Trần Nghị vác cuốc đi đến mẫu đất trồng trọt của mình, tính toán trồng chút rau gì đó. Bởi mỗi ngày chỉ ăn khoai lang đỏ trong miệng cũng có chút đắng. Trước kia hắn ở một mình nên ăn gì cũng được, nhưng hiện tại không giống vậy hắn là người đã có gia đình. Chính mình chịu khổ nhưng không thể để nương tử đi theo hắn chịu khổ.
Hơn nữa Tú nương nhìn trắng trẻo non mềm. Hắn cũng luyến tiếc để nàng chịu khổ. Rốt cuộc da thịt non mịn kia cũng là phúc lợi của hắn.
Chờ xong đợt rau mùa này hắn liền đi lên trấn tìm chút việc khuân vác. Tránh thời điểm cận tết cũng không có tiền mua cho Tú nương một bộ quần áo.
Trần Nghị nhìn một khoảng đất đã được xới lên. Buông cuốc lau mồ hôi vừa mới tính toán tiếp tục đào đất, liếc mắt liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc là Tú nương, hô to “Bên này.”
Lý Mai nghe thấy âm thanh quen thuộc thân mình cứng đờ. Cô chỉ tùy tiện đi dạo xung quanh, như thế nào lại trùng hợp gặp người đàn ông này? Nếu người này đã nhìn thấy thì cô cũng không có khả năng quay đầu đi tiếp chỉ có thể căng da đầu đi qua.
“Như thế nào lại ra đây?” Trần Nghị hỏi.
Lý Mai nhìn hắn một thân mồ hôi ướt nhẹp khiến quần áo dính chặt vào người lộ rõ cơ bắp, cô nuốt nuốt nước miếng, “Ta ở trong nhà nhàm chán liền ra đây đi dạo.”
Nghe được lời này, Trần Nghị có chút tự trách. Hắn cưới Tú nương vào cửa cũng không mang nàng đi làm quen với thôn dân ở đây. Ban đầu hắn sợ nàng chạy mất mới không cho nàng bước ra sân. Đương nhiên Trần Nghị không có ngốc đem mấy lời này nói ra.
“Trong thôn nhiều rắn. Về sau đừng một mình chạy loạn nếu muốn đi đâu liền nói với ta một tiếng. Ta đưa nàng đi.” Nói xong Trần Nghị xoa xoa tảng đá bên cạnh, “Ngồi đi.”
Lý Mai nhìn cục đá cũng không quá sạch sẽ nhưng người đàn ông này lại rất quan tâm đến cô. Khiến cô có chút cảm động nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn, Lý Mai liền ngồi xuống dưới.
Lý Mai cũng không biết nên nói gì, nói thật mỗi lần đối mặt với người chồng này thì cô đều cảm thấy xấu hổ.
Cũng may Trần Nghị đã có thói quen nàng trầm mặc ít nói, bản thân tự nói với nàng: “Chờ ta một lúc, ta đem phần đất này đào xong liền cùng nàng về nhà.”
Lý Mai gật gật đầu, “Muốn hay không để ta giúp?”
“Không cần, nàng ngồi là được.” Trần Nghị sờ qua tay nàng. Một vết chai cũng không có khẳng định chưa từng làm việc nặng, hơn nữa hắn cũng luyến tiếc bắt nàng phải vất vả làm những việc này.
Lý Mai cũng chỉ là thuận miệng hỏi, cô chưa từng trải qua công việc nhà nông. Nếu người đàn ông đã nói tự mình làm, cô cũng nên nghe lời.Với lại nhìn nguyên thân da thịt non mịn nhìn qua khẳng định chưa từng vất vả.
Nghĩ đến việc cùng Lý Mai trở về, Trần Nghị làm việc càng nhanh hơn hẳn. Mặt trời còn chưa lên đỉnh thì hắn đã đem phần đất trống xới lên. Một ít để lại buổi chiều ra đào cũng dễ làm hơn.
Trần Nghị thu cái cuốc lại “Đi thôi, về nhà.”
“À được được.” Lý Mai đứng lên đi theo.
Hai người một trước một sau trở về nhà. Trần Nghị ra chum nước lạnh rửa mặt, sau đó liền đi vào phòng bếp nấu cơm.
Lý Mai do dự một chút nói: “Cái kia, có thể dạy ta đốt lửa không?”
Trần Nghị đem đồ đánh lửa ném vào bếp, “Về sau kêu ta là tướng công.”
Không biết vì sao, Lý Mai nghe được lời này thì mặt đỏ hồng. Xưng hô như vậy cũng được, vừa vặn có thể che dấu việc cô không biết tên của hắn.
Trần Nghị cầm đồ đánh lửa chỉ một lần “Biết không?”
Lý Mai gật gật đầu, “Biết.”
Thì ra đơn giản như vậy, Lý Mai nghĩ thầm.