[Xuyên Nhanh] Bà Chủ Nhà Vạn Giới
Chương 1: Bảo vật gia truyền của Trương gia
Hà Tiểu Mãn nhìn khối đá nhô lên trên mặt đất cùng với ba nhánh cây bày chỉnh chỉnh tề tề bên cạnh khối đá.
Lần thứ sáu!
Không phải tất cả những gì liên quan đến số sáu đều có nghĩa là thuận lợi, Hà Tiểu Mãn trong nháy mắt giống như bị rút hết xương sống và năng lượng toàn thân, chán nản ngồi sập trên mặt đất, hoàn toàn không quan tâm bản thân vì làm màu mà mặc một bộ quần áo thể thao hàng hiệu hai ngàn mới tinh, mặc dù chỉ là hàng loại A nhưng cô cũng phải đập vào hơn ba nghìn tệ đâu.
Dựa vào ánh sáng trên điện thoại cô có thể nhìn thấy dấu chân lộn xộn của mình trên mặt đất.
Cô ở nơi địa phương quỷ quái này đi tới đi lui đã sáu lần.
Bệnh viện thị trấn nằm ở khu vực trung tâm trấn Ngõa Diêu, xuôi theo con đường nhựa trong thị trấn đi thẳng đến cầu Mạn Thủy rồi rẽ về phía bắc, lại đi thêm khoảng một dặm đường là đến. Nhưng Hà Tiểu Mãn đi từ bình minh đến khi trời tối, cảnh vật xung quanh lại trở nên ngày càng lạ lẫm, ngày càng hoang vu.
Qua cầu Mạn Thủy là Trường Trung học số 1 và Cao Trung số 2 thị trấn, sau đó là một khu đất lớn gồm toà chung cư và khu nhà bình dân hỗn tạp, nhưng khu vực trước mắt Hà Tiểu Mãn, phóng tầm mắt nhìn quanh không có lấy một công trình kiến trúc, toàn bộ đều là bụi cây và cỏ dại cao đến nửa người, nơi nào giống bộ dạng mà một thị trấn nhỏ nên có?
Trước mắt chỉ toàn cỏ dại và sương mù dày đặc, không có kiến trúc nào làm cột mốc, thảm nhất là cùng với cảm giác mất phương hướng còn có tín hiệu điện thoại của cô đã không còn, vì vậy muốn xác định vị trí đang đứng cùng cứu viện bên ngoài đều trở thành một yêu cầu xa vời.
Hiện tại điện thoại của Hà Tiểu Mãn đã thành công thoái hóa thành đèn pin đồng hồ.
Đây chính là mở đầu của một bộ phim kinh dị điển hình.
Thở dài một hơi, lê đôi chân mệt mỏi, rất có giác ngộ của nhân vật chính, Hà Tiểu Mãn quyết định lại vùng vẫy giãy chết thêm chút nữa, suy cho cùng cô cũng không thể gặp xui xẻo ở con số may mắn như vậy được, đó là số sáu nha!
Khi lần nữa nhìn thấy ba nhánh cây với khối đá trơ trụi, ghép lại với nhau dưới ánh sáng điện thoại nhìn giống một cái đầu trọc trên trán có nếp nhăn.
Hà Tiểu Mãn đột nhiên nhận ra hình vẽ này hình như rất giống hình lão đầu trọc mà hồi nhỏ cô cùng hàng xóm Nhị Bình đã vẽ không biết bao nhiêu lần. " Một lão đầu trọc, mượn ta hai quả bóng, ông ta nói ba ngày hay bốn ngày cũng không trả..." chính là bài vè lão đầu trọc đơn điệu nhàm chán lại hơi cổ quái.
Khối đá trơ trụi bên trên thêm ba nhánh cây, bình tĩnh nhìn lại giống như một lão đầu trọc được qua loa chôn cất ở đây. Bởi vì không được chôn cất hoàn toàn nên lộ ra cái đầu và cái trán trụi lủi.
Cảnh tượng này...
Hà Tiểu Mãn lạnh cả sống lưng, thình lình chạy ra xa như dưới chân giẫm phải đinh, không giám nhìn lại nhánh cây với khối đá mà mình đã tự tay xếp.
Khi nhận ra bản thân vẫn luôn xoay quanh trong một phạm vi cô đã tìm một khối đá dễ nhận thấy để làm vật đánh dấu, vì để tránh xuất hiện những hòn đá giống nhau cô lại tìm ba nhánh cây khô làm ký hiệu.
Kết quả ký hiệu mà Hà Tiểu Mãn tự tay tạo ra trong khoảng thời gian sau đó lại tự nhiên xuất hiện bảy lần, không biết để chứng minh cho Hà Tiểu Mãn thấy dải Mobius và cầu thang Penrose thực sự tồn tại hay để là cô thể nghiệm quỷ đánh tường kinh dị.
Khi Hà Tiểu Mãn từ bệnh viện đi ra còn chưa tới 5 giờ, trời phương Bắc vào thu tối nhanh, ánh chiều tà lưu lại một vệt nắng ấm màu da cam trên đỉnh núi phía xa, con đường đất từ bệnh viện đến nhà cậu Tư đại khái khoảng 2 kilomet, Hà Tiểu Mãn dự tính đi nhanh một chút thì trước khi trời tối hoàn toàn là có thể kịp đến nơi.
Cơm tối là đừng hi vọng ăn rồi, nghĩ đến tính tình keo kiệt của mợ Tư ngay cả đậu phụ thiu cũng không nỡ bỏ, lại thêm lần này chia nhà khiến cho cả nhà đều không vui, Hà Tiểu Mãn đối với việc có thể ăn cơm ở nhà họ hoàn toàn không ôm hi vọng gì.
Biết rõ lần này quay về sẽ đối mặt với việc gì, vì vậy trong túi bách bảo của Hà Tiểu Mãn đã chuẩn bị sẵn nước và lương khô.
Nhưng hiện tại vấn đề mà cô phải đối mặt căn bản không phải là không ăn được cơm, mà là trong đêm tối thu đông giao mùa phải ngủ ngoài trời ở nơi hoang vu dã ngoại này.
Biết sớm như vậy còn không bằng cô trực tiếp mặc áo phao quay về.
Aizz chít tịt, biết sớm như vậy còn không bằng cô bớt ra vẻ trực tiếp trú lại trong phòng trọ nhỏ đó ở bệnh viện thị trấn.
Thực ra cũng không thể trách Hà Tiểu Mãn, đối diện ánh mắt đầy vẻ mong đợi như vậy của bà ngoại, cô thực sự không có cách nào từ chối được, chỉ đành ngoan ngoãn đồng ý đến ở nhà cậu Tư.
"Người trong làng ở trên trấn đều biết con quay lại thăm ta, cũng biết lần này chúng ta ầm ĩ chuyện chia nhà, nếu con ở lại nhà trọ của lão Uông, đến lúc đó những người đó sẽ nói ra nói vào, không phải nói con không hiểu chuyện thì chính là nói cậu bạc đãi con."
Nói thế nào bà ngoại cũng không muốn nghe.
Những lời này bà ngoại nói đến thở hổn hển, đối với một người bệnh gần đất xa trời suýt chút nữa đã cứu không được thì đến việc nói chuyện cũng là một gánh nặng.
Hà Tiểu Mãn không nói lời nào, chỉ cười mỉm nhặt túi của mình lên rồi đi.
Với bà ngoại, cậu Tư là bà nhìn từ nhỏ tới lớn, là con trai bà yêu thương nhất, còn với Hà Tiểu Mãn, cậu Tư còn không bằng lão kế toán đầu hói trong công ty cô.
Ít nhất kế toán đầu hói mỗi tháng sẽ đúng hạn đem tiền hoa hồng mà cô mệt như lừa mới kiếm được tính cho cô.
Mặc dù Hà Tiểu Mãn sau này vẫn cần phải mời kế toán đầu hói cùng với tiểu tình nhân thân hình nõn nà của ông ta một bữa ăn tốn kém, chẳng qua tổng thể mà nói trong mối quan hệ xã giao ngươi tình ta nguyện này mọi người trước sau là coi như tiếp tục ngầm hiểu lẫn nhau.
Vừa nghĩ đến ăn, bụng Hà Tiểu Mãn không có trí tiến thủ mà phát ra tiếng kêu "ọt ọt, ọt ọt", cả một ngày mệt mỏi như vậy cho dù là Hà Tiểu Mãn cường hãn đến mức cả công ty không để ý đến giới tính cũng cảm thấy bản thân là một người bình thường, cũng biết thế nào là đói, thế nào là mệt, thế nào là vừa lạnh vừa đói.
Vẫn chưa bị dọa cho ngồi liệt dưới đất, một là do Hà Tiểu Mãn là một người lớn gan lớn mật, hai là do cô cũng đã nghe qua truyền thuyết liên quan đến quỷ đánh tường.
Nghe nói thứ đồ chơi này đến sáng sẽ tự biến mất.
Hiện tại điện thoại gọi không được, cô cũng tim không thấy đường và phương hướng đành dứt khoát đem đồ trong túi ra ăn.
Coi như cô nhận mệnh phải giống như con lừa chỉ biết kéo cối xay, phải quay vòng vòng ở đây cho đến sáng thì ít nhất cũng phải ăn no đã rồi lại quay không phải sao?
Mở ra túi đeo vai lớn được mệnh danh là túi bách bảo của bản thân, một vật leng keng rơi ra ngoài, ở nơi vắng vẻ tối tăm này, âm thanh đặc biệt vang dội, dọa đến Hà Tiểu Mãn toàn thân khẽ run rẩy.
Đó là một con dao phay lớn cán dày đen sịt lại dính dầu mỡ.
Một con dao da dụng, thái rau chặt xương đủ loại đều được, chỉ có một khuyết điểm là có chút nặng. Hà Tiểu Mãn lúc nhận cái "bảo vật gia truyền này suýt chút nữa rơi xuống chặt đứt chân mình.
Đừng hiểu lầm, túi đeo vai của Hà Tiểu Mãn tuy rằng được mệnh danh là túi bách bảo, nhưng bình thường công tác ở ngoài cũng chỉ bỏ một vài đồ như bật lửa, bình xịt hơi cay, loại đãi ngộ bỏ dao phay ở bên trong như hôm nay cũng là lần đầu.
Bởi vì con dao phay này là ông ngoại Trương đồ tể để lại cho bà ngoại, mà ông ngoại chính là tiếp nhận từ tay ông nội mình (kỵ), nếu tính theo năm tháng thì đúng là có thể được tính là bảo vật gia truyền.
Nhưng bà ngoại muốn cậu Tư tiếp nhận con dào này, nhận dao rồi thì xem như là tiếp nhận gia nghiệp của Trương đồ tể.
Cậu Tư nói, nếu đến ngay cả tài sản nhà cũ đều đã giao hết cho chị Ba thì tất cả những đồ vật này đều được quy là của chị Ba, lại nói gia đình họ chỉ có một cô con gái chưa lấy chồng là Thục Viện, cũng không thể để một nữ sinh viên đại học như Thục Viện làm đồ tể đi?
Hà Tiểu Mãn nghe đến đây im lặng từ trong túi bách bảo lục tìm gương trang điểm kiểm tra một chút, cũng không phát hiện bản thân có thêm những bộ phận thừa như râu ria hầu kết, nghi hoặc nhìn qua cậu của mình, Trang Thục Viện là con gái của cậu thì không thể nhận dao, không lẽ Hà Tiểu Mãn cô thực ra là một nam sinh viên đại học?
Làm con trai không đồng ý thừa kế gia nghiệp không nói, còn đem ngôi nhà cũ đã ở hơn một trăm năm đều để cho chị gái xếp hàng thứ hai là Trương Thải Hoa, cũng chính là mẹ của Hà Tiểu Mãn.
Tuyệt đối đừng cho rằng đây là vì cậu Tư có đức độ, thân là ông chủ có sáu cửa hàng thịt trên thị trấn và trong huyện thành nên không muốn cùng chị gái vừa bị đuổi ra khỏi nhà tranh giành tài sản.
Cậu chỉ là không muốn thừa kế nhà cũ, bởi vì thôn Hoa Hòe có một quy củ bất thành văn, ai thừa kế nhà tổ thì người đó phụ trách phụng dưỡng người già.
[Ed: Cầu sao cầu bình luận ạ^^]
Lần thứ sáu!
Không phải tất cả những gì liên quan đến số sáu đều có nghĩa là thuận lợi, Hà Tiểu Mãn trong nháy mắt giống như bị rút hết xương sống và năng lượng toàn thân, chán nản ngồi sập trên mặt đất, hoàn toàn không quan tâm bản thân vì làm màu mà mặc một bộ quần áo thể thao hàng hiệu hai ngàn mới tinh, mặc dù chỉ là hàng loại A nhưng cô cũng phải đập vào hơn ba nghìn tệ đâu.
Dựa vào ánh sáng trên điện thoại cô có thể nhìn thấy dấu chân lộn xộn của mình trên mặt đất.
Cô ở nơi địa phương quỷ quái này đi tới đi lui đã sáu lần.
Bệnh viện thị trấn nằm ở khu vực trung tâm trấn Ngõa Diêu, xuôi theo con đường nhựa trong thị trấn đi thẳng đến cầu Mạn Thủy rồi rẽ về phía bắc, lại đi thêm khoảng một dặm đường là đến. Nhưng Hà Tiểu Mãn đi từ bình minh đến khi trời tối, cảnh vật xung quanh lại trở nên ngày càng lạ lẫm, ngày càng hoang vu.
Qua cầu Mạn Thủy là Trường Trung học số 1 và Cao Trung số 2 thị trấn, sau đó là một khu đất lớn gồm toà chung cư và khu nhà bình dân hỗn tạp, nhưng khu vực trước mắt Hà Tiểu Mãn, phóng tầm mắt nhìn quanh không có lấy một công trình kiến trúc, toàn bộ đều là bụi cây và cỏ dại cao đến nửa người, nơi nào giống bộ dạng mà một thị trấn nhỏ nên có?
Trước mắt chỉ toàn cỏ dại và sương mù dày đặc, không có kiến trúc nào làm cột mốc, thảm nhất là cùng với cảm giác mất phương hướng còn có tín hiệu điện thoại của cô đã không còn, vì vậy muốn xác định vị trí đang đứng cùng cứu viện bên ngoài đều trở thành một yêu cầu xa vời.
Hiện tại điện thoại của Hà Tiểu Mãn đã thành công thoái hóa thành đèn pin đồng hồ.
Đây chính là mở đầu của một bộ phim kinh dị điển hình.
Thở dài một hơi, lê đôi chân mệt mỏi, rất có giác ngộ của nhân vật chính, Hà Tiểu Mãn quyết định lại vùng vẫy giãy chết thêm chút nữa, suy cho cùng cô cũng không thể gặp xui xẻo ở con số may mắn như vậy được, đó là số sáu nha!
Khi lần nữa nhìn thấy ba nhánh cây với khối đá trơ trụi, ghép lại với nhau dưới ánh sáng điện thoại nhìn giống một cái đầu trọc trên trán có nếp nhăn.
Hà Tiểu Mãn đột nhiên nhận ra hình vẽ này hình như rất giống hình lão đầu trọc mà hồi nhỏ cô cùng hàng xóm Nhị Bình đã vẽ không biết bao nhiêu lần. " Một lão đầu trọc, mượn ta hai quả bóng, ông ta nói ba ngày hay bốn ngày cũng không trả..." chính là bài vè lão đầu trọc đơn điệu nhàm chán lại hơi cổ quái.
Khối đá trơ trụi bên trên thêm ba nhánh cây, bình tĩnh nhìn lại giống như một lão đầu trọc được qua loa chôn cất ở đây. Bởi vì không được chôn cất hoàn toàn nên lộ ra cái đầu và cái trán trụi lủi.
Cảnh tượng này...
Hà Tiểu Mãn lạnh cả sống lưng, thình lình chạy ra xa như dưới chân giẫm phải đinh, không giám nhìn lại nhánh cây với khối đá mà mình đã tự tay xếp.
Khi nhận ra bản thân vẫn luôn xoay quanh trong một phạm vi cô đã tìm một khối đá dễ nhận thấy để làm vật đánh dấu, vì để tránh xuất hiện những hòn đá giống nhau cô lại tìm ba nhánh cây khô làm ký hiệu.
Kết quả ký hiệu mà Hà Tiểu Mãn tự tay tạo ra trong khoảng thời gian sau đó lại tự nhiên xuất hiện bảy lần, không biết để chứng minh cho Hà Tiểu Mãn thấy dải Mobius và cầu thang Penrose thực sự tồn tại hay để là cô thể nghiệm quỷ đánh tường kinh dị.
Khi Hà Tiểu Mãn từ bệnh viện đi ra còn chưa tới 5 giờ, trời phương Bắc vào thu tối nhanh, ánh chiều tà lưu lại một vệt nắng ấm màu da cam trên đỉnh núi phía xa, con đường đất từ bệnh viện đến nhà cậu Tư đại khái khoảng 2 kilomet, Hà Tiểu Mãn dự tính đi nhanh một chút thì trước khi trời tối hoàn toàn là có thể kịp đến nơi.
Cơm tối là đừng hi vọng ăn rồi, nghĩ đến tính tình keo kiệt của mợ Tư ngay cả đậu phụ thiu cũng không nỡ bỏ, lại thêm lần này chia nhà khiến cho cả nhà đều không vui, Hà Tiểu Mãn đối với việc có thể ăn cơm ở nhà họ hoàn toàn không ôm hi vọng gì.
Biết rõ lần này quay về sẽ đối mặt với việc gì, vì vậy trong túi bách bảo của Hà Tiểu Mãn đã chuẩn bị sẵn nước và lương khô.
Nhưng hiện tại vấn đề mà cô phải đối mặt căn bản không phải là không ăn được cơm, mà là trong đêm tối thu đông giao mùa phải ngủ ngoài trời ở nơi hoang vu dã ngoại này.
Biết sớm như vậy còn không bằng cô trực tiếp mặc áo phao quay về.
Aizz chít tịt, biết sớm như vậy còn không bằng cô bớt ra vẻ trực tiếp trú lại trong phòng trọ nhỏ đó ở bệnh viện thị trấn.
Thực ra cũng không thể trách Hà Tiểu Mãn, đối diện ánh mắt đầy vẻ mong đợi như vậy của bà ngoại, cô thực sự không có cách nào từ chối được, chỉ đành ngoan ngoãn đồng ý đến ở nhà cậu Tư.
"Người trong làng ở trên trấn đều biết con quay lại thăm ta, cũng biết lần này chúng ta ầm ĩ chuyện chia nhà, nếu con ở lại nhà trọ của lão Uông, đến lúc đó những người đó sẽ nói ra nói vào, không phải nói con không hiểu chuyện thì chính là nói cậu bạc đãi con."
Nói thế nào bà ngoại cũng không muốn nghe.
Những lời này bà ngoại nói đến thở hổn hển, đối với một người bệnh gần đất xa trời suýt chút nữa đã cứu không được thì đến việc nói chuyện cũng là một gánh nặng.
Hà Tiểu Mãn không nói lời nào, chỉ cười mỉm nhặt túi của mình lên rồi đi.
Với bà ngoại, cậu Tư là bà nhìn từ nhỏ tới lớn, là con trai bà yêu thương nhất, còn với Hà Tiểu Mãn, cậu Tư còn không bằng lão kế toán đầu hói trong công ty cô.
Ít nhất kế toán đầu hói mỗi tháng sẽ đúng hạn đem tiền hoa hồng mà cô mệt như lừa mới kiếm được tính cho cô.
Mặc dù Hà Tiểu Mãn sau này vẫn cần phải mời kế toán đầu hói cùng với tiểu tình nhân thân hình nõn nà của ông ta một bữa ăn tốn kém, chẳng qua tổng thể mà nói trong mối quan hệ xã giao ngươi tình ta nguyện này mọi người trước sau là coi như tiếp tục ngầm hiểu lẫn nhau.
Vừa nghĩ đến ăn, bụng Hà Tiểu Mãn không có trí tiến thủ mà phát ra tiếng kêu "ọt ọt, ọt ọt", cả một ngày mệt mỏi như vậy cho dù là Hà Tiểu Mãn cường hãn đến mức cả công ty không để ý đến giới tính cũng cảm thấy bản thân là một người bình thường, cũng biết thế nào là đói, thế nào là mệt, thế nào là vừa lạnh vừa đói.
Vẫn chưa bị dọa cho ngồi liệt dưới đất, một là do Hà Tiểu Mãn là một người lớn gan lớn mật, hai là do cô cũng đã nghe qua truyền thuyết liên quan đến quỷ đánh tường.
Nghe nói thứ đồ chơi này đến sáng sẽ tự biến mất.
Hiện tại điện thoại gọi không được, cô cũng tim không thấy đường và phương hướng đành dứt khoát đem đồ trong túi ra ăn.
Coi như cô nhận mệnh phải giống như con lừa chỉ biết kéo cối xay, phải quay vòng vòng ở đây cho đến sáng thì ít nhất cũng phải ăn no đã rồi lại quay không phải sao?
Mở ra túi đeo vai lớn được mệnh danh là túi bách bảo của bản thân, một vật leng keng rơi ra ngoài, ở nơi vắng vẻ tối tăm này, âm thanh đặc biệt vang dội, dọa đến Hà Tiểu Mãn toàn thân khẽ run rẩy.
Đó là một con dao phay lớn cán dày đen sịt lại dính dầu mỡ.
Một con dao da dụng, thái rau chặt xương đủ loại đều được, chỉ có một khuyết điểm là có chút nặng. Hà Tiểu Mãn lúc nhận cái "bảo vật gia truyền này suýt chút nữa rơi xuống chặt đứt chân mình.
Đừng hiểu lầm, túi đeo vai của Hà Tiểu Mãn tuy rằng được mệnh danh là túi bách bảo, nhưng bình thường công tác ở ngoài cũng chỉ bỏ một vài đồ như bật lửa, bình xịt hơi cay, loại đãi ngộ bỏ dao phay ở bên trong như hôm nay cũng là lần đầu.
Bởi vì con dao phay này là ông ngoại Trương đồ tể để lại cho bà ngoại, mà ông ngoại chính là tiếp nhận từ tay ông nội mình (kỵ), nếu tính theo năm tháng thì đúng là có thể được tính là bảo vật gia truyền.
Nhưng bà ngoại muốn cậu Tư tiếp nhận con dào này, nhận dao rồi thì xem như là tiếp nhận gia nghiệp của Trương đồ tể.
Cậu Tư nói, nếu đến ngay cả tài sản nhà cũ đều đã giao hết cho chị Ba thì tất cả những đồ vật này đều được quy là của chị Ba, lại nói gia đình họ chỉ có một cô con gái chưa lấy chồng là Thục Viện, cũng không thể để một nữ sinh viên đại học như Thục Viện làm đồ tể đi?
Hà Tiểu Mãn nghe đến đây im lặng từ trong túi bách bảo lục tìm gương trang điểm kiểm tra một chút, cũng không phát hiện bản thân có thêm những bộ phận thừa như râu ria hầu kết, nghi hoặc nhìn qua cậu của mình, Trang Thục Viện là con gái của cậu thì không thể nhận dao, không lẽ Hà Tiểu Mãn cô thực ra là một nam sinh viên đại học?
Làm con trai không đồng ý thừa kế gia nghiệp không nói, còn đem ngôi nhà cũ đã ở hơn một trăm năm đều để cho chị gái xếp hàng thứ hai là Trương Thải Hoa, cũng chính là mẹ của Hà Tiểu Mãn.
Tuyệt đối đừng cho rằng đây là vì cậu Tư có đức độ, thân là ông chủ có sáu cửa hàng thịt trên thị trấn và trong huyện thành nên không muốn cùng chị gái vừa bị đuổi ra khỏi nhà tranh giành tài sản.
Cậu chỉ là không muốn thừa kế nhà cũ, bởi vì thôn Hoa Hòe có một quy củ bất thành văn, ai thừa kế nhà tổ thì người đó phụ trách phụng dưỡng người già.
[Ed: Cầu sao cầu bình luận ạ^^]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương