Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn
Chương 216: Thế Giới 7: Người Ma Khác Biệt (12)
Chớp mắt ngày cử hành hôn lễ cũng đã đến. Vi Nhã trang điểm lộng lẫy, mặc bộ váy trắng muốt, cầm hoa đợi bên nhà trai tới đón. Liên tiếp những gia tộc khác tới chúc mừng cô đã kết hôn, nhưng chủ yếu là tới để châm chọc Hàn gia liếm chân Mạc gia, muốn dựa vào Mạc gia để thăng tiến.Đây là một chuyện đáng xấu hổ.Lăng Thiên mặc một bộ comple màu đen, trên túi áo cài hoa trắng. Hắn cho người mang một dàn xe tới đậu trước cổng Hàn gia, phong thái ung dung tiến vào. Hàn lão gia mặt nặng mày nhẹ nhìn hắn, dắt Vi Nhã ra, lưỡng lự cầm tay cô trao cho hắn.“Ta chỉ có một yêu cầu là ngươi đừng làm khó con bé!”Lăng Thiên cười như không cười, đáp: “Cha vợ, người yên tâm, con sẽ yêu thương cô ấy!”Hàn lão gia rũ mắt, bước chân đi qua bọn họ. Từ khi sinh ra tới giờ, Vi Nhã luôn được dạy dỗ với mục đích liên hôn gia tộc. Ông cũng đã nhắm không ít đối tượng cho cô, nhưng hầu hết là trong bộ phận huyết tộc. Ông chưa từng nghĩ rằng con gái ông sẽ liên hôn với kẻ thù của huyết tộc.Lăng Thiên cầm tay Vi Nhã, nhẹ nhàng chạm vào má cô: “Qua hôm nay chúng ta sẽ là vợ chồng rồi!”Bước đầu tiên đã hoàn thành. Lăng Thiên cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Người xưa hay nói “cưới vợ phải cưới liền tay”. Mặc kệ thế nào, cứ bắt về trước là được.Vi Nhã nghe hai từ “vợ chồng” trong miệng Lặng Thiên, toàn thân không tự giác nổi lên một tầng da gà, bàn tay không tự giác siết chặt gói thuốc độc mà Tống Hoành đưa cho cô. Cô đích xác từng có thời điểm thích Tống Hoành, nhưng cũng không vì thế mà mất đi trí khôn. Nếu thực sự hạ độc Mạc Thiên, Hàn gia cũng không thoát khỏi can hệ.Trong suốt quãng đường tới Mạc gia, Vi Nhã nghiêm túc ngồi trên xe, hận không thể cách xa Lăng Thiên ba mét. Lăng Thiên cũng không ép cô. Hắn vắt chéo chân ngồi nhìn Vi Nhã trong trang phục cô dâu, tự khen bản thân có mắt nhìn, thẳng đến khi nhìn thấy có gói thuốc nhỏ đặt dưới bó hoa.Lăng Thiên hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ra cửa kính xe.Vi Nhã đối với người mình ghét, đúng là vô tình. Chiếc xe chạy tới cổng lớn Mạc gia, Lăng Thiên đỡ Vi Nhã xuống xe, giao cho đại phu nhân thay đồ cho cô để làm lễ một lần nữa. Vi Nhã trong lúc xách vạt váy lên, không cẩn thận làm rơi gói thuốc xuống đất.“Đây là…” Một nha hoàn lập tức lên tiếng.Mọi người bị tiếng của nha hoàn thu hút, vội vàng quay đầu lại. Vẻ mặt Vi Nhã lúc này trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu. Lăng Thiên lập tức đi qua đỡ cô, thuận tiện che người nhặt lấy gói thuốc kia.“Thời gian không còn sớm nữa, nhanh chóng đi thay đồ đi!”Toàn thân Vi Nhã căng cứng, gật đầu cùng đại phu nhân tiến vào bên trong.Mạc phủ được thiết kế theo phong cách phong kiến truyền thống của quý tộc thời xưa. Từ rường, cột, sàn, tường đến lan can đều bằng gỗ lim, đường đi phía dưới được lát thủ công bằng đá sỏi được mài nhẵn. So với dinh thự của Hàn gia thiếu điều muốn giàu hơn.Các nha hoàn rụt rè tiến lại, hỏi Vi Nhã: “Thiếu phu nhân, bây giờ chúng nô tì xin phép cởi áo!” Ngón tay của bọn họ hơi run, chạm vào làn da trắng bệch kia, định kéo váy cưới xuống. Vi Nhã liền che người lại.Từ nhỏ tới giờ, cô chưa từng để ai phải giúp mình thay quần áo cả. Bọn họ làm như vậy khiến cô thấy rất khó xử.“Để ta tự thay!”Đại phu nhân đứng ở bên cạnh, cười nhẹ một tiếng: “Hàn tiểu thư, tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì mê hoặc A Thiên, nhưng cô sắp là người Mạc gia, phải biết tôn trọng phép tắc của Mạc gia, đến việc này cũng không làm được. Hay là… ngoài việc bò lên giường quyến rũ người khác, thì đều là vô dụng?”Vi Nhã không nhịn được, nhếch mép cười một tiếng. Là Mạc Thiên cưỡng chế bắt trói cô lại, là hắn hành hạ cô, cưỡng ép cô, ngay cả hôn lễ này cũng là dùng cả tính mạng Hàn gia và huyết tộc để đổi lấy. Trèo lên giường? Quyến rũ?Hàn Vi Nhã cô không phải loại người rẻ tiền như vậy.“Đại phu nhân, ăn thì có thể ăn bừa, nhưng nói thì không được nói bừa đâu đấy. Mạc Thiên lại là loại tiểu nhân ấu trĩ như vậy sao? Loại sinh vật sống bằng nửa thân dưới?”Ánh mắt của Vi Nhã nhìn đại phu nhân như muốn thách thức bà ta. Đại phu nhân tức giận hừ hừ: “Đừng có xuyên tạc ý của ta. Mau thay đồ nhanh rồi còn ra ngoài làm lễ!”Hôn lễ truyền thống tại Mạc gia diễn ra hàng giờ đồng hồ. Vi Nhã mặc hỷ phục, đội khăn trùm đầu, buồn chán ngồi trong hỷ phòng.Gói thuốc độc đó bị phát hiện rồi, có khi nào chờ đợi cô là cái chết không?Cô chết thì không sao. Nhưng không thể liên lụy tới Hàn gia được.Trong lúc Vi Nhã đang lo lắng hốt hoảng, tiếng cửa bật mở. Lăng Thiên trên người có chút hơi men, tiến vào trong phòng. Ánh nến bập bùng, không khí ám muội vây chặt hỷ phòng. Hô hấp của Vi Nhã trở nên dồn dập hơn. Cô nắm chặt tay, mắt phượng chuyển động theo từng bước chân của người đàn ông trước mặt.Lăng Thiên chậm rãi bước tới. Cô dâu của hắn cũng thật nóng vội, chưa gì đã mở khăn trùm đầu ra rồi. Hắn ngồi bên cạnh cô, đưa tay với hai ly rượu nhạt, như có như không mà đáp: “Chắc bà bà nói với em rồi. Đây là rượu giao bôi. Ý nghĩa của nó là phu thê bách niên hòa hợp.” . Truyện Linh DịLăng Thiên ngừng lại một chút, quan sát vẻ mặt của Vi Nhã. Gương mặt cô lúc này phảng phất sự không tự nhiên. Trước đây làm chuyện xấu cũng không thấy cô sợ hãi.“Anh không muốn có ai đó có ý đồ phá hoại ý nghĩa của ly rượu giao bôi này đâu!”Vi Nhã cười trừ: “Anh quá đa nghi rồi!” Vi Nhã thon thót giật mình. Lúc ban ngày chính hắn là người nhặt gói thuốc đó lên, chắc hẳn biết bên trong là cái gì. Đúng là ngu ngốc mà. Tại sao lại mang theo cơ chứ?Cô nghĩ cái gì vậy?Lăng Thiên đương nhiên không bỏ qua cho Vi Nhã vì dám đầu độc hắn. Từ trước tới nay những người muốn hãm hại hắn đều không có kết cục tốt đẹp. Lăng Thiên lấy ra gói thuốc độc, giơ lên trước mặt cô, âm trầm hỏi tội: “Cái này, em giải thích được không?”Vi Nhã mắt đảo như rang lạc, móng tay bấu chặt vào hỷ phục, cuối cùng gân cổ nói: “Cũng là do anh ép tôi!” Nếu không cô làm sao lại phải sử dụng tới biện pháp này?Lăng Thiên nhìn ra sự quẫn bách trong mắt Vi Nhã, muốn cười ha ha hai tiếng. Hạ độc hắn mà còn cảm thấy quẫn bách.Dạo này hắn chiều cô quá rồi.“Bây giờ anh mang chứng cứ này ra ngoài, nói rằng Hàn gia lợi dụng hôn lễ này để ám hại tân thủ lĩnh của Hiệp hội chống huyết tộc, em nghĩ bọn họ sẽ làm thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương