Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 31: Thời Kỳ Viễn Cổ



Sau khi biết hắn là Tư Ngang, sự hiểu biết của Trì Am về hắn tăng cao một bậc, hắn vừa mới động lông mày thôi là biết ngay hắn định làm gì. Cho nên thấy dáng vẻ sắp nổi cơn thần kinh của hắn, nàng lập tức dịu dàng nói: “Nghĩ tới đại nhân.”

Lời này khiến hắn sững lại một lúc, đưa chén rượu trong tay cho nàng.

Trì Am tưởng rằng hắn bảo nàng rót rượu, lúc định đứng lên liền nghe thấy hắn nói: “Uống đi.”

Trì Am: “...”

Trì Am chỉ đành cầm lấy tay hắn, uống hết chỗ rượu còn lại trong chén, khóe miệng thấm chút rượu, hắn vươn tay tới, vốn dĩ định lau đi vết rượu nơi khóe môi nàng, ai mà biết được móng tay sắc nhọn lướt qua, dễ dàng để lại một dấu vết trên đó, thấm ra giọt máu nhàn nhạt.

Trì Am cảm thấy nơi khóe miệng có hơi đau, còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã dán tới, lau đi giọt máu nhỏ bé bên trên.

Trì Am bỗng chốc hoang mang, vừa mới quen biết mà đã to gan như vậy luôn à!

Nam nhân nuốt hết giọt máu nơi vết thương kia đi, nhìn vết thương vẫn còn đó, lập tức có chút không vui, miệng lẩm bẩm nói: “Nhân loại yếu ớt thật đấy.”

Trì Am không có lời nào đáp lại.

Nam nhân nhìn xung quanh, sau đó hắn đứng dậy, đi tới bậc cửa sổ nhảy xuống.

Trì Am giật nảy mình.

Sắc trời đã tối hắn, đỉnh phòng khảm dạ minh châu, ánh sáng dìu dịu chiếu sáng xung quanh. Trì Am đi tới bậc cửa sổ, đã không còn thấy nam nhân kia đâu nữa, không biết hắn đi đâu, nàng nhìn xuống dưới, phát hiện bậc cửa sổ này cách mặt đất mấy chục trượng, nhìn xuống bên dưới, độ cao như thế này thực sự khiến người khác choáng váng cả đầu.

Nhưng một lúc sau, nam nhân lại quay lại, hắn nhẹ nhàng dẫm lên những chỗ lồi trên váy núi nhảy lên trên, trong tay cầm một gốc cỏ còn đọng sương.

Nam nhân bẻ gãy cỏ, chỗ gãy chảy ra nước nhàn nhạt, hắn lấy nước chảy ra bôi lên vết thương nơi khóe miệng nàng.

Cảm giác thoải mái mát rượi thay thế cho cảm giác đau đớn nhè nhẹ nơi vết thương, tuy rằng Trì Am không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được vết thương dường như đang lành lại, nhìn dáng vẻ nam nhân rũ mắt bôi thuốc cho nàng, bèn nhịn không được mà mím môi cười.

“Cười cái gì?” Nam nhân hỏi, giọng điệu lạnh lùng.

Tuy rằng Trì Am vẫn còn chưa rõ hết được tính cách của hắn, nhưng rất có kinh nghiệm đối phó với kiểu người thần kinh này, dịu giọng nói rằng: “Đại nhân thật tốt với ta.”

Hắn ậm ừ một tiếng, như chấp nhận lời nàng nói.

Sau đó nam nhân lại lười biếng bò người trên da thú.

Dáng vẻ nằm bò đó không khác nào hung thú cỡ lớn đã ăn no uống đủ, hơi híp mắt lại lười biếng nghỉ ngơi.

Hắn vẫy tay với nàng, lúc Trì Am đi tới bèn kéo nàng nằm lên trên, một tay nhẹ nhàng che mắt nàng, giọng nói trầm thấp dễ nghe nói bên tai nàng: “Ngủ đi.”

Trì Am bị hắn ôm trong lòng, vừa động một tí đã bị hắn đè lại, chỉ đành điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi dựa vào hắn ngủ đi.

...

Trì Am ngủ một giấc tới khi trời sáng.

Sau khi trời sáng, đã không thấy nam nhân đâu nữa, trong chăn chỉ còn lại một mình nàng.

Hạc Đồng ngồi cách đó không xa, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, đánh giá một lúc rồi chu miệng nói: “Phàm nhân như ngươi mà lại được phép hầu hạ bên cạnh đại nhân, không biết đại nhân nghĩ như thế nào nữa...”

Trì Am rửa mặt bằng nước ấm mà Hạc Đồng múc tới, cười nói rằng: “Hạc Đồng, đại nhân đâu rồi?”

Hạc Đồng cảnh giác nhìn nàng: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Trì Am thấy vậy, biết ngay là tuy nhóc Hạc Đồng này ngây thơ đơn thuần nhưng vẫn đề phòng với nhân loại, đây có lẽ là sự đề phòng với kẻ không cùng tộc với mình. Nàng cũng không giận, cười hỏi rằng: “Hạc Đồng, bữa sáng ăn gì vậy?”

“Chà bông với canh rau.” Hạc Đồng nói.

Đợi Trì Am ăn xong bữa sáng rồi, Hạc Đồng thu dọn đồ xong đang định rời đi, nàng vội vàng nói: “Hạc Đồng, ta muốn đi dạo xung quanh, có được không?”

Hạc Đồng cau mày, liếc mắt lên xuống đánh giá nàng, trong mắt lộ ra vẻ khinh bỉ: “Bên ngoài rất nguy hiểm, có rất nhiều sài lang hổ báo, ngươi không sợ bọn chúng ăn ngươi à?”

Trì Am nhìn ra nơi như tiên cảnh bên ngoài, thực sự không tin nơi này sẽ có những thứ nguy hiểm này lắm, nhưng vẫn thức thời nói: “Vậy ta chỉ đi dạo gần đây thôi, sẽ không đi quá con suối nhỏ kia đâu.”

Hạc Đồng nhìn nàng một lúc rồi nói: “Đi theo ta đi, bên cạnh có một con đường có thể xuống bên dưới, tự ngươi nhớ kĩ lấy, sau này có muốn xuống thì đi con đường đó.”

Trì Am mỉm cười nói tiếng cảm ơn với nhóc, đi theo nhóc ra khỏi cửa. Sau khi đôi mắt thích ứng với ánh sáng u tối, liền nhìn thấy bên cạnh còn có một con đường hẹp, đi được vài bước liền thấy bậc thang uốn lượn xuống dưới.

Bước xuống men theo bậc thang, chẳng được bao lâu, quả nhiên đã đi tới mặt đất.

Sau khi Hạc Đồng đưa nàng xuống liền rời đi.

Trì Am không dám đi xa, bây giờ nàng không có tài cán gì cả, hơn nữa còn có cơ thể phàm thai, thế giới này còn nguy hiểm hơn so với thế giới trước, nàng không muốn lấy cái nàng nhỏ của mình ra đùa.

Đi xung quanh một lúc, nàng đã hiểu được đại khái hoàn cảnh nơi đây.

Nơi đây chắc hẳn là một cái khe nào đó trong Thần Sơn, bởi vì môi trường địa lí nên nơi đây bốn mùa như xuân, giống như tiên cảnh ở nhân gian, là thế ngoại đào nguyên trong Thần Sơn. Cho nên dù bên ngoài phủ đầy băng tuyết, tuyết rơi không ngừng, nơi đây vẫn ấm áp như ngày xuân.

Còn “Niên” sống ở nơi đây, chắc chính là thần trong Thần Sơn, hơn nữa còn là thứ duy nhất có thể trấn áp được Tịch thú.

Câu chuyện của Tịch thú và Niên thú à.

Nghĩ tới đây, Trì Am lại muốn che miệng cười.

Trì Am đi một lát ở gần đây, phát hiện ra rằng quả nhiên nơi đây chính là tiên cảnh nhân gian, có rất nhiều loài thảo dược quý báu trong truyền thuyết, thậm chí có một số loại thảo dược được ghi trong ghi chép của người Huyền Môn ở thế giới trước, có thể dùng để luyện đan, vô cùng quý giá, là loại đã tuyệt chủng ở đời trước.

Bởi vì sự cân bằng phát triển của loài người trong thế giới hiện đại nên không ngừng mở rộng đất đai làm không gian sinh hoạt, không gian tự nhiên bị thu nhỏ, dẫn tới có rất nhiều loài thảo dược quý báu đều tuyệt chủng, không có thuốc, thuật luyện đan của Huyền Môn cũng từ đó mà xuống dốc.

rì Am hứng thú đi một vòng, sau đó lấy một chút thảo dược về, định để luyện đan.

Thấy nàng đem thảo dược này về, Hạc Đồng nói với vẻ mặt khinh thường: “Những thảo dược này đều là cấp thấp nhất, không có quá nhiều tác dụng, thảo dược tốt đều ở bên núi kia kìa, nếu như ngươi muốn thì bảo đại nhân lấy giúp ngươi ấy.”

Trì Am cười nói: “Ta lấy đống này về để luyện thử thôi, Hạc Đồng, có thể giúp ta một việc không?”

“Việc gì?” Tuy rằng Hạc Đồng không thích đại nhân đối xử khác biệt với Trì Am, nhưng lại không có ác ý với nàng.

“Giúp ta lấy một cái lò tới đây đi, ta muốn luyện đan.”

Hạc Đồng cảm thấy chuyện này rất đơn giản, bèn đồng ý.

Hạc Đồng nhanh chóng tìm một chiếc lò bằng đồng tới, tò mò ngồi bên cạnh xem nàng luyện đan, hai người một lớn một nhỏ tụm lại với nhau, nhìn trông rất hòa hợp.

“Các ngươi đang làm gì vậy?”

Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, hai người ngẩng đầu lên cùng lúc, liền thấy nam nhân khoác trường bào đứng cách đó không xa, mái tóc màu đen tuyền xoa ra sau lưng, đứng chân trần ở đó, khuôn mặt tuấn tú anh khí bức người, không giống người phàm.

Nhưng lúc này đôi mắt hắn lại âm trầm nhìn bọn họ, hơi thở xung quanh âm u.

Trì Am vừa thấy vẻ mặt này của hắn liền cảm thấy hắn lại phát bệnh nữa rồi.

Hạc Đồng ngây thơ không phát hiện ra đại nhân nhà mình đang phát bệnh, nói với vẻ mặt vui vẻ: “Đại nhân về rồi ạ, Diệp tiểu thư nói muốn luyện đan.”

Nam nhân chậm rãi đi tới, vừa tới gần trước mặt, Trì Am đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc bay tới từ trên cơ thể hắn.

Mùi máu nồng thế này, lẽ nào hắn đi tàn sát à?

Bây giờ Trì Am biết được thân phận của hắn, cũng không thể phán đoán được hành động của hắn là gì, cùng Hạc Đồng đứng ở đó, chào đón hắn trở về.

Nam nhân đánh giá một lớn một nhỏ một lúc, nói rằng: “Chuẩn bị đi, ta muốn đi tắm.”

Nghe thấy lời này, Hạc Đồng liền đi chuẩn bị công cụ tắm rửa và y phục sạch sẽ theo thói quen, đang định đi theo hắn tới suối nước nóng thì lại thấy hắn dừng lại, nhìn sang Trì Am rồi nói: “Ngươi đi qua đây.”

Hạc Đồng lập tức tủi thân, hung hăng trừng Trì Am, đưa đồ cho nàng.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...