Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!
Chương 3: Vả Mặt Tu Chân Giới (3)
Tất nhiên người dân cũng không ngu, đến lúc này họ bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn!"
"Sau đó..một đám trai tráng trong thôn nghĩ nghĩ mới tìm cách chia nhau đi tìm thử, không biết ma xui quỷ khiến gì mà một đám người ấy đều cầm cây đuốc đi lên núi!"
"Ngươi biết bọn họ thấy gì không? Dưới ánh lửa mờ ảo, trăng sáng rười rượi, một cơn gió lạnh thổi qua, bọn họ nhìn thấy con quái vật kia nửa người nửa thú, thân trên hình người, bên dưới chỉ là cái đuôi dài ngoằng, tay đang móc tim của một đứa trẻ đưa lên miệng ăn ngấu nghiến!"
"Thế bọn họ có chạy thoát được không?" Nam nhân bị hán tử kia khoác tay lên bả vai nghe tới đây liền kích động hỏi.
Hán tử liếc mắt nhìn hắn một cái, buông tay cầm lấy bình rượu uống ừng ực, nói tiếp: "Đương nhiên là không thoát được, tất cả đều bị đuôi con trăn tinh quấn chết"
Nghe vậy, nam tử trẻ tuổi bên cạnh liền nhíu mày, nghi hoặc kêu lên một tiếng: "không đúng"
"Sao lại không đúng?" Hán tử nhíu mày.
"Nếu đã chết hết thì làm sao người dân trong thôn biết được là có con trăn tinh trên núi? Làm sao ngươi biết được câu chuyện này?"
Hán tử hừ lạnh một cái: "Dĩ nhiên là trong đám trai tráng đấy có một quả phụ có con bị mất tích, bà ta không yên tâm ngồi ở nhà chờ nên lén lút đi theo đám người trong thôn, cũng bởi vì sợ bị phát hiện lên ngang đường bà ta chỉ dám đứng cách bọn họ một đoạn dài, lúc tới địa bàn của con yêu quái kia bà ta cũng núp ở lùm cây phía xa, sau đó thấy cảnh đám trai tráng trong thôn bị con trăn kia cuốn đi thì hoảng sợ chạy đi mất" dừng lại một chút hán tử nói tiếp: "Cũng may bà ta mạng lớn, trăn tinh bởi vì ngày hôm đó thu hoạch được nhiều thức ăn nên mới không có đuổi theo"
"Sau đó chuyện này được truyền đi khắp nơi, người trong Thôn Hoa Sơn muốn chạy cũng chạy không được, nhiều người đã thử chạy đi rồi, nhưng không hiểu tại sao vẫn quay về chỗ ban đầu.."
Nam tử nghe vậy thì liền kinh ngạc nhìn hán tử đang uống rượu: "Vậy nên bây giờ bọn họ chỉ có thể nhốt mình ở trong nhà làm thức ăn dự trữ cho trăn tinh?"
"Nhưng mà.."
"Các vị.." còn chưa đợi nam tử kia nói xong thì chỗ bọn họ có ba nam nhân đi đến từ lúc nào không hay.
Ba người đều anh tuấn bất phàm, người đứng đầu mặc một bộ bạch y dài, nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, trên người toả ra hơi thở băng lãnh người sống chớ lại gần.
Hai người bên cạnh cũng không kém, một xanh một tím, một người ôn nhuận như ngọc, một người tiêu sái phóng khoáng, trên người từ trên xuống dưới đều có khí chất thẳng thắn bồng bột của tuổi trẻ.
Phong cách vốn khác nhau, nhưng ba người đi chung không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác hài hoà.
Nhìn thấy ba người tới gần, nam tử hơi sửng sốt một chút, cảnh giác mà nói: Các người.."
Nhuận Ngọc đi lên phía trước, y chắp hai tay lại với nhau từ tốn mà hành lễ: "Hai vị đừng hiểu lầm, chúng ta thấy mọi người đang kể chuyện về thôn Hoa Sơn nên mới tới đây muốn nghe ngóng thông tin một chút về nơi đó" dừng lại một chút Nhuận Ngọc nhìn vào hán tử hung dữ đang trừng mắt nhìn mình, nhẹ nhàng nói: "Nếu không phiền chư vị đây có thể kể lại cho chúng ta đầu đuôi câu chuyện lại được không?"
Nghe Nhuận Ngọc nói xong, hai nam tử ngồi bên bàn hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời quay mặt sang nhìn hai nam nhân đứng phía sau y.
Một người thanh lãnh lạnh nhạt bình tĩnh mà nhìn bọn họ, tay y cầm thanh kiếm màu lam nhạt dài được khắc bằng vô số hoa văn tinh xảo.
Người còn lại kiêu căng ngạo mạn cũng đang nhìn chằm chằm bọn họ, vẻ mặt chỉ thiếu khắc lên dòng chữ 'ta tới ngồi chung với các người chính là phúc tổ tám đời nhà các ngươi'?
Này,..này thật sự là chỉ muốn nghe bọn họ kể chuyện? Thái độ như vậy bảo muốn cướp của cũng không quá.
Lại quay sang nhìn nam nhân đang ôn hoà tươi cười trước mắt mắt mình, cuối cùng hán tử mới miễn cưỡng đồng ý, hắn đưa tay ra chỉ vào cái ghế đối diện: "Ha ha, vậy các chư vị cứ ngồi xuống đi, ta đây kể lại cho"
Ba người kia nghe vậy liền ngồi xuống bàn, ánh mắt đồng thời di chuyển tới nhìn hắn tử.
Không hiểu sao mồ hôi từ trên trán lại chảy xuống, hán tử cố gắng biểu đạt tự nhiên nhất có thể để kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Nói được một lúc hán tử kia cũng thả lỏng tinh thần đi rất nhiều, hắn cười ha ha mà nói: "các vị đoán xem, con trăn tinh này sao tự dưng có thể xuất hiện ở nơi đấy được? Có khi nào lại là tên giáo chủ ma giáo kia thả ra không?"
"Tên đấy vừa xấu, nhân phẩm lại còn kém, chắc chắn yêu quái lần này là thuộc hạ của hắn rồi"
Nam tử bên cạnh cũng kích động, tay đập mạnh một phát vào cái bàn, mắt đưa lên nhìn hán tử: "Đúng đúng, đúng, ngươi nói ta mới nhớ, tên giáo chủ này còn chuyên đi bắt nam nhân về làm chuyện đồi bại đúng không?"
"Sau đó..một đám trai tráng trong thôn nghĩ nghĩ mới tìm cách chia nhau đi tìm thử, không biết ma xui quỷ khiến gì mà một đám người ấy đều cầm cây đuốc đi lên núi!"
"Ngươi biết bọn họ thấy gì không? Dưới ánh lửa mờ ảo, trăng sáng rười rượi, một cơn gió lạnh thổi qua, bọn họ nhìn thấy con quái vật kia nửa người nửa thú, thân trên hình người, bên dưới chỉ là cái đuôi dài ngoằng, tay đang móc tim của một đứa trẻ đưa lên miệng ăn ngấu nghiến!"
"Thế bọn họ có chạy thoát được không?" Nam nhân bị hán tử kia khoác tay lên bả vai nghe tới đây liền kích động hỏi.
Hán tử liếc mắt nhìn hắn một cái, buông tay cầm lấy bình rượu uống ừng ực, nói tiếp: "Đương nhiên là không thoát được, tất cả đều bị đuôi con trăn tinh quấn chết"
Nghe vậy, nam tử trẻ tuổi bên cạnh liền nhíu mày, nghi hoặc kêu lên một tiếng: "không đúng"
"Sao lại không đúng?" Hán tử nhíu mày.
"Nếu đã chết hết thì làm sao người dân trong thôn biết được là có con trăn tinh trên núi? Làm sao ngươi biết được câu chuyện này?"
Hán tử hừ lạnh một cái: "Dĩ nhiên là trong đám trai tráng đấy có một quả phụ có con bị mất tích, bà ta không yên tâm ngồi ở nhà chờ nên lén lút đi theo đám người trong thôn, cũng bởi vì sợ bị phát hiện lên ngang đường bà ta chỉ dám đứng cách bọn họ một đoạn dài, lúc tới địa bàn của con yêu quái kia bà ta cũng núp ở lùm cây phía xa, sau đó thấy cảnh đám trai tráng trong thôn bị con trăn kia cuốn đi thì hoảng sợ chạy đi mất" dừng lại một chút hán tử nói tiếp: "Cũng may bà ta mạng lớn, trăn tinh bởi vì ngày hôm đó thu hoạch được nhiều thức ăn nên mới không có đuổi theo"
"Sau đó chuyện này được truyền đi khắp nơi, người trong Thôn Hoa Sơn muốn chạy cũng chạy không được, nhiều người đã thử chạy đi rồi, nhưng không hiểu tại sao vẫn quay về chỗ ban đầu.."
Nam tử nghe vậy thì liền kinh ngạc nhìn hán tử đang uống rượu: "Vậy nên bây giờ bọn họ chỉ có thể nhốt mình ở trong nhà làm thức ăn dự trữ cho trăn tinh?"
"Nhưng mà.."
"Các vị.." còn chưa đợi nam tử kia nói xong thì chỗ bọn họ có ba nam nhân đi đến từ lúc nào không hay.
Ba người đều anh tuấn bất phàm, người đứng đầu mặc một bộ bạch y dài, nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, trên người toả ra hơi thở băng lãnh người sống chớ lại gần.
Hai người bên cạnh cũng không kém, một xanh một tím, một người ôn nhuận như ngọc, một người tiêu sái phóng khoáng, trên người từ trên xuống dưới đều có khí chất thẳng thắn bồng bột của tuổi trẻ.
Phong cách vốn khác nhau, nhưng ba người đi chung không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác hài hoà.
Nhìn thấy ba người tới gần, nam tử hơi sửng sốt một chút, cảnh giác mà nói: Các người.."
Nhuận Ngọc đi lên phía trước, y chắp hai tay lại với nhau từ tốn mà hành lễ: "Hai vị đừng hiểu lầm, chúng ta thấy mọi người đang kể chuyện về thôn Hoa Sơn nên mới tới đây muốn nghe ngóng thông tin một chút về nơi đó" dừng lại một chút Nhuận Ngọc nhìn vào hán tử hung dữ đang trừng mắt nhìn mình, nhẹ nhàng nói: "Nếu không phiền chư vị đây có thể kể lại cho chúng ta đầu đuôi câu chuyện lại được không?"
Nghe Nhuận Ngọc nói xong, hai nam tử ngồi bên bàn hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời quay mặt sang nhìn hai nam nhân đứng phía sau y.
Một người thanh lãnh lạnh nhạt bình tĩnh mà nhìn bọn họ, tay y cầm thanh kiếm màu lam nhạt dài được khắc bằng vô số hoa văn tinh xảo.
Người còn lại kiêu căng ngạo mạn cũng đang nhìn chằm chằm bọn họ, vẻ mặt chỉ thiếu khắc lên dòng chữ 'ta tới ngồi chung với các người chính là phúc tổ tám đời nhà các ngươi'?
Này,..này thật sự là chỉ muốn nghe bọn họ kể chuyện? Thái độ như vậy bảo muốn cướp của cũng không quá.
Lại quay sang nhìn nam nhân đang ôn hoà tươi cười trước mắt mắt mình, cuối cùng hán tử mới miễn cưỡng đồng ý, hắn đưa tay ra chỉ vào cái ghế đối diện: "Ha ha, vậy các chư vị cứ ngồi xuống đi, ta đây kể lại cho"
Ba người kia nghe vậy liền ngồi xuống bàn, ánh mắt đồng thời di chuyển tới nhìn hắn tử.
Không hiểu sao mồ hôi từ trên trán lại chảy xuống, hán tử cố gắng biểu đạt tự nhiên nhất có thể để kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Nói được một lúc hán tử kia cũng thả lỏng tinh thần đi rất nhiều, hắn cười ha ha mà nói: "các vị đoán xem, con trăn tinh này sao tự dưng có thể xuất hiện ở nơi đấy được? Có khi nào lại là tên giáo chủ ma giáo kia thả ra không?"
"Tên đấy vừa xấu, nhân phẩm lại còn kém, chắc chắn yêu quái lần này là thuộc hạ của hắn rồi"
Nam tử bên cạnh cũng kích động, tay đập mạnh một phát vào cái bàn, mắt đưa lên nhìn hán tử: "Đúng đúng, đúng, ngươi nói ta mới nhớ, tên giáo chủ này còn chuyên đi bắt nam nhân về làm chuyện đồi bại đúng không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương