Xuyên Nhanh: Hối Hận Cũng Vô Dụng!
Chương 12:
Hắn chú ý tới nàng hơi khó chịu cau mày, nhưng bởi vì sức lực nam nữ chênh lệch nên không cách nào thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một trận vui sướng khó hiểu.Triệu Bân dời sự chú ý tới nơi thân dưới của công chúa, bàn tay to đưa xuống muốn xé tan chiếc quần lót vướng víu kia.Đột nhiên, hắn cảm nhận được sau cổ nhói lên đau đớn, trước mắt không khỏi đầu váng mắt hoa, hắn phải cố gắng chống lên khung giường mới không ngã xuống.Một bàn tay chặt xuống này hiển nhiên là công chúa Quỳnh Hoa đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình rồi. Nàng không đợi Triệu Bân hồi phục, đã nhanh chân mà đá về hướng thân dưới đã đội lên thành ngọn núi nhỏ của hắn.“Hừ!” Triệu Bân kêu lên một tiếng. Cảm giác đau đớn trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân, hắn không thể chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống bên cạnh.Thế nhưng, điều làm Triệu Bân xấu hổ, giận dữ hơn cả chính là, hắn vậy mà lại bị nàng đá cho bắn ra.Cùng với cảm giác đau nhói truyền vào trong óc, còn có một cổ tê dại sảng khoái đến tận xương cùng nữa.Ngày thường Triệu Bân vốn không có quá nhiều dục vọng, hậu viện cũng không có thông phòng tiểu thiếp, thế nhưng dương tinh lần này lại bắn chừng một lát mới ngừng. Mã mắt mấp máy đóng mở, chậm rãi phun dư tinh, trong quần hắn vừa tràn đầy lại vừa dính nhớp.Đường đường là Tề Vương - đệ nhất công tử Đại Triệu, cứ như vậy bị nữ nhân đá cho tiết cả sơ tinh.Hơn nữa, cảm giác đau đơn nơi bụng dưới vẫn còn chưa tiêu tán, Triệu Bân chống tay lên đầu giường, một mình chìm đắm trong sự khuất nhục nhân đôi.“Ngươi… Độc phụ!” Trán hắn thấm ra mồ hôi lạnh, chỉ có thể hữu khí vô lực mà nói.Không biết từ khi nào, công chúa đã thay áo ngủ mới, đứng ở bên giường. Đôi mắt xinh đẹp động lòng người của nàng hạ xuống nhìn Triệu Bân, ánh mắt giống như nhìn thể nhìn một con kiến hôi, tựa như ánh mắt hắn nhìn nàng lúc trước. Triệu Bân nghe được tiếng cười khẽ của nàng, tiếng cười vốn dễ nghe nhưng lọt vào tai hắn lúc này, lại trở nên chói tai đến lạ.Triệu Bân cố tập trung tinh thần, dời sự chú ý của mình khỏi cơn đau nơi thân dưới thì lại nghe công chúa nói: “Thỉnh Tề Vương điện hạ báo cho Hoàng hậu Đại Triệu biết, chúng ta đã viên phòng.”Nàng dừng một chút rồi nói thêm: “Chuyện đêm nay, ta sẽ giữ kín như bưng. Tin rằng Tề Vương cũng không hy vọng người khác biết được đâu nhỉ?”Triệu Bân đã nhớ không nổi cuối cùng hắn trả lời nàng như thế nào nữa rồi, có lẽ là im lặng chứ chẳng hề đáp lời.Một khắc trước khi rơi vào mộng đẹp, thông qua khe hở màn giường bằng lụa, hắn nhìn thấy chiếc mặt nạ Tuyết Phượng được đặt cao cao trên chiếc bàn trang điểm. Ánh trăng như sương mờ lãng đãng, chiếu vào trên chiếc mặt nạ, lờ mờ lộ ra hàn quang.*Lúc Triệu Bân tỉnh lại, trời đã sáng choang. Hắn nhìn màn giường la trướng trùng điệp mới từ từ chậm rãi nhớ ra đêm qua mình nghỉ ở Văn Lan Viện.“Trương ma ma, điện hạ tỉnh rồi.”Lần theo nơi tiếng nói phát ra, Triệu Bân mới nhìn thấy công chúa Quỳnh Hoa đang đứng dậy từ trên giường mỹ nhân, đi về phía hắn. Nàng mang một chiếc váy màu tím nhạt thêu uyên ương sặc sỡ, chiếc trâm cài bằng vàng điểm ngọc thạch lay động theo từng bước chân nàng.Những chuyện khuất nhục phát sinh đêm qua đột nhiên giống như thủy triều mà vọt vào trong óc Triệu Bân, cơn đau nơi thân dưới của hắn như thể lúc ẩn lúc hiện chứ chưa hoàn toàn biến mất. Khuôn mặt như quan ngọc của hắn không kiềm chế được mà mang theo vài phần dữ tợn.“Thiếp thân tới hầu hạ điện hạ thay quần áo.”“Không cần, bổn vương tự mình làm được.”Triệu Bân đột nhiên nhớ ra tối hôm qua hắn vẫn chưa thay quần lót, vội vàng ngăn công chúa lại. Lúc này, hắn mới phát hiện trên người mình thoải mái nhẹ nhàng, đã sớm được thay quần áo sạch sẽ rồi.“Điện hạ yên tâm, đêm qua là tự thiếp thân hầu hạ ngài đổi y phục.”Trên mặt Quỳnh Hoa treo vài phần thất vọng, tựa hồ như là tủi thân vì bị hắn hiểu lầm.Triệu Bân có chút không hiểu được nàng.Nếu nói công chúa có tình với hắn, vậy thì sao đêm qua lúc cùng phòng nàng lại để lại cho hắn hồi ức bất kham đến vậy; nhưng nếu nói nàng không để tâm đến hắn thì cũng không đúng, bởi trước và sau khi xuất giá, nàng đều quan tâm săn sóc hắn có thừa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương