Xuyên Nhanh: Cô Vợ Cực Phẩm
Chương 23: Ấn Tượng Không Tốt
nhóm dịch: bánh baoBa gian chính phòng ở phía bắc. Chính phòng hai sáng một tối, ở giữa là nhà chính, phía bắc ngăn cách làm phòng bếp, phía nam làm phòng ăn.Trong viện mang theo một chỗ đông phòng, có một gian rưỡi, phía nam còn có một cái lều tạp vật, đặt củi than đá các loại.Sân cũng không rộng rãi, bọn họ còn có hai luống rau nhỏ, trồng một ít hành tỏi rau xanh.Em họ ở trong phòng đường liếc Tạ Khải Minh một cái, nhẹ nhàng mím môi, tiến đến trước mặt em gái Tạ nhỏ giọng nói: “Em nhìn kỹ chút, đừng làm anh hai chúng ta mất mặt.”Em gái Tạ nhìn ra ngoài, Lâm Khê đã tìm được chăn đệm của cô ấy cuộn ở trong phòng đông phòng, đang đẩy cửa đi vào.Đông phòng vốn là chỗ cô ấy và các chị ở, vì anh hai tạm thời kết hôn, cô ấy liền chuyển đến đông gian ở cùng cha mẹ, anh Bà ấy thì đi nam phòng hợp lại.Em gái Tạ lại có ấn tượng không tệ với Lâm Khê, cảm thấy cô không khoa trương như mẹ nói, có lẽ mẹ cô ấy cố ý nói vậy.Cô ấy quay đầu lại cười nói: “Tú Phương, chị ở thêm mấy ngày nữa sao?”Triệu Tú Phương lại nhìn Tạ Khải Minh một cái, hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chị đã ở hai ngày rồi, cũng không tiện ở nhiều, trong nhà có việc làm.”Nói xong muốn đi, ngữ khí lại lưu luyến không rời.Em gái Tạ: “Vậy thì ở lại thêm hai ngày nữa.Cô ấy nói với mẹ Tạ: “Mẹ, hai ngày nữa chúng ta có phải đi dọn cữ cho chị hai con đúng không?”Phong tục ở đây, con gái đầy tháng phải mang theo con trẻ về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, tục gọi là chuyển cữ.Mẹ Tạ và cha Tạ lẩm bẩm hai câu, nói: “Để anh hai con đi dọn.”Chị dâu Tạ liền nói: “Mẹ, vậy thím hai không quay về được sao?”Mẹ Tạ bất mãn trừng mắt nhìn chị ấy một cái, con dâu lớn làm sao thế này, sao lại vui vẻ nói chuyện với nữ lưu manh này như vậy? Có phải là người của cái nhà này không đấy?Quay về, quay về cái gì? Nể nang gì chứ?Cha Tạ nói: “Nếu thằng hai dựa lễ nghĩa đón người ta vào, vậy nên về nhà vẫn phải trở về, không thể để người ta đánh giá.”Mẹ Tạ bĩu môi, “Vậy thuận tiện đưa Tú Phương trở về, thằng hai lại đến nhà cậu con một chuyến. Cậu cả con khi còn bé quý con nhất, lúc con đọc sách ăn không đủ no, chính chú ấy luyến tiếc ăn tiết kiệm bánh ngô lấp đầy bụng cho con đấy.”Tạ Khải Minh vâng một tiếng, không nói nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương