Xuyên Nhanh: Phản Diện Vừa Mê Người Vừa Cưng Chiều Tôi
Chương 3: Thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt không muốn làm bia đỡ đạn 03
Tác giả: Thái Sử Anh
Thịnh Noãn không kịp phòng bị ngay lập tức bị kéo vào phòng thiết bị, cô theo bản năng muốn hét lên nhưng ngay lúc đó đã bị người ta bịt miệng lại.
Cùng lúc đó, cô ngửi được mùi máu tươi.
Lúc này, phía sau vang lên một đạo nghẹn ngào thanh âm: “Không được hét. Nếu không tôi sẽ giết chết cô.”
Thịnh Noãn không ngờ rằng cô vừa mới chết xong lại có khả năng bị chết tiếp. Trong lòng cô hoảng sợ vô cùng, Thịnh Đàn gật đầu tỏ ý mình sẽ không lên tiếng.
Trong nháy mắt, cô thấy tay hơi lạnh. Cúi đầu xuống đã nhìn thấy trong tay mình bị nhét một con dao găm…Mà trên con dao găm này dính đầy máu.
Thịnh Noãn toàn thân run rẩy, sắp khóc tới nơi.
“Hiện tại, trên dao có dấu vân tay của cô. Nếu cô dám lên tiếng thì tôi sẽ nói rằng cô làm tôi bị thương. Tới lúc đó cô sẽ phải đi tù…”
Giọng nói khàn khàn vang lên, cuối cùng đối phương cũng buông cô ra.
Tuy biết rằng người kia chỉ dọa cô thôi nhưng khi ngửi thấy mùi máu tươi rồi nhìn con dao găm dính đầy máu trong tay cô thì Thịnh Noãn đến cử động còn không dám.
Lúc này, người phía sau cô lần nữa lên tiếng: “Quay người lại.”
“Không!”
Hàm răng Thịnh Noãn run cầm cập: “Tôi không nhìn mặt anh đâu. Tôi biết, nếu tôi thấy mặt anh thì anh sẽ giết người diệt khẩu. Tôi sẽ không nhìn đâu.”
Người đàn ông im lặng một lúc, dường như là không hề nghĩ rằng cô sẽ nói như vậy.
Thịnh Noãn mơ hồ nghe được tiếng cười khẽ truyền đến. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô lại nghe được người kia lạnh băng nặng nề nói: “Tôi ra lệnh cho cô quay lại.”
Thịnh Noãn muốn khóc nhưng lại không thể không cầm con dao cẩn thận quay người lại. Sau đó, cô có thể nhìn rõ đối phương.
Người đàn ông mặc đồ da màu đen, ngũ quan trưởng thành, khuôn mặt lạnh lùng. Trên mặt, trên ngực đều có vết máu. Hắn không dựa vào tường mà ngồi thẳng xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
“Đây là chìa khoá của phòng y tế chìa khóa. Bây giờ cô đi đến phòng y tế lấy cho tôi một bộ quần áo trong ngăn tủ tới đây, mang theo cả áo blouse trắng trên giá treo nữa. Tôi cho cô năm phút, nếu trong năm phút cô không mang đồ tới đây tôi sẽ giết cô.”
Phòng y tế!
Thịnh Noãn đột nhiên giật mình. Rốt cuộc cô cũng nhận ra người đàn ông trẻ tuổi có đôi mắt dính máu trước mặt chính là đứa con riêng thật giả lẫn lộn của bố nguyên chủ - Thương Việt. Cũng là một trong những nhân vật chính của truyện.
Trong cốt truyện gốc, Thương Việt đã từng làm bác sĩ ở trường Trung học số 1 một thời gian. Nhưng sau đó lại bị nguyên chủ cố ý hãm hại nói hắn quấy rối cô, còn làm loạn đến mức dư luận xôn xao rồi sau đó hắn ta mới rời khỏi trường Trung học số 1.
Thịnh Noãn không ngờ rằng chỉ trong một giờ ngắn ngủi cô đã gặp được hai ông lớn trong truyện.
Mặt Thương Việt vô cảm: “Còn bốn phút ba mươi giây, nếu cô không mang tới được hoặc sau khi rời khỏi đây thì bán đứng tôi…Tôi sẽ giết chết cô ngay lập tức! Hiểu chưa?”
“Hiểu…Hiểu rồi…”
Thịnh Noãn cố nén kinh hoảng, run rẩy nhặt chìa khoá phòng y tế trên mặt đất lên, cẩn thận buông con dao găm trong tay ra sau đó liền chạy ra bên ngoài.
Nghĩ đến vết máu loang lổ trên khuôn mặt tràn đầy sát khí của người đàn ông trả tuổi kia, Thịnh Noãn thật sự không thể tin được rằng nguyên chủ dám đối đầu với hắn.
Cô bị doạ sắp chết đến nơi rồi đây này, cơ trên bắp chân còn nhảy thình thịch.
Thịnh Noãn muốn trực tiếp bỏ trốn những nghĩ tới những lời uy hiếp của Thương Việt rồi lại nghĩ đến kết cục của nguyên chủ trong truyện, ngay lập tức cô dập tắt suy nghĩ kia.
May mắn duy nhất của cô chính là lúc này nguyên chủ vẫn chưa bắt đầu nhằm vào Thương Việt…Nếu bây giờ cô giúp hắn, sau này cũng không động đến hắn thì chắc là hắn sẽ không đối phó với cô nữa.
Cứ kì vọng vào điều này, Thịnh Noãn cố nén nỗi sợ chạy vọt đến phòng y tế, mở tủ quần áo rồi đem một bộ quần áo sạch sẽ cùng với áo blouse trắng đút vào một cái túi, quay đầu chạy trở lại.
Vừa ra đến trước cửa lại thuận tay cầm thêm băng vải trên giá.
Có thể nói rằng may mắn là toà thể chất với phòng y tế cách nhau cũng không xa lắm, nếu không là cô tiêu đời rồi!
Trong phòng thiết bị của toà thể chất, Thương Việt ngồi dưới đất, trong lòng lạnh lẽo.
Nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể có người tiến vào…Chắc chắn hắn bị điên rồi mới thả vật nhỏ kia chạy đi.
Nghĩ đến vật nhỏ kia run run xoay người, sợ mức sắp khóc Thương Việt chậc một tiếng.
Chắc chắn là cô chạy mất…Hoá ra cũng có đầu óc hắn không bình thường, hắn còn đang suy nghĩ cô có thể ngoan ngoãn quay lại không.
Biết người đang truy đuổi mình sắp tới, Thương Việt tự cười nhạo chính mình. Sau đó chống ray cố gắng đứng dậy nhưng đúng lúc này, cửa phòng thiết bị đột nhiên mở ra.
Sau khi thiếu nữ lao vào liền đóng cửa lại, thở hổn hển nhìn hắn. Đôi mắt như nai con vừa hoảng sợ vừa khẩn trương, cô ôm một cái túi nhìn hắn, lắp bawos: “Tôi không…Không đến muộn…”
Thương Việt nhìn bộ dạng thiếu nữ sợ hãi tới sắp khóc tự nhiên lại cảm buồn cười đến lạ.
“Khoong muộn.”
Thương Việt lấy quần áo để chuẩn bị thay thì thấy được băng vải trong túi. Lại nhìn qua thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy đang cố nén nước mắt nhanh chóng dùng cây lau nhà lau vết máu trên đất…Thương Việt có chút buồn cười.
Hắn chưa gặp được ai bị doạ đến như vậy nhưng vẫn cẩn thận, chăm chú đến vậy.
Một lát sau, Thịnh Noãn nơm nớp lo sợ đi theo Thương Việt mặc áo blouse trắng ra khỏi phòng thiết bị…Thương Việt mặc áo blouse trắng, trên người không có vết máu nên ngay lập tức trở lại thành vị bác sĩ ôn hoà thường ngày. Thậm chí còn không có một chút mùi máu nào.
Sau khi bọn họ ra khỏi phòng thiết bị chưa được bao lâu, trên hành lang có hai người đàn ông đi tới từ phía đối diện…Vừa nhìn là biết không phải người trong trường, bọn họ vừa đi vừa vô tình vừa cố ý nhìn vào bên trong các cửa sổ giống như đang tìm người.
Thịnh Noãn luôn có cảm giác hai người kia tới đây là để tìm Thương Việt. Cô sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu lên nhưng Thương Việt bên cạnh lại mang vẻ mặt thản nhiên như không có gì.
“Chắc là em bị cảm nắng nên mới thấy đầu hơi choáng, về chỉ cần uống nhiều nước là được.”
Thương Việt dịu dàng nói với cô.
Thịnh Noãn cảm nhận được ánh mắt của hai tên kia như có như không, ngoan ngoãn gật đầu nhỏ giọng ừ một tiếng…
Hai người kia thu hồi tầm mắt. Lúc cô đi ngang qua bọn họ, Thịnh Noãn nghe được một trong hai người thì thầm: “Rõ ràng tôi thấy anh ta bước vào đây mà…Suýt nữa thì lột được mặt nạ của anh ta rồi.”
Lúc xuống dưới tầng, Thịnh Noãn cẩn thận hỏi cô có thể đi được chưa thì nghe được Thương Việt lại nói: “Gọi điện thoại cho bảo vệ nói rằng nhìn thấy hai kẻ khả nghi trong toà thể chất.”
Thịnh Noãn ngẩng đầu: “Hả?”
Thương Việt cong môi: “Tôi nói gọi điện thoại
…”
Thịnh Noãn chỉ có thể ngoan ngoãn lấy điện thoại ra rồi gọi cho bảo vệ, nói rằng nhìn thấy hai kẻ khả nghi ở toà thể chất.
Nói chuyện điện thoại xong, cô lấy hết can đảm nhìn đáng thương vô cùng hỏi Thương Việt: “Tôi…Tôi có thể đi chưa?”
Thương Việt mỉm cười nhìn cô: “Chuyện hôm nay…”
Ba chữ “Cảm ơn cô” còn chưa nói ra hắn đã thấy thiếu nữ trước mặt nước mắt lưng tròng nhỏ giọng năn nỉ: “Tôi sẽ không nói cho ai đâu. Tôi thề, tôi thật sự sẽ không nói cho ai đâu. Anh buông tha cho tôi có được không?”
Thương Việt: “...”
Đáy mắt hiện lên ý cười, Thương Việt giơ tay sờ nhẹ mái tóc xoăn của thiếu nữ, dịu dàng nói: “Được, yên tâm đi, tôi nói lời sẽ giữ lấy lời.”
Cuối cùng Thịnh Noãn cũng nhẹ nhàng thở ra, một phút cũng không nán lại, quay đầu cuống quít chạy trốn.
Thương Việt hơi nhướng mày…Hắn cảm thấy bóng dáng của cô rất giống một chú thỏ đang sợ hãi.
Trở lại phòng y tế, sống lưng thẳng tắp lúc này mới thả lỏng, hắn ngồi trên ghế rồi bắt gian nan cởi quần áo.
Sau khi khâu lại vết thương trên người mà mặt không nhăn một chút nào, Thương Việt mặc quần áo lại một lần nữa rồi thở dài.
Hôm nay hắn quá bất cẩn…Về sau phải cẩn thận hơn mới được.
Đúng lúc này, điện thoại hắn rung lên.
Hắn lấy điện thoại ra, thấy có một email gưit đến, bên trong còn có một bức ảnh.
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, Thương Việt hơi sửng sốt nheo mắt lại, ngay sau đó hắn bật cười.
Chẳng trách cô bé tóc xoăn kia quá bắt mắt, hoá ra cô bé mang dòng máu của gia tộc Norman. Hơn nữa cô còn tưởng hắn là đuaqa con ngoài giá thú của bố cô, Leslie Norman. Lúc về nước, cô còn tức giận bảo nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Thương Việt chậc một tiếng.
Cô bé thỏ to gan lớn mật sẽ không bỏ qua cho hắn à?
Nhưng mà đúng lúc…Thằng anh trai ngu ngốc của hắn hình như muốn liên minh với Leslie Norman. Nếu hắn nắm giữ con gái nhà Leslie trong lòng bàn tay thì cái liên minh còn đáng tin hay không?
Thương Việt lười lười biếng cong môi, đáy mắt hắn lạnh lùng và đầy mưu mô…
Thịnh Noãn không kịp phòng bị ngay lập tức bị kéo vào phòng thiết bị, cô theo bản năng muốn hét lên nhưng ngay lúc đó đã bị người ta bịt miệng lại.
Cùng lúc đó, cô ngửi được mùi máu tươi.
Lúc này, phía sau vang lên một đạo nghẹn ngào thanh âm: “Không được hét. Nếu không tôi sẽ giết chết cô.”
Thịnh Noãn không ngờ rằng cô vừa mới chết xong lại có khả năng bị chết tiếp. Trong lòng cô hoảng sợ vô cùng, Thịnh Đàn gật đầu tỏ ý mình sẽ không lên tiếng.
Trong nháy mắt, cô thấy tay hơi lạnh. Cúi đầu xuống đã nhìn thấy trong tay mình bị nhét một con dao găm…Mà trên con dao găm này dính đầy máu.
Thịnh Noãn toàn thân run rẩy, sắp khóc tới nơi.
“Hiện tại, trên dao có dấu vân tay của cô. Nếu cô dám lên tiếng thì tôi sẽ nói rằng cô làm tôi bị thương. Tới lúc đó cô sẽ phải đi tù…”
Giọng nói khàn khàn vang lên, cuối cùng đối phương cũng buông cô ra.
Tuy biết rằng người kia chỉ dọa cô thôi nhưng khi ngửi thấy mùi máu tươi rồi nhìn con dao găm dính đầy máu trong tay cô thì Thịnh Noãn đến cử động còn không dám.
Lúc này, người phía sau cô lần nữa lên tiếng: “Quay người lại.”
“Không!”
Hàm răng Thịnh Noãn run cầm cập: “Tôi không nhìn mặt anh đâu. Tôi biết, nếu tôi thấy mặt anh thì anh sẽ giết người diệt khẩu. Tôi sẽ không nhìn đâu.”
Người đàn ông im lặng một lúc, dường như là không hề nghĩ rằng cô sẽ nói như vậy.
Thịnh Noãn mơ hồ nghe được tiếng cười khẽ truyền đến. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô lại nghe được người kia lạnh băng nặng nề nói: “Tôi ra lệnh cho cô quay lại.”
Thịnh Noãn muốn khóc nhưng lại không thể không cầm con dao cẩn thận quay người lại. Sau đó, cô có thể nhìn rõ đối phương.
Người đàn ông mặc đồ da màu đen, ngũ quan trưởng thành, khuôn mặt lạnh lùng. Trên mặt, trên ngực đều có vết máu. Hắn không dựa vào tường mà ngồi thẳng xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
“Đây là chìa khoá của phòng y tế chìa khóa. Bây giờ cô đi đến phòng y tế lấy cho tôi một bộ quần áo trong ngăn tủ tới đây, mang theo cả áo blouse trắng trên giá treo nữa. Tôi cho cô năm phút, nếu trong năm phút cô không mang đồ tới đây tôi sẽ giết cô.”
Phòng y tế!
Thịnh Noãn đột nhiên giật mình. Rốt cuộc cô cũng nhận ra người đàn ông trẻ tuổi có đôi mắt dính máu trước mặt chính là đứa con riêng thật giả lẫn lộn của bố nguyên chủ - Thương Việt. Cũng là một trong những nhân vật chính của truyện.
Trong cốt truyện gốc, Thương Việt đã từng làm bác sĩ ở trường Trung học số 1 một thời gian. Nhưng sau đó lại bị nguyên chủ cố ý hãm hại nói hắn quấy rối cô, còn làm loạn đến mức dư luận xôn xao rồi sau đó hắn ta mới rời khỏi trường Trung học số 1.
Thịnh Noãn không ngờ rằng chỉ trong một giờ ngắn ngủi cô đã gặp được hai ông lớn trong truyện.
Mặt Thương Việt vô cảm: “Còn bốn phút ba mươi giây, nếu cô không mang tới được hoặc sau khi rời khỏi đây thì bán đứng tôi…Tôi sẽ giết chết cô ngay lập tức! Hiểu chưa?”
“Hiểu…Hiểu rồi…”
Thịnh Noãn cố nén kinh hoảng, run rẩy nhặt chìa khoá phòng y tế trên mặt đất lên, cẩn thận buông con dao găm trong tay ra sau đó liền chạy ra bên ngoài.
Nghĩ đến vết máu loang lổ trên khuôn mặt tràn đầy sát khí của người đàn ông trả tuổi kia, Thịnh Noãn thật sự không thể tin được rằng nguyên chủ dám đối đầu với hắn.
Cô bị doạ sắp chết đến nơi rồi đây này, cơ trên bắp chân còn nhảy thình thịch.
Thịnh Noãn muốn trực tiếp bỏ trốn những nghĩ tới những lời uy hiếp của Thương Việt rồi lại nghĩ đến kết cục của nguyên chủ trong truyện, ngay lập tức cô dập tắt suy nghĩ kia.
May mắn duy nhất của cô chính là lúc này nguyên chủ vẫn chưa bắt đầu nhằm vào Thương Việt…Nếu bây giờ cô giúp hắn, sau này cũng không động đến hắn thì chắc là hắn sẽ không đối phó với cô nữa.
Cứ kì vọng vào điều này, Thịnh Noãn cố nén nỗi sợ chạy vọt đến phòng y tế, mở tủ quần áo rồi đem một bộ quần áo sạch sẽ cùng với áo blouse trắng đút vào một cái túi, quay đầu chạy trở lại.
Vừa ra đến trước cửa lại thuận tay cầm thêm băng vải trên giá.
Có thể nói rằng may mắn là toà thể chất với phòng y tế cách nhau cũng không xa lắm, nếu không là cô tiêu đời rồi!
Trong phòng thiết bị của toà thể chất, Thương Việt ngồi dưới đất, trong lòng lạnh lẽo.
Nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể có người tiến vào…Chắc chắn hắn bị điên rồi mới thả vật nhỏ kia chạy đi.
Nghĩ đến vật nhỏ kia run run xoay người, sợ mức sắp khóc Thương Việt chậc một tiếng.
Chắc chắn là cô chạy mất…Hoá ra cũng có đầu óc hắn không bình thường, hắn còn đang suy nghĩ cô có thể ngoan ngoãn quay lại không.
Biết người đang truy đuổi mình sắp tới, Thương Việt tự cười nhạo chính mình. Sau đó chống ray cố gắng đứng dậy nhưng đúng lúc này, cửa phòng thiết bị đột nhiên mở ra.
Sau khi thiếu nữ lao vào liền đóng cửa lại, thở hổn hển nhìn hắn. Đôi mắt như nai con vừa hoảng sợ vừa khẩn trương, cô ôm một cái túi nhìn hắn, lắp bawos: “Tôi không…Không đến muộn…”
Thương Việt nhìn bộ dạng thiếu nữ sợ hãi tới sắp khóc tự nhiên lại cảm buồn cười đến lạ.
“Khoong muộn.”
Thương Việt lấy quần áo để chuẩn bị thay thì thấy được băng vải trong túi. Lại nhìn qua thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy đang cố nén nước mắt nhanh chóng dùng cây lau nhà lau vết máu trên đất…Thương Việt có chút buồn cười.
Hắn chưa gặp được ai bị doạ đến như vậy nhưng vẫn cẩn thận, chăm chú đến vậy.
Một lát sau, Thịnh Noãn nơm nớp lo sợ đi theo Thương Việt mặc áo blouse trắng ra khỏi phòng thiết bị…Thương Việt mặc áo blouse trắng, trên người không có vết máu nên ngay lập tức trở lại thành vị bác sĩ ôn hoà thường ngày. Thậm chí còn không có một chút mùi máu nào.
Sau khi bọn họ ra khỏi phòng thiết bị chưa được bao lâu, trên hành lang có hai người đàn ông đi tới từ phía đối diện…Vừa nhìn là biết không phải người trong trường, bọn họ vừa đi vừa vô tình vừa cố ý nhìn vào bên trong các cửa sổ giống như đang tìm người.
Thịnh Noãn luôn có cảm giác hai người kia tới đây là để tìm Thương Việt. Cô sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu lên nhưng Thương Việt bên cạnh lại mang vẻ mặt thản nhiên như không có gì.
“Chắc là em bị cảm nắng nên mới thấy đầu hơi choáng, về chỉ cần uống nhiều nước là được.”
Thương Việt dịu dàng nói với cô.
Thịnh Noãn cảm nhận được ánh mắt của hai tên kia như có như không, ngoan ngoãn gật đầu nhỏ giọng ừ một tiếng…
Hai người kia thu hồi tầm mắt. Lúc cô đi ngang qua bọn họ, Thịnh Noãn nghe được một trong hai người thì thầm: “Rõ ràng tôi thấy anh ta bước vào đây mà…Suýt nữa thì lột được mặt nạ của anh ta rồi.”
Lúc xuống dưới tầng, Thịnh Noãn cẩn thận hỏi cô có thể đi được chưa thì nghe được Thương Việt lại nói: “Gọi điện thoại cho bảo vệ nói rằng nhìn thấy hai kẻ khả nghi trong toà thể chất.”
Thịnh Noãn ngẩng đầu: “Hả?”
Thương Việt cong môi: “Tôi nói gọi điện thoại
…”
Thịnh Noãn chỉ có thể ngoan ngoãn lấy điện thoại ra rồi gọi cho bảo vệ, nói rằng nhìn thấy hai kẻ khả nghi ở toà thể chất.
Nói chuyện điện thoại xong, cô lấy hết can đảm nhìn đáng thương vô cùng hỏi Thương Việt: “Tôi…Tôi có thể đi chưa?”
Thương Việt mỉm cười nhìn cô: “Chuyện hôm nay…”
Ba chữ “Cảm ơn cô” còn chưa nói ra hắn đã thấy thiếu nữ trước mặt nước mắt lưng tròng nhỏ giọng năn nỉ: “Tôi sẽ không nói cho ai đâu. Tôi thề, tôi thật sự sẽ không nói cho ai đâu. Anh buông tha cho tôi có được không?”
Thương Việt: “...”
Đáy mắt hiện lên ý cười, Thương Việt giơ tay sờ nhẹ mái tóc xoăn của thiếu nữ, dịu dàng nói: “Được, yên tâm đi, tôi nói lời sẽ giữ lấy lời.”
Cuối cùng Thịnh Noãn cũng nhẹ nhàng thở ra, một phút cũng không nán lại, quay đầu cuống quít chạy trốn.
Thương Việt hơi nhướng mày…Hắn cảm thấy bóng dáng của cô rất giống một chú thỏ đang sợ hãi.
Trở lại phòng y tế, sống lưng thẳng tắp lúc này mới thả lỏng, hắn ngồi trên ghế rồi bắt gian nan cởi quần áo.
Sau khi khâu lại vết thương trên người mà mặt không nhăn một chút nào, Thương Việt mặc quần áo lại một lần nữa rồi thở dài.
Hôm nay hắn quá bất cẩn…Về sau phải cẩn thận hơn mới được.
Đúng lúc này, điện thoại hắn rung lên.
Hắn lấy điện thoại ra, thấy có một email gưit đến, bên trong còn có một bức ảnh.
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, Thương Việt hơi sửng sốt nheo mắt lại, ngay sau đó hắn bật cười.
Chẳng trách cô bé tóc xoăn kia quá bắt mắt, hoá ra cô bé mang dòng máu của gia tộc Norman. Hơn nữa cô còn tưởng hắn là đuaqa con ngoài giá thú của bố cô, Leslie Norman. Lúc về nước, cô còn tức giận bảo nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Thương Việt chậc một tiếng.
Cô bé thỏ to gan lớn mật sẽ không bỏ qua cho hắn à?
Nhưng mà đúng lúc…Thằng anh trai ngu ngốc của hắn hình như muốn liên minh với Leslie Norman. Nếu hắn nắm giữ con gái nhà Leslie trong lòng bàn tay thì cái liên minh còn đáng tin hay không?
Thương Việt lười lười biếng cong môi, đáy mắt hắn lạnh lùng và đầy mưu mô…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương