dỗ: "Đồng chí Lâm Linh, có hứng thú đến thủ đô làm đồng nghiệp với chúng tôi không? Đây là ý kiến của cấp trên.Về điều kiện giáo dục và y tế, thủ đô của chúng tôi đều là tốt nhất. Sau này cô có con, cũng dễ dàng cho con cô được tiếp cận với nền giáo dục tốt nhất. Nếu có thể đến, điều kiện do cô đưa ra."
Lâm Linh còn chưa nói gì, Diêu Tinh đã không khách sáo: "Đội trưởng Lưu, ngay cả tôi cũng nghe thấy âm mưu của anh."
"Anh nghĩ rất tốt, nhưng cô giáo tôi sẽ không đi!"
“Nghe thì nghĩ thủ đô rất tốt nhưng nơi đó là dưới chân thiên tử, ném một viên gạch thôi, cũng có thể đập trúng một trưởng phòng. Ném thêm một viên gạch nữa, có thể đập trúng một cục trưởng. Làm việc ở đó không dễ dàng, còn không bằng ở lại Giang Ninh của chúng tôi, thoải mái hơn."
"Giáo dục và y tế của Giang Ninh chúng tôi cũng không tệ, anh nói với lãnh đạo của anh một tiếng, hãy bỏ suy nghĩ này đi."
Đội trưởng Lưu của thủ đô đến đây bất ngờ không nói nên lời, bởi vì Diêu Tinh đã nói trúng trọng tâm.
Nhìn thấy Lâm Linh cười rất lịch sự, tuy lịch sự nhưng không có chút cảm xúc nào bị lay động, anh ta biết mình đã thất bại.
Còn về việc sử dụng tiền bạc hoặc điều kiện tương lai để tranh giành Lâm Linh, điều này không cần phải nghĩ đến. Những người làm cảnh sát hình sự như bọn họ đều biết, cô gái này có gia cảnh không tệ, không thiếu gì, làm công việc này là vì đam mê.
Hơn nữa, cô sắp kết hôn với con trai duy nhất của ông chủ xi măng Bằng Trình. Sử dụng lương bổng, nhà ở làm phần thưởng, chẳng phải đang phát điên sao?
Từ lâu Thường Vũ đã đoán được ý đồ của Đội trưởng Lưu khi bí mật tìm Lâm Linh, anh ta lặng lẽ đi theo, đứng ở cách đó không xa, tai dựng lên, cũng nghe được một phần. Chờ đến khi nói chuyện xong, anh ta mới đi tới, cười cười nói với Đội trưởng Lưu: "Anh đừng mơ tưởng đến Lâm Linh nữa, nếu cô ấy có thể bị chiêu mộ, cô ấy đã bị nơi khác chiêu mộ từ lâu rồi. Trước đây đâu phải không có ai chiêu mộ. Nếu có vụ án nào khó xử lý, anh tìm đến Chi đội trưởng La của Giang Ninh, nhờ anh ấy sắp xếp, cử Tiểu Lâm đi hỗ trợ là được."
Nói đến đây, anh ta chủ động đưa tay ra, vẻ mặt tiếc nuối, bắt tay với Lâm Linh, rồi nói: "Tiểu Lâm, chiều nay chúng tôi phải về nhà. Thật tiếc, một khi chia tay có lẽ sẽ không còn cơ hội để cùng nhau phá án như những ngày này nữa. Nói thật, thấy vui khi phá án cùng với cô, hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác."
Lâm Linh cười, cũng bắt tay anh ta: "Với trình độ của Đội trưởng Thường, nếu thật sự có vụ án cần hai chúng ta cùng phá, chắc chắn đó là vụ án lớn. Chỉ cần có vụ án lớn, sẽ có người gặp chuyện, chuyện còn không nhỏ. Vậy anh nói có muốn phá án cùng tôi không?"
Thường Vũ cười: "Haha, cô nói có lý. Cái này, vẫn là thuận theo tự nhiên thôi. Chỉ cần làm nghề này, tôi nghĩ, một số vụ án lớn vẫn là không thể tránh khỏi."
Đội trưởng Lưu của thủ đô cũng biết không thể ép buộc, giống như Thường Vũ, anh ta cũng nói với Lâm Linh nếu có cơ hội sau này sẽ hợp tác
Thời gian chia tay đến rất nhanh, chiều hôm đó mọi người tụ họp ăn tối, đến 5 giờ chiều tan tiệc, sau đó thu dọn hành lý, lần lượt rời khỏi khách sạn. Bọn họ lại chào tạm biệt nhau ở trước cửa khách sạn.
Lúc chia tay, danh bạ của phần lớn mọi người đều thêm vào nhiều tên và số điện thoại, Diêu Tinh và Cố Từ không chỉ quen biết nhiều cảnh sát hình sự giỏi ở các tỉnh thành khác, mà còn thu thập được một loạt số QQ.
Lâm Linh nhìn thấy vẻ vui mừng của hai người, liền cười nói: "Các cậu lưu giữ những số này cẩn thận, sau này hai cậu sẽ phải độc lập, tự lập đội phá án. Sẽ còn nhiều cơ hội để phá án ở các tỉnh thành khác. Không chừng lúc nào đó, các cậu sẽ hợp tác với những người này."
Cô vừa nói vậy, Diêu Tinh và Cố Từ mới nhớ ra, sau khi học ở chỗ Lâm Linh một thời gian, một khi ra nghề, Chi đội trưởng La Chiêu sẽ thả bọn họ ra, đưa bọn họ đến vị trí khác để gánh vác trọng trách.
Nghĩ đến việc sau này không thể ở bên cạnh Lâm Linh phá án trong thời gian dài, cả hai đều hơi chán nản.
Ngay cả Cố Từ, người già dặn hơn cũng không thể giấu đi nỗi thất vọng trong lòng, đoạn đường tiếp theo, mấy người cũng ít nói hơn.
Lúc xe đến địa phận Giang Ninh, Lâm Linh nhận được điện thoại của Lộ Hàn Xuyên.
"Em đến đâu rồi, anh ra đón em nhé?"
"Anh đến chi đội đợi em đi, em phải về chi đội một chuyến, gặp Chi đội trưởng La, rồi mới nghỉ phép. Gần đây anh bận gì vậy...?"
Diêu Tinh và Cố Từ đều dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, nhắm mắt giống như đang ngủ. Thực ra ngủ hay không thì chỉ có hai người biết, Từ Diệc Dương cũng có thể nghe được.
Là một trong những đội xuất sắc của cuộc thi lần này, Lâm Linh và những người khác tự nhiên thu hút sự chú ý, đội của Lâm Linh bỗng chốc trở thành mục tiêu của các cơ quan cảnh sát trên cả nước, ngay cả Cố Từ và Diêu Tinh cũng được nhiều người biết đến.
Hiện tại hai người vẫn chưa biết mình đã được coi là ngôi sao mới của giới cảnh sát, không biết bao nhiêu người ghen tị với bọn họ khi có cơ hội trở thành học trò của Lâm Linh. Lúc Diêu Tinh nhận được điện thoại của người lớn trong gia đình mới biết mình nổi tiếng như vậy.
Dù là đội của Thường Vũ hay đội của thu đô, đều tâm phục khẩu phục với việc Lâm Linh giành giải nhất. Không cần bàn cãi, một nhân tài điều tra hình sự như Lâm Linh, mặc kệ đến cơ quan cảnh sát của khu vực nào, đều được chào đón nồng nhiệt.
Thậm chí Đội trưởng Lưu dẫn đầu của đội thủ đô còn muốn đào góc tường, sau khi kết thúc cuộc họp, anh tìm đến Lâm Linh, bắt tay rồi đưa ra lời dụ dỗ: "Đồng chí Lâm Linh, có hứng thú đến thủ đô làm đồng nghiệp với chúng tôi không? Đây là ý kiến của cấp trên.Về điều kiện giáo dục và y tế, thủ đô của chúng tôi đều là tốt nhất. Sau này cô có con, cũng dễ dàng cho con cô được tiếp cận với nền giáo dục tốt nhất. Nếu có thể đến, điều kiện do cô đưa ra."
Lâm Linh còn chưa nói gì, Diêu Tinh đã không khách sáo: "Đội trưởng Lưu, ngay cả tôi cũng nghe thấy âm mưu của anh."
"Anh nghĩ rất tốt, nhưng cô giáo tôi sẽ không đi!"
“Nghe thì nghĩ thủ đô rất tốt nhưng nơi đó là dưới chân thiên tử, ném một viên gạch thôi, cũng có thể đập trúng một trưởng phòng. Ném thêm một viên gạch nữa, có thể đập trúng một cục trưởng. Làm việc ở đó không dễ dàng, còn không bằng ở lại Giang Ninh của chúng tôi, thoải mái hơn."
"Giáo dục và y tế của Giang Ninh chúng tôi cũng không tệ, anh nói với lãnh đạo của anh một tiếng, hãy bỏ suy nghĩ này đi."
Đội trưởng Lưu của thủ đô đến đây bất ngờ không nói nên lời, bởi vì Diêu Tinh đã nói trúng trọng tâm.
Nhìn thấy Lâm Linh cười rất lịch sự, tuy lịch sự nhưng không có chút cảm xúc nào bị lay động, anh ta biết mình đã thất bại.
Còn về việc sử dụng tiền bạc hoặc điều kiện tương lai để tranh giành Lâm Linh, điều này không cần phải nghĩ đến. Những người làm cảnh sát hình sự như bọn họ đều biết, cô gái này có gia cảnh không tệ, không thiếu gì, làm công việc này là vì đam mê.
Hơn nữa, cô sắp kết hôn với con trai duy nhất của ông chủ xi măng Bằng Trình. Sử dụng lương bổng, nhà ở làm phần thưởng, chẳng phải đang phát điên sao?
Từ lâu Thường Vũ đã đoán được ý đồ của Đội trưởng Lưu khi bí mật tìm Lâm Linh, anh ta lặng lẽ đi theo, đứng ở cách đó không xa, tai dựng lên, cũng nghe được một phần. Chờ đến khi nói chuyện xong, anh ta mới đi tới, cười cười nói với Đội trưởng Lưu: "Anh đừng mơ tưởng đến Lâm Linh nữa, nếu cô ấy có thể bị chiêu mộ, cô ấy đã bị nơi khác chiêu mộ từ lâu rồi. Trước đây đâu phải không có ai chiêu mộ. Nếu có vụ án nào khó xử lý, anh tìm đến Chi đội trưởng La của Giang Ninh, nhờ anh ấy sắp xếp, cử Tiểu Lâm đi hỗ trợ là được."
Nói đến đây, anh ta chủ động đưa tay ra, vẻ mặt tiếc nuối, bắt tay với Lâm Linh, rồi nói: "Tiểu Lâm, chiều nay chúng tôi phải về nhà. Thật tiếc, một khi chia tay có lẽ sẽ không còn cơ hội để cùng nhau phá án như những ngày này nữa. Nói thật, thấy vui khi phá án cùng với cô, hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác."
Lâm Linh cười, cũng bắt tay anh ta: "Với trình độ của Đội trưởng Thường, nếu thật sự có vụ án cần hai chúng ta cùng phá, chắc chắn đó là vụ án lớn. Chỉ cần có vụ án lớn, sẽ có người gặp chuyện, chuyện còn không nhỏ. Vậy anh nói có muốn phá án cùng tôi không?"
Thường Vũ cười: "Haha, cô nói có lý. Cái này, vẫn là thuận theo tự nhiên thôi. Chỉ cần làm nghề này, tôi nghĩ, một số vụ án lớn vẫn là không thể tránh khỏi."
Đội trưởng Lưu của thủ đô cũng biết không thể ép buộc, giống như Thường Vũ, anh ta cũng nói với Lâm Linh nếu có cơ hội sau này sẽ hợp tác
Thời gian chia tay đến rất nhanh, chiều hôm đó mọi người tụ họp ăn tối, đến 5 giờ chiều tan tiệc, sau đó thu dọn hành lý, lần lượt rời khỏi khách sạn. Bọn họ lại chào tạm biệt nhau ở trước cửa khách sạn.
Lúc chia tay, danh bạ của phần lớn mọi người đều thêm vào nhiều tên và số điện thoại, Diêu Tinh và Cố Từ không chỉ quen biết nhiều cảnh sát hình sự giỏi ở các tỉnh thành khác, mà còn thu thập được một loạt số QQ.
Lâm Linh nhìn thấy vẻ vui mừng của hai người, liền cười nói: "Các cậu lưu giữ những số này cẩn thận, sau này hai cậu sẽ phải độc lập, tự lập đội phá án. Sẽ còn nhiều cơ hội để phá án ở các tỉnh thành khác. Không chừng lúc nào đó, các cậu sẽ hợp tác với những người này."
Cô vừa nói vậy, Diêu Tinh và Cố Từ mới nhớ ra, sau khi học ở chỗ Lâm Linh một thời gian, một khi ra nghề, Chi đội trưởng La Chiêu sẽ thả bọn họ ra, đưa bọn họ đến vị trí khác để gánh vác trọng trách.
Nghĩ đến việc sau này không thể ở bên cạnh Lâm Linh phá án trong thời gian dài, cả hai đều hơi chán nản.
Ngay cả Cố Từ, người già dặn hơn cũng không thể giấu đi nỗi thất vọng trong lòng, đoạn đường tiếp theo, mấy người cũng ít nói hơn.
Lúc xe đến địa phận Giang Ninh, Lâm Linh nhận được điện thoại của Lộ Hàn Xuyên.
"Em đến đâu rồi, anh ra đón em nhé?"
"Anh đến chi đội đợi em đi, em phải về chi đội một chuyến, gặp Chi đội trưởng La, rồi mới nghỉ phép. Gần đây anh bận gì vậy...?"
Diêu Tinh và Cố Từ đều dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, nhắm mắt giống như đang ngủ. Thực ra ngủ hay không thì chỉ có hai người biết, Từ Diệc Dương cũng có thể nghe được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương