Xuyên Nhanh: Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ
Chương 23: Bạch Nguyệt Quang Của Tổng Tài Bệnh Kiều 2
Editor: A Lãnh----------------------------Di động vẫn đang phát sóng trực tiếp, không thể ném.Vì vậy, cô một tay cầm dao phay, nhàn nhạt thong thả tiến đến gần chỗ con lợn rừng."Chào mọi người, ta là bá chủ con cá nhỏ.Hiện tại xuất hiện trước mắt chúng ta chính là lợn rừng a.Thịt lợn rừng tươi ngon, đầy đủ dinh dưỡng, là một món thịt hoang dã rất có chất lượng..."Âm thanh réo rắt dễ nghe vang lên, người đang xem phát sóng sôi nổi cả kinh.Bọn họ còn tưởng rằng gan lớn như vậy bá chủ nhất định là con trai, kết quả lại là một cô gái nhỏ.Đơn độc vật lộn với lợn rừng, Tô Đường ra tay chiêu thức rất đẹp, nhưng người xem phát sóng trực tiếp lại hoàn toàn bị dạo sợ.Nhiều lần di động quay cận cảnh lợn rừng đánh trả, bọn họ đều cảm giác được cái răng nanh kia như đang ở ngay trước mặt bọn họ, lại thêm tiếng kêu thê lương của lợn rừng kia nữa làm người ta có ảo giác rằng nó đang diễn ra trước mắt mình."Thật đáng sợ, ta còn đang định báo nguy, kết quả chị gái nhỏ chỉ dùng mười phút liền chế phục một con lợn rừng!""Đây nào phải là chị gái nhỏ, rõ ràng chính là nữ hiệp!""Tay không giết lợn rừng.Đáng sợ, đáng sợ.Này chị gái nhỏ, không, là nữ hiệp, ta là fans ngươi!"Tô Đường giải quyết xong lợn rừng, thuận tiện xem qua di động.Dù sao cũng là giá trị may mắn, lần đầu phát sóng trục tiếp đã thành công.Tô Đường chọn vài bình luận để trả lời, tiếp theo lại lần nữa sử dụng dao phay một bên chém, một bên nói: "Lợn rừng thành niên có cân nặng từ 80-100 kg, rất nặng nên ta sẽ không khiêng về được vậy nên đem những bộ phận không cần thì bỏ lại."Lần phát sóng này Tô Đường không có để lộ mặt nhưng bộ dáng hung tàn kia lại lưu lại trong long các fans.Thu thập xong con lợn rừng kia, Tô Đường liền mang về nhà cũ.Nhà cũ lâu năm chưa tu sửa, căn bếp hiện tại khẳng định không dùng được.Cô đơn giản chỉ lấy vài loại gia vị để chuẩn bị nướng thịt lợn rừng.Kết quả là, lúc trước các fans còn đang nói cô hung tàn, hiện tại lại sôi nổi kêu trời khóc đất cầu nếm thử."Ngươi có bản lĩnh câu dẫn ta, ngươi có bản lĩnh cho ta ăn một ngụm a!""Trên lầu thật không có tiền đồ, một miếng đủ sao được, thế nào cũng phải xin mất một chân.""(ˉ▽ ̄~) thiết ~~, các ngươi cứ nhìn chằm chằm lợn rừng đi.Chị gái nhỏ liền để ta mang đi, giọng nói dễ nghe như vậy, khẳng định lớn lên nhất định rất xinh đẹp."Nói chuyện thật khoan khoái, Tô Đường nhìn số người theo dõi, không tính khoa trương, nhưng cũng nhiều đến mấy ngàn, các loại bé lớn tiền fan thưởng cộng lại cũng khá nhiều, liền tính chia năm phần cho công ty, nàng cũng còn thừa lại được mấy trăm, làm một người mới, đây đã là một thành tích không tồiSau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, Tô Đường lại tự lập cho mình một cái Weibo sau đó đem ảnh chụp lúc chế tác cung tiễn cùng với video vừa phát sóng úp lên.Hình phạt của hệ thống vẫn còn, làm xong những việc này, thân thể của Tô Đường lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.Cô ngủ một giấc, đợi đến hôm sau, Weibo cũng đã cũng nổi tiếng một phen.Cô tuy rằng xây dựng hình tượng bản thân là mỹ thực bác chủ, nhưng đôi lúc cũng sẽ có một số ý tưởng mới, cô cũng sẽ làm thêm mấy món ăn thời xưa.Nhưng sợ mấy tiểu khả ái kia xem nhiều thấy chán, nên cô lại quay thêm nhiều chủ đề khác.Ví dụ như đồ trang điểm ở cổ đại như: phấn trang điểm, kẻ mặt và còn có cả son môi.Cuối cùng, cô còn cố ý tìm mấy cô gái trong thôn tới làm người mẫu.Các cô gái vẫn đang trong độ tuổi thanh xuân nhưng phần lớn người trong thôn không tiếp xúc với mỹ phẩm bao giờ.Bây giờ lại đột nhiên được đánh phấn, trang điểm, làm đẹp lại cảm thấy không tự tin.Nhưng trên mạng, nhóm người xem trực tiếp lại muốn điên rồi."Ta lúc đầu luôn nghĩ mình đây là đang xem phát sóng trực tiếp của bá chủ ẩm thực, kết quả cô nói cho ta biết cô là bá chủ mỹ phẩm?""Không phải là một bá chủ hóa trang thì không phải là một đầu bếp tốt.""Khoan đã, các ngươi không phát hiện ra đôi bàn tay búi tóc kia của chị gái nhỏ thật là quá xinh đẹp sao? Muốn liếm...""Lầu trên a, đôi tay kia còn có thể đem con lợn rừng nặng tám mươi cân chém chết đó.Mau dừng liếm, tiểu tâm nguy hiểm a!"Để báo đáp, Tô Đường thuận tay mời cô gái kia ở lại dùng bữa cơm.Mong muốn được ăn thịt nướng từ đời trước đến đời này vẫn không giảm.Đời này không có ai quản, nhất định lần này cô sẽ ăn đến lúc chán thì thôi.Tô Đường đem thịt nướng đã được ướp sắn ra, rồi chuẩn bị giá nướng.Thịt vẫn còn tươi, lại kết hợp thêm với gia vị đậm đà.Ngọn lửa nhỏ dần, từng giọt nước nhỏ xuống đống than nóng, phát ra âm thanh phụt phụt, tỏa hương thơm nồng đậm có hương thơm bao quanh căn nhà nhỏ.Cô gái nhỏ ban đầu vẫn còn có chút e dè, nhưng sau khi nếm thử miếng thịt đầu tiên, đôi mắt liền tỏa sáng!"Chị Khương, ăn thật ngon!"Tô Đường mỉm cười: "Nếu thấy ngon thì ăn thêm nhiều chút."Ngày thường đều là cô ăn một mình, tuy rằng rất vui vẻ, nhưng ngẫu nhiên có người ăn cùng cũng không tệ lắm.Bọn họ bên này ăn thật vui vẻ, bên kia phòng phát sóng liền kêu gào.Đối với điều này, Tô Đường cầm lấy di động cười cười nói: "A, cảm giác cho mấy người chỉ được nhìn mà không được ăn rất là ngượng ngùng nha.Nếu không thì hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi, tạm biệt."Phát sóng trực tiếp đột nhiên kết thúc khiến cho mọi người không kịp phản ứng, tất cả đều đang ngẩn người, chờ đến lúc phản ứng kịp chỉ còn cách chạy vào Weibo kêu gào."Nhìn cái gì mà nhìn, đánh thưởng còn chưa thấy đâu!""Không cho chúng ta ăn còn chưa tính, hiện tại đến cả xem cũng không được! Ta hận!!!"Tô Đường kiếm được khoản thu đầu tiên, chuyện thứ nhất làm chính là tu bổ lại tòa nhà cũ này, cô cũng không làm thay đổi quá lớn, rốt cuộc là cùng Hoắc Phi ở đây ba năm, lưu trữ nơi này, cũng coi như có một cơ hội, hơn nữa, bà nội Khương là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống, tiểu viện đầy hoa tươi cây xanh, là một tòa nhà tiêu chuẩn cổ phong tiểu hình viện.Vừa sửa chữa xong căn nhà nhỏ, mùa đông cũng vừa tới.Trời đổ tuyết lớn, Tô Đường cũng là một người lười, không muốn làm đồ ăn, lại muốn ngâm vài câu thơ.Thơ cuối cùng cũng không làm, nhưng lại chợt nhớ đến lúc trước bản thân có được một khúc đồng mộc có chút tuổi đời liền nghĩ ra ý tưởng chế đàn.Chế tác đàn cổ cần chú ý rất nhiều điểm, Tô Đường bận rộn tận hai tháng trời mới hoàn thành xong.Bởi vì hời gian chế tác quá dài cho nên cũng không thể phát sóng trực tiếp được.Đành phải cắt video rồi biên tập lại, xong xuôi liền đăng lên Weibo.Hiện tại Tô Đường là một võng hồng, video vừa đăng lên đã có người vào bình luận xối xả."Ngạo tào, còn có đồ vật gì mà chị gái nhỏ không biết làm không?""Các người đừng nói, ta cũng có đôi chút nghiên cứu qua đàn cổ.Cái đàn cổ này của chị gái nhỏ so với những đàn cổ trên thị trường bây giờ còn đẹp hơn rất nhiều.Ta đây rất muốn mua về dùng thử một lần."Tô Đường đăng xong video, liền bắt đầu phát sóng trực tiếp.Cô vẫn như cũ không hề lộ mặt nhưng vì đánh đàn nên cô cố ý mặc bộ áo váy.Trước mắt là tuyết trắng, Tô Đường mặc chiếc váy hồng thêu hoa hải đường, trên nền tuyết trắng điểm chút hồng.Tuy không nhìn thấy mặt nhưng cảnh đẹp kia lại khiến người ta nhớ nhung.Căn nhà nhỏ bên cạnh cây mai cổ thụ, trên cây hoa mai điểm một vài bông hoa vàng mượt, dưới tán cây mỹ nhân đánh đàn.Nàng vừa xuất hiện, khu bình luận liền oanh tạc."Ngao ngao ngao, mỹ nữ a! Nghe tiếng đàn thật hay! Cầu gả! A!!!""Lầu trên +1, rút dao đi, nữ hiệp là của ta!""Chị Khương nhà chúng ta rốt cuộc ẩn dấu bao nhiêu tài lẻ.Một người khéo léo đa tài lánh đời ở thâm sơn, lại còn có nhà lầu điện phủ.Không như ta suốt ngày chỉ có thể nhảy nhót mua vui.Thật không công bằng a!""Các người có hay không phát hiện ra, Chị gái nhỏ hình như không có người nhà.Cũng có vài người ta nhìn thấy lọt vào ống kính nhưng cũng đều là hàng xóm."Tô Đường đàn xong, cầm di động bắt đầu nói chuyện phiếm cùng nhóm tiểu khả ái.Cô nhìn bình luận phía dưới, thấy không ít người đang hỏi cô có người nhà hay không? Tô Đường cũng không hề giấu giếm."Không còn người nhà.Đây là căn nhà cũ của bà nội ta, bà đã qua đời từ rất lâu rồi.Mà ba mẹ ta cũng đã lần lượt qua đời mấy năm trước."Nói xong lại thấy nhiều người tò mò tên của khúc nhạc mà cô vừa đàn, liền tiếp tục nói: "Khúc nhạc mà ta vừa đàn gọi là tỳ bà hành.".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương