Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm
Chương 20: Đưa Thiếp Thất
Lão phu nhân tự nhủ, mình phải nhẫn nhịn một chút, nở nụ cười hòa ái, đi vào chính đề. “Hầu gia hiện giờ đã là người có quyền cao chức trọng, sự vụ mệt mỏi, bên người lại chỉ có một mình phu nhân hầu hạ, mà nàng còn phải quán xuyến sự vụ, không thể toàn tâm toàn ý chăm lo cho Hầu gia, chuyện này không thể được. Cho dù Hầu gia thương cảm cho thê tử, nhưng chung quy không thể để cho người khác nói phu nhân Hầu phủ chúng ta ghen tị không phải sao? Ta thấy ngươi phải thêm hai thiếp thất trong phòng hầu hạ. Trong phủ phía sau còn có mấy cô nương chưa định hôn, không thể để người ngoài nhìn vào nghĩ không tốt, ảnh hưởng tới nhân duyên của bọn chúng được.” “Chuyện này...” Lý Thu Huyền nghe xong nhất thời tức nổ phổi. Hai vợ chồng nàng đang êm đẹp, hòa thuận, hạnh phúc, Lão phu nhân lại muốn nhúng tay đến trong phòng vợ chồng họ. Năm xưa nghị thân, Hà Trí Bình không thể nạp thiếp là vấn đề Lý Thu Huyền đề cập qua với hắn, dĩ nhiên không thể nói rõ, nhưng hắn đã sắt son thề độc cùng nàng, bao năm qua cũng làm rất tốt, ngoài nàng ra hắn không tơ tưởng, ong bướm ở bên ngoài, thiếp thất không nạp lấy một người. Lý Thu Huyền đối với phu quân mình vô cùng tin tưởng và hài lòng. Ai nghĩ tới ở tuổi này, lão phu nhân lại muốn vươn tay tới chuyện trong nhà bọn họ. Không đợi Kỷ thị mở miệng từ chối, Nhị phu nhân bên cạnh, liền nói. “Chắc là trong tay đệ muội còn chưa có người chọn hợp ý, lão phu nhân và ta đã sớm giúp các ngươi chuẩn bị xong rồi.” Nói xong sai Đỗ ma ma đi ra ngoài lĩnh người. Sắc mặt Lý Thu Huyền liền biến đổi, lạnh giọng, nói. “Lão phu nhân, cho dù là đưa người, cũng không có đạo lý chưa hỏi qua ý của Hầu gia đã đem người nhét tới phòng của chúng ta chứ?” Chuyện này căn bản rõ ràng là muốn cho nàng ngột ngạt đây mà. Nụ cười của Lão phu nhân thu lại, thản nhiên nói. “Nếu là chuyện sớm hay muộn, sớm một ngày, muộn một ngày lại không giống nhau sao? Ta lại không buộc Hầu gia lập tức thu dùng những nha hoàn kia, chẳng qua là cho hắn dẫn về trước, lúc nào cảm thấy thích hợp, lại an bài các nàng thị tẩm. Hầu gia ngươi nói có đúng hay không?” Lão phu nhân rất có lòng tin, nam nhân mà, ai mà không ham của lạ, có càng nhiều càng thấy ít, muốn thêm vào mà thôi, ai lại từ chối chứ. Lý Thu Huyền tức giận đến hô hấp kịch liệt, sắp nổ tung, Hà Trí Bình liền nắm tay nàng, nhéo nhéo tựa như an ủi. Hà Trí Bình đang định nói chuyện, Đỗ ma ma đã dẫn hai nha hoàn mười sáu mười bảy tuổi đi đến. Hai nha hoàn này tuy là Lão phu nhân và Nhị phu nhân lâm thời động tâm chuẩn bị, nhưng bộ dáng cũng không tệ. Hai người mặc bối tử màu hồng đỏ giống nhau, đều là làn da tuyết trắng, đều là mặt phấn má đào, khuôn dạng xinh đẹp, trên người có một lượng sức mạnh câu người. Bộ ngực của hai nha hoàn cao ngất, vòng eo tinh tế, cái mông ngạo nghễ ưỡn lên, vóc người cực kỳ bốc lửa. Toàn thân đều lộ ra một lượng sức mạnh cám dỗ. Không thể không nói, Lão phu nhân và Nhị phu nhân vẫn rất hiểu rõ yêu thích của nam nhân. Lão phu nhân chỉ vào Hà Trí Bình nói. “Đây chính là Hầu gia, về sau hai người các ngươi phải hầu hạ Hầu gia và phu nhân cho tốt, giúp phu nhân phân ưu.” Về phần làm sao phân ưu, đương nhiên là phân ưu trên giường. Hai nha hoàn được chỉ thị của Lão phu nhân, vội vàng bước lên phía trước thỉnh an Hà Trí Bình và Lý Thu Huyền. “Ra mắt Hầu gia, ra mắt phu nhân.” Trước khi đến, Lão phu nhân đã thông qua với hai nha hoàn rồi, biết là để cho các nàng tới làm cái gì. Lúc trước hai người đều nghe nói qua đến Hầu gia, trong lòng hai người đã rất nguyện ý, đợi các nàng nhìn thấy Hà Trí Bình bộ dạng cao lớn tuấn mỹ khí chất nho nhã, phong độ nhẹ nhàng. Hai người lại càng nguyện ý mười hai vạn phần, trong lúc nhất thời ánh mắt nhìn về phía Hà Trí Bình đều giống như mang theo cái móc. Lý Thu Huyền thấy tình hình bực này thiếu chút nữa tức điên rồi. Mấy người như này, muốn để cho các nàng tiến vào, nhất định sẽ tranh đoạt ghen tuông, huyên náo gà chó không yên, tình cảm phu thê của nàng và Hà Trí Bình có keo sơn đến đâu cũng sẽ xảy ra rạn nứt. Hà Trí Bình cũng bị hai nha hoàn này, to gan nhìn, khiến toàn thân không được tự nhiên. Hắn cũng không phải là kẻ háo sắc, huống hồ cho tới nay trong lòng cũng chỉ có một mình thê tử, đối với hai nha hoàn không đứng đắn này trong lòng cảm thấy chán ghét. Lão phu nhân thấy hai nha hoàn đã ra mắt phu thê Hà Trí Bình, quay sang buộc Lý Thu Huyền tỏ thái độ “Tức phụ lão tam, hai nha hoàn này ngươi cũng đã xem qua rồi, đều là người vô cùng phát triển, thu hay là không thu, ngươi cũng nên nói a?” "Nói cái gì mà nói, đều ném hết ra ngoài cho bà đây..." Hà Bảo Ngân nhận được mật báo, vội vàng chạy tới, ấy vậy mà lại được chứng kiến một phân cảnh này, máu nóng dồn lên não, nàng trời sinh ghét nhất tiểu tam, phá hoại gia đình người khác. Hôm nay Lão phu nhân và Nhị phòng xem như đụng trúng ngòi nổ của nàng rồi. Lão phu nhân nhìn sang phía Hà Bảo Ngân, chân mày nhíu chặt, bất mãn, quát. "Không có quy củ... Ai cho ngươi ở trước mặt người lớn trong nhà, nói chuyện hô to gọi nhỏ." Hà Bảo Ngân thật muốn xông lên, xé nát mặt bà lão chết tiệt này, nghiến răng, nghiến lợi mà nói. "Lão phu nhân, người hiện giờ đừng có quên nơi đây là ai làm chủ, ngài có thấy, ngài vô cớ muốn nhét người, phá hoại hạnh phúc của người khác là thất đức lắm hay không..." Nói xong nàng nhìn sang Hà Trí Bình, ánh mắt tràn đầy lửa giận, nói. "Phụ thân, người có muốn nạp thiếp..." Hà Trí Bình đang an ủi thê tử, bị nữ nhi chất vấn, vội vàng thanh minh. "Không có, ta chưa từng có ý nghĩ nạp thiếp, ta có một mình mẫu thân con là đủ rồi..." Hà Bảo Ngân hài lòng gật đầu. "Tốt..." Lão phu nhân tức giận, quăng ly trà xuống, quát. "Hồ nháo, có nhà ai, nữ nhi lại đi nhúng tay tới chuyện của phụ mẫu như ngươi." Hà Bảo Ngân còn chưa có quên chuyện lần trước, bà lão này cùng mấy người đại phòng, nhị phòng kia hợp sức, muốn mang nàng dìm lồng heo đâu. Tốt lắm, hôm nay lại còn dám, mặt dày tới tính chuyện, thọc gậy bánh xe vào hạnh phúc nhà nàng. Hà Bảo Ngân đang muốn cùng bà ta nói lý, Hà Trí Bình ở một bên đã nói trước nàng. "Lão phu nhân, hiện tại có cần bổn Hầu nhắc nhở mấy người, ai mới là chủ nhân nơi này hay không?" Lão phu nhân tức giận chống quải trượng, nước mắt chảy xuống. "Phản... phản rồi... Hà Trí Bình, ngươi đừng có quên, ta là trưởng bối của ngươi, Đại Nam chữ hiếu đứng đầu, ngươi đừng để thân già này phải đánh trống mà kiện ngươi tội bất hiếu..." Hà Trí Bình cười lạnh một tiếng, ánh mắt mỉa mai nhìn bà ta. "Lão phu nhân, có phải người đã quên chuyện xảy ra, ở trước quan tài của phụ thân ta ngày đó. Có cần ta nhắc lại một chút." Hắn nhìn lão phu nhân, lạnh lùng, gằn giọng, rõ ràng, chậm rãi, nói. "Ngày đó ta đã nói. Nếu các người, một mực muốn ép nữ nhi của ta vào chỗ chết. Chúng ta liền trở mặt thành thù, tam phòng quyết không cùng các người độ trời chung..." Lão phu nhân nghe những lời này có chút không biết nói cái gì, ấp a, ấp úng. "Cái đó... Ừm... Đó chẳng qua cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi... Chúng ta... Chúng ta là người một nhà mà... Nói... Nói cái gì mà trở mặt thành thù cơ chứ..." Hà Bảo Ngân nhìn những kẻ này, cười khẩy, châm chọc. "Ô... Da mặt sao mà dày quá vậy nhỉ..." Hà Trí Bình nhìn mấy người này, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu. "Ngày đó, các người một, hai, muốn ép chết nữ nhi của ta. Một đường lui cũng không muốn lưu lại, trở mặt kết thù là các người chứ không phải là chúng ta. Sau này, ta cũng coi như nể mặt phụ thân, không cùng các người tính toán, nhưng ngày hôm nay, các người lại dám chạy tới tận chỗ này của bổn hầu, chỉ trỏ tay chân, muốn nhúng chàm hạnh phúc của bổn Hầu. Rất tốt, nếu các người đã không biết điều như vậy, thì cũng đừng có trách bổn Hầu quá đáng." Lão phu nhân trong lòng dâng lên một cảm giác, có chuyện xấu sẽ xảy đến. Rất nhanh cảm giác của bà ta đã được chứng thực. Hà Trí Bình từng chữ nói ra. "Chờ qua tang kỳ của phụ thân, chúng ta liền phân nhà đi..." "Cái gì? Không được..." Nhị phu nhân kinh hô, hét lên. Lão phu nhân nghe thấy, cũng sững người luôn rồi, chuyện này đã dọa cho bà ta sợ rồi. Phân nhà, vậy đại phòng, nhị phòng phải ra riêng, bà ta ở lại đây một mình thì phải làm sao đây. Hà Minh Nguyệt, Hà Thanh Nhân nhìn nhau, bọn họ làm sao cũng không nghĩ đến, tam thúc lại muốn phân nhà. Một khi đã phân nhà thì bọn họ đâu còn là tiểu thư Hầu phủ nữa, không có cái danh Hầu phủ ở phía sau, bọn họ chỉ là tiểu thư nhà quan lại nho nhỏ, vậy thì làm sao bọn họ có thể có được mối hôn sự tốt đây. "Tam thúc..." "Hầu gia..." Bọn họ thực sự biết sợ rồi, giờ đây tam phòng, bọn họ không thể trêu vào, mà bọn họ lại ngu ngốc tới tìm đường chết như vậy. Lão phu nhân thất thần, mang theo mấy người nhị phu nhân muốn rời đi. Lý Thu Huyền bĩu môi một cái, châm chọc mà nói. "Nếu lão phu nhân và nhị tẩu đã nhìn trúng hai nha hoàn này, vậy thì liền đưa tới viện của nhị phòng giúp nhị tẩu phân ưu đi." Hà Trí Bình nhìn nàng, trong mắt là tràn đầy cưng chiều. "Đúng vậy, dạo gần đây nhị ca cũng vất vả, để các nàng tới hầu hạ huynh ấy vui vẻ cũng tốt..." Nhị phu nhân nghe xong lảo đảo một cái, chân nàng ta mềm nhũn, muốn ngã, đây đúng là mang đá nện chân mình mà... Nhìn mấy người lão phu nhân rời đi, Hà Bảo Ngân vui sướng, giơ ngón tay cái cho phụ mẫu mình ngàn like. Lê Hữu Quân phá giải được bí mật của chiếc hộp kia, vội vàng đi tới tổng bộ của Bảo Giám Các, sắp xếp người điều tra một số sự tình. Khi hắn vừa mới từ tổng bộ của Bảo Giám Các đi ra khoảng năm dặm, bất ngờ bị tập kích. Tên áo đen dẫn đầu đi ra, nhìn hắn cười. "Thanh Phong Các Chủ, chúng ta lại gặp rồi..." Lê Hữu Quân nhận ra đây chính là tên thủ lĩnh lần trước đã giao đấu với mình, cười lạnh. "Tin tức các người thực sự linh thông đó..." Tên thủ lĩnh, vuốt ve bảo kiếm trên tay, ngạo khí mà nói. "Chỉ cần ngươi trả lại đồ cho chúng ta, ta sẽ suy nghĩ mà tha cho ngươi một mạng..." Lê Hữu Quân có chút buồn cười, nhìn cái tên ngông cuồng trước mặt. "Nếu ta nói không thì sao?" Tên thủ lĩnh ngửa cổ, cười to. "Haha... Vậy thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi..." Lê Hữu Quân vận nội lực, rút kiếm, chỉ vào hắn. "Vậy phải xem ngươi có cái bản lĩnh đó hay không đã." "Oành..." Cả hai cùng phát lực đánh tới, công kích hai bên va chạm vào nhau, nổ mạnh. Mấy tên thủ hạ của Thánh Giáo bị ảnh hưởng lui ra bên ngoài một khoảng. Hai bên bắt đầu lao vào tử chiến gia đấu kịch liệt, ngươi sống ta chết. Lê Hữu Quân ra tay, nhanh, chuẩn, tất cả đòn đánh ra đều nhằm vào điểm yếu mà đánh. Thực lực của tên thủ lĩnh cũng không phải dạng xoàng, hắn vừa né chiêu của Lê Hữu Quân vừa tìm cơ hội ra ám chiêu. Trên thân hai người nhanh chóng xuất hiện vô số vết thương. Tên thủ lĩnh trong một chút sơ ý của Lê Hữu Quân, nhanh chóng bắt lấy cơ hội hiếm hoi, xuất ra một phi tiêu về phía hắn. Lê Hữu Quân nhận ra ý đồ của hắn, chờ cho ám khí kia đến gần, hắn bất ngờ nghiêng người một góc bốn năm độ, tránh đi, nhân cơ hội đối phương lộ ra sơ hở, một kích đâm tới. "Phụt..." Kiếm của Lê Hữu Quân là bảo kiếm được đặc chế, vô cùng sắc bén, hắn nhanh tay ở trên chuôi kiếm xoay một cái, lưỡi kiếm sắc bén hóa thành răng cưa, hắn tàn nhẫn xoay kiếm, rút ra ngoài... "Ụa..." Tên thủ lĩnh ngã xuống, ánh mắt mở trừng trừng không thể tin được cái điều đang xảy ra với mình, ngã xuống. Người của hắn thấy thủ lĩnh nhà mình chết thảm như vậy, còn đang muốn xông lên, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi, chân vô thức lùi về phía sau... Lê Hữu Quân cũng không để cho chúng phải chờ đợi lâu, vung kiếm chém tới. Quân địch nhanh chóng loạn thành một đoàn, trong lòng lại mang sợ hãi, tháo chạy. Lê Hữu Quân mệt mỏi trở về phủ, gọi Đường Y tới giúp mình xử lý vết thương trên người. Thay y phục sạch sẽ, lặng lẽ tiến cung. Thái Hòa Đế đang phê duyệt tấu chương, Nghiêm công công từ bên ngoài nhẹ nhàng tiến vào. "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Khánh Vương điện hạ có việc cầu kiến ạ." Thái Hòa Đế kinh ngạc ngẩng đầu. "Tuyên hắn vào đi..." "Nô tài tuân lệnh." Nghiêm công công trở ra, Lê Hữu Quân nhanh chóng được hắn dẫn vào. "Phụ hoàng vạn tuế..." Thái Hòa Đế nhìn hắn, phất tay. "Ở đây không có người ngoài, không cần câu lệ lễ tiết..." Thái Hòa Đế biết Lê Hữu Quân gấp gáp như vậy, đêm hôm vào cung kiến giá là có công việc khẩn cấp, nhìn sang bên cạnh, ra lệnh. "Các ngươi tất cả đều ra ngoài đi, không có lệnh của trẫm, không ai được tùy tiện tiến vào..." "Nô tài tuân mệnh..." Tất cả cung nữ, thái giám hành lễ, lui ra bên ngoài. Thái Hòa Đế nhìn Lê Hữu Quân. "Có chuyện gì khiến con, nửa đêm tiến cung tìm trẫm, nói đi..." Lê Hữu Quân chắp tay, cung kính, nói. "Nhi thần quả thực là có chuyện gấp cần bẩm báo..." Hắn lấy từ trong ngực ra chiếc hộp kia, mở nắp, đưa lên cho Thái Hòa Đế nhìn. Thái Hòa Đế vừa nhìn thấy đồ ờ bên trong, đã vội hỏi. "Ngươi từ đâu có được thứ này..." Lê Hữu Quân nhìn ra sự bất an, trong lời nói của Thái Hòa Đế, cung kính, bẩm tấu. "Đồ là do Thanh Phong Các Chủ giao nộp cho nhi thần..." Thái Hòa Đế nghe tới Thanh Phong Các Chủ, tròng mắt xoay chuyển, tính toán. Lê Hữu Quân như hiểu hắn đang tính toán điều gì, nói tiếp. "Thanh Phong hắn lấy được đồ, nhưng không thể mở, khi hắn giao cho nhi thần, nhi thần đã vô cùng vất vả, tìm rất nhiều cao nhân, mới có thể phá giải được bí mật ở trên đó..." Thái Hòa Đế len lén thở ra một hơi, nhưng vẫn có chút ngờ vực. "Tại sao, hắn ta lại đưa cho ngươi thứ này..." Lê Hữu Quân làm bộ suy nghĩ, cân nhắc một chút mới nói. "Là nhi thần vẫn luôn điều tra sự tình kia, dạo gần đây Thánh Giáo có dị động, chúng điều động vô số thủ hạ truy đuổi Thanh Phong Các chủ, còn treo thưởng số tiền vô cùng lớn để bắt hắn. Nhi thần điều tra nhiều ngày, biết được những kẻ kia chính là vì thứ đồ này, đang ở trong tay Thanh Phong mà truy sát hắn, liền tìm cách liên hệ với hắn, làm một cuộc trao đổi." Thái Hòa Đế hơi nhíu mày, hỏi. "Trao đổi?" Lê Hữu Quân gật đầu, khẳng định, nghiêm túc nói tiếp. "Nhi thần để cho Bảo Giám Các bọn họ, mở con đường thông thương với Bắc Yến... Đổi lại chính là hắn giao thứ này cho nhi thần." Thái Hòa Đế trầm ngâm, một lúc sau mới chậm rãi mở lời. "Thông thương Bắc Yến, lợi ích không nhỏ, nhưng cũng tiềm ẩn vô cùng nhiều rủi ro, Thanh Phong Các Chủ này lá gan cũng thực lớn..." Thái Hòa Đế nói xong, lại tiếp tục nhìn đồ vật trong hộp, qua một lúc lâu mới cầm lấy phong thư kia lên xem. Không khí bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, áp suất đè nén. Thái Hòa Đế xem xong phong thư, lâm vào trầm tư, khẽ thở dài, lòng nổi lên ngàn con sóng. "Chuyện này vô cùng hệ trọng..." Thái Hòa Đế đi tới bên cạnh, lấy xuống Thượng Phương Bảo Kiếm, giao cho Lê Hữu Quân, nghiêm giọng phân phó. "Ta giao cho ngươi Thượng Phương Bảo Kiếm, lệnh cho ngươi toàn quyền tra xét sự tình liên quan tới Thánh Giáo này..." Lê Hữu Quân cung kính quỳ xuống, giơ hai tay đón nhận bảo kiếm. "Nhi thần tuân chỉ..." Phụ tử hai người lại cùng nhau bàn chuyện, hai canh giờ sau, Lê Hữu Quân mới đi ra. Trên đường phố kinh thành, ban đêm vẫn vô cùng náo nhiệt, không ai biết sắp có sự kiện chấn động sắp xảy ra. (còn tiếp)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương