Xuyên Không Thành Nam Chính Otome Game
Chương 20: Kế hoạch
“Tôi vẫn chưa tha thứ cho hoàng tử đâu đấy.”
“Ta cũng không cần cậu xem mình như bạn thân vội.”
Sao hai đứa này còn ra dáng tsundere hơn cả tsundere hàng thật giá thật ngồi cạnh mình vậy, tôi xoa xoa thái dương. Trong xe ngựa, để hai ông tướng con khỏi giành giật chỗ ngồi cạnh tôi, Ernest đã bị chính tay tôi kéo lên làm bia đỡ đạn. Ghen tị với một thường dân, hơn hết lại còn là một người hầu là một chuyện không tưởng đối với quý tộc. Ngay cả với bạn thân là tôi, Luciano và Alistair vẫn không dám hoàn toàn tháo bỏ phòng bị. Thực chất, lúc còn bé bọn tôi cũng chẳng câu nệ gì mấy chuyện này, thấy buồn thì khóc thấy vui thì cười, nhưng khi dần dần phải bước vào vai trò người tiếp quản gia tộc thì lại là một chuyện khác. Ánh mắt Alistair không còn lấp lánh nữa, nhất là sau khi tôi cài Ernest vào bên cậu.
Có lẽ bạn sẽ cảm thấy ngạc nhiên khi tôi có thể gắn chữ “người hầu” lên người Ernest tự nhiên như thế, vì nghe nó vô nhân đạo chẳng khác gì “nô lệ” cả. Nhưng có lẽ nó cũng không tệ đến thế…
Hoặc là nó tệ đến thế thật.
Theo như những gì tôi biết, công việc hiện tại của Ernest gần giống với một thư kí hơn là quân sư. Vì chưa được học kĩ về chính trị, cậu chỉ có thể cung cấp cho Alistair góc nhìn của nhân dân đối với những kế hoạch mang tầm ảnh hưởng lớn của cậu ta. Hoàng tử của chúng tôi vẫn còn quá nhỏ, cũng như chưa có quyền lực để thực sự nhúng tay vào các đạo luật hay là bắt quốc hội làm theo ý cậu ta, nhưng uy tín của một vị hoàng tử cũng giúp cậu đáp ứng nhu cầu của nhân dân được phần nào. Những công việc này được phân phó đều cho các hoàng tử, không chỉ có Alistair và Justin, để họ rèn giũa đầu óc nhằm trở thành minh quân về sau. Vương triều nào ắt cũng phải tới ngày sụp đổ sau một cuộc cách mạng, và tôi không chắc tới khi Alistair lên ngôi cậu có đủ sức chống đỡ nổi không. Điều mà Justin không nhìn ra là đất nước này cần một người có thể toàn tâm toàn ý dành thời gian cho nhân dân. Chính những người ở giai cấp thứ ba mới là người lao động chính, là những người tạo ra của cải cho tầng lớp trên hưởng thụ. Nhưng sự chênh lệch giữa giá trị mà họ tạo ra và những gì họ được hưởng có thể khiến bất cứ ai có học phải nổi giận.
“Oz? Cậu không khoẻ sao?”
Câu hỏi của Luciano khiến tôi bừng tỉnh. Cả Alistair cũng không thể ngăn nổi sự lo lắng được vẽ đầy trên mặt cậu ta. Thấy cả ba đôi mắt đều chú mục vào mình, tôi ngại ngần hất mớ tóc đỏ đã dài quá lưng của mình ra đằng trước.
“Không. Mình…”
“Dạo này lúc nào cậu cũng có vẻ mệt mỏi lắm. Oscar à, hay khi nào đi nghỉ dưỡng dài ngày với bọn mình đi?”
“Luce…” Tôi thở dài. Ở vị thế của một chính trị gia như hiện tại, tôi không nghĩ mình có thời gian để thoải mái vui chơi nữa. Nhưng cũng không muốn làm cậu bạn thân buồn, tôi đành cười lên, kèm một lời trấn an rằng hi vọng chúng tôi sẽ sớm sắp xếp được thời gian cho chuyến đi chơi này.
Đường xá xa xôi, lại thêm xe đi êm đã khiến cả Luciano và Alistair dựa vào nhau mà làm một giấc. Lúc tỉnh, có đánh chết khéo họ cũng chả muốn cạ vai vào nhau, huống hồ là dựa lên dựa xuống thế này. Tôi bỗng nhớ đến lá thư Viridia gửi hôm trước, lại nhận ra chính mình cũng đang muốn cầm chiếc smartphone hoặc chí ít là máy ảnh trên tay. Nhưng thời này camera obscura còn chưa được phát hiện, người ta chỉ có thể lưu giữ hình ảnh qua những nét vẽ mà thôi.
Chỉ còn tôi và Ernest là chưa ngủ. Dường như cậu ta vẫn đang ngẫm nghĩ gì đó khi nhìn vị quý tộc trước mắt và hoàng tử của cậu. Bây giờ là mùa thu, còn vài tháng nữa là sang đông. Khi ấy sẽ hết thời hạn cho Caelan và Viridia gặp gỡ, và một số sự kiện kéo theo sẽ không xảy ra. Tôi cần cô nàng gặp anh ta để đưa ra quyết định cuối cùng.
“Hôm nào ta lại đi nhà thờ không?” Tôi thì thầm với thư đồng của hoàng tử, cố gắng không đánh động hai con chuột ngủ kia.
“Tại sao ạ?”
“Vì nhà thờ luôn mở cửa đón chào tất cả.” Khoanh tay tựa vào cỗ xe ngựa, tôi nhìn bầu trời đang giăng kín mây xám. Trong lòng tôi, những mối dây kết nối các sự kiện cũng dần dần được giăng lên.
“Ta cũng không cần cậu xem mình như bạn thân vội.”
Sao hai đứa này còn ra dáng tsundere hơn cả tsundere hàng thật giá thật ngồi cạnh mình vậy, tôi xoa xoa thái dương. Trong xe ngựa, để hai ông tướng con khỏi giành giật chỗ ngồi cạnh tôi, Ernest đã bị chính tay tôi kéo lên làm bia đỡ đạn. Ghen tị với một thường dân, hơn hết lại còn là một người hầu là một chuyện không tưởng đối với quý tộc. Ngay cả với bạn thân là tôi, Luciano và Alistair vẫn không dám hoàn toàn tháo bỏ phòng bị. Thực chất, lúc còn bé bọn tôi cũng chẳng câu nệ gì mấy chuyện này, thấy buồn thì khóc thấy vui thì cười, nhưng khi dần dần phải bước vào vai trò người tiếp quản gia tộc thì lại là một chuyện khác. Ánh mắt Alistair không còn lấp lánh nữa, nhất là sau khi tôi cài Ernest vào bên cậu.
Có lẽ bạn sẽ cảm thấy ngạc nhiên khi tôi có thể gắn chữ “người hầu” lên người Ernest tự nhiên như thế, vì nghe nó vô nhân đạo chẳng khác gì “nô lệ” cả. Nhưng có lẽ nó cũng không tệ đến thế…
Hoặc là nó tệ đến thế thật.
Theo như những gì tôi biết, công việc hiện tại của Ernest gần giống với một thư kí hơn là quân sư. Vì chưa được học kĩ về chính trị, cậu chỉ có thể cung cấp cho Alistair góc nhìn của nhân dân đối với những kế hoạch mang tầm ảnh hưởng lớn của cậu ta. Hoàng tử của chúng tôi vẫn còn quá nhỏ, cũng như chưa có quyền lực để thực sự nhúng tay vào các đạo luật hay là bắt quốc hội làm theo ý cậu ta, nhưng uy tín của một vị hoàng tử cũng giúp cậu đáp ứng nhu cầu của nhân dân được phần nào. Những công việc này được phân phó đều cho các hoàng tử, không chỉ có Alistair và Justin, để họ rèn giũa đầu óc nhằm trở thành minh quân về sau. Vương triều nào ắt cũng phải tới ngày sụp đổ sau một cuộc cách mạng, và tôi không chắc tới khi Alistair lên ngôi cậu có đủ sức chống đỡ nổi không. Điều mà Justin không nhìn ra là đất nước này cần một người có thể toàn tâm toàn ý dành thời gian cho nhân dân. Chính những người ở giai cấp thứ ba mới là người lao động chính, là những người tạo ra của cải cho tầng lớp trên hưởng thụ. Nhưng sự chênh lệch giữa giá trị mà họ tạo ra và những gì họ được hưởng có thể khiến bất cứ ai có học phải nổi giận.
“Oz? Cậu không khoẻ sao?”
Câu hỏi của Luciano khiến tôi bừng tỉnh. Cả Alistair cũng không thể ngăn nổi sự lo lắng được vẽ đầy trên mặt cậu ta. Thấy cả ba đôi mắt đều chú mục vào mình, tôi ngại ngần hất mớ tóc đỏ đã dài quá lưng của mình ra đằng trước.
“Không. Mình…”
“Dạo này lúc nào cậu cũng có vẻ mệt mỏi lắm. Oscar à, hay khi nào đi nghỉ dưỡng dài ngày với bọn mình đi?”
“Luce…” Tôi thở dài. Ở vị thế của một chính trị gia như hiện tại, tôi không nghĩ mình có thời gian để thoải mái vui chơi nữa. Nhưng cũng không muốn làm cậu bạn thân buồn, tôi đành cười lên, kèm một lời trấn an rằng hi vọng chúng tôi sẽ sớm sắp xếp được thời gian cho chuyến đi chơi này.
Đường xá xa xôi, lại thêm xe đi êm đã khiến cả Luciano và Alistair dựa vào nhau mà làm một giấc. Lúc tỉnh, có đánh chết khéo họ cũng chả muốn cạ vai vào nhau, huống hồ là dựa lên dựa xuống thế này. Tôi bỗng nhớ đến lá thư Viridia gửi hôm trước, lại nhận ra chính mình cũng đang muốn cầm chiếc smartphone hoặc chí ít là máy ảnh trên tay. Nhưng thời này camera obscura còn chưa được phát hiện, người ta chỉ có thể lưu giữ hình ảnh qua những nét vẽ mà thôi.
Chỉ còn tôi và Ernest là chưa ngủ. Dường như cậu ta vẫn đang ngẫm nghĩ gì đó khi nhìn vị quý tộc trước mắt và hoàng tử của cậu. Bây giờ là mùa thu, còn vài tháng nữa là sang đông. Khi ấy sẽ hết thời hạn cho Caelan và Viridia gặp gỡ, và một số sự kiện kéo theo sẽ không xảy ra. Tôi cần cô nàng gặp anh ta để đưa ra quyết định cuối cùng.
“Hôm nào ta lại đi nhà thờ không?” Tôi thì thầm với thư đồng của hoàng tử, cố gắng không đánh động hai con chuột ngủ kia.
“Tại sao ạ?”
“Vì nhà thờ luôn mở cửa đón chào tất cả.” Khoanh tay tựa vào cỗ xe ngựa, tôi nhìn bầu trời đang giăng kín mây xám. Trong lòng tôi, những mối dây kết nối các sự kiện cũng dần dần được giăng lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương