Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm
Chương 6: Bao Cát Tới Cửa
Một đêm náo loạn Hà Bảo Ngân vô cùng mệt mỏi, vừa về tới viện đã lăn ra ngủ một mạch. Sáng sớm ngày hôm sau mặt trời vừa mới ló rạng thì bên ngoài Cảnh Nguyên viện đã náo loạn. “Tiện nhân Hà Bảo Ngân đáng chết kia, ngươi mau ra đây cho ta… Ngươi mà không mau ra ta liền đập hết cái viện chó má này của người.” Hà Bảo Ngân bị ồn tỉnh ngủ, tính khí nóng nảy đi ra ngoài nhìn thấy kẻ kia liền quát. “Mới sáng sớm ngươi đã phát điên cái gì hả? Còn không mau biến để cho bà cô đây còn ngủ.” Hà Kính Chi nghe nàng quát máu nóng cũng xông lên đầu mà mắng lại. “Ngươi cái con tiện nhân đáng băm này, ngươi một lần hai lần lại muốn hại mẫu thân ta là có ý gì. Hôm nay lão tử liền tìm ngươi thù cũ nợ mới tính một thể.” Hà Bảo Ngân diễu cợt nhìn hắn như một kẻ ngu mà nói. “Ta nào có hại mẫu thân của ngươi chứ, đại bá mẫu của ta không phải đã quy thiên từ lâu rồi hay sao.” Hà Kính Chi tức đến lệch cả mũi, Hà Bảo Ngân một đao này bổ rất chuẩn, nhắc nhở hắn quy củ, cũng nhắc nhở thân phận của hắn, con của thiếp thất thấp kém. Hà Kính Chi như mèo bị dẫm phải đuôi, vung quyền lao tới hướng Hà Bảo Ngân muốn động thủ. Hà Bảo Ngân hơi nhướng chân mày. “Sáng sớm ra đã có người tới làm bao cát cho ta đi đường quyền rồi sao. Vậy thì ta đây xin không khách khí nữa nhé.” Hà Kính Chi lao tới, Hà Bảo Ngân khẽ nghiêng mình tránh đi một quyền này, tay hơi đổi tung một đấm vào mạng sườn hắn, chân xoay một vòng dẫm nên người hắn, miệng cười. “Aizzz… Sao mà lại vừa chậm vừa yếu như vậy chứ, bao cát này không đủ tiêu chuẩn rồi. Đúng là của rẻ là của ôi mà, không dùng được.” Nói xong lại tăng lực chân đạp xuống, Hà Kính Chi đau đến không thở nổi, hét thảm một tiếng. “Hà Bảo Ngân ngươi đừng có quá đáng quá…” Hà Bảo Ngân lại làm bộ giật mình, đạp mạnh thêm một chút, miệng thì kinh hô. “Úi trời ơi! Bao cát này thành tinh rồi, còn biết nói chuyện này. Người đâu mau ném nó ra ngoài cho ta…” Nói xong, vẫy tay ra hiệu cho mấy bà tử ở gần đấy. Mấy bà tử nhanh chóng theo lệnh của nàng, tiến lên lôi Hà Kính Chi ra ngoài. Hà Kính Chi vừa rời đi, rất nhanh, bên Ngọc Nguyên Đường của lão phu nhân, đã cho người tới tìm Hà Bảo Ngân, nàng chỉ cười nhẹ một tiếng. "Con trai nhưng sao môi mỏng vậy chứ…" Tại chính viện của Ngọc Nguyên Đường, lão phu nhân cùng lão hầu gia đang ngồi ở ghế chủ vị. Hà Kính Chi ở trước mặt hai người khóc lóc, tố khổ, hắn nhìn thấy Hà Bảo Ngân đi vào thì lập tức chỉ tay vào nàng mà nói. “Nội tổ phụ, nội tổ mẫu các người phải làm chủ cho ta, là nàng đã đánh ta, còn nhục mạ ta, nói ta chính là bao cát cho nàng đánh…” Hà Bảo Ngân nhướng nhướng chân mày. “Ai ui! Tam ca... sao ngươi lại ở đây khóc nháo như vậy, từ xa ta lại còn đang tưởng là nha hoàn nào ủy khuất tới cáo trạng đó…” Một lời này nói ra đúng là làm người ta tức đến thổ huyết, lão phu nhân sắc mặt trầm xuống. “Ngươi nói cái gì thế hả? Có tiểu muội nhà ai lại đi nói huynh trưởng trong nhà như vậy hay không.” Lão hầu gia sắc mặt cũng vô cùng không tốt, quát. “Kính Chi ngươi còn không mau đứng dậy cho ta, một đại nam nhân mà khóc lóc om sòm như vậy, còn ra cái thể thống gì nữa hả. Bảo Ngân nói như vậy cũng không oan cho ngươi đâu, ta cũng đang chướng mắt đây.” Một lời này của lão hầu gia quả thực là không hề lưu tình một chút nào, lời vừa nói ra như đang mắng Hà Kính Chi, nhưng cũng như một bạt tai đánh lên mặt của lão phu nhân. Bên cạnh Phạm di nương của lão hầu gia, nhanh chóng đưa tới cho ông ta một ly trà. “Lão gia… Người đừng tức giận quá mà ảnh hưởng tới thân thể…” Lão phu nhân bị mấy lời kia của lão hầu gia làm cho mất mặt mũi, Phạm di nương ở một bên cong môi cười nhìn lão phu nhân, ánh mắt tràn đầy khiêu khích làm cho bà ta tức giận công tâm ôm lấy ngực. Lão hầu gia nhận lấy chung trà của Phạm di nương đưa tới, nhấp một ngụm, vẫy tay với Hà Bảo Ngân. “Bảo Ngân tới nói rõ sự tình phát sinh cho nội tổ phụ nghe một chút.” Hà Bảo Ngân một năm, một mười mà nói ra sự việc, cũng không quên thêm chút gia vị cho câu chuyện của mình. Lão hầu gia nghe xong thì vô cùng tức giận, ném thẳng chung trà đang uống dở lên người Hà Kính Chi. “Nghiệt chủng, bình thường đã không nên thân cũng thôi đi, bây giờ lại còn dám chạy tới tận tiểu viện của muội muội gây sự. Bị một nữ tử tay trói gà không chặt đánh cho bầm dập, còn không biết xấu hổ mà ở trước mặt ta cáo trạng, ngươi đây tính là cái thứ gì… Ngươi trở về liền quỳ trong từ đường cho ta, quỳ cho nó khôn người ra..." Nói đến đây ông hơi ngừng một chút, cười hiền từ nhìn sang Hà Bảo Ngân. "Bảo Ngân hôm qua đã bị kinh sợ, hôm nay lại bị làm phiền như vậy chắc chắn rất mệt mỏi, cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi. Nội tổ phụ sẽ trừng trị mấy kẻ không biết tốt xấu này, ta sẽ trả cho con một cái công đạo.” Lão hầu gia đã hạ lệnh, lão phu nhân cho dù có không phục cũng phải nhịn xuống, chỉ là ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người kia, vẫn luôn một mực dán lên người của Hà Bảo Ngân. Hà Bảo Ngân tâm tình vô cùng vui vẻ trở lại viện của mình, vừa đi đến hoa viên, một nữ tử từ xa đi tới, thân thiết gọi. “Ngũ muội muội…” Hà Bảo Ngân nhìn người tới chính nhị cô nương của nhị phòng Hà Thanh Nhân thì có chút khó hiểu. “Nhị tỷ tỷ có chuyện gì tìm ta sao?” Hà Thanh Nhân cười như không cười tiến tới nắm lấy tay nàng. “Ta là muốn hỏi thăm muội một chút mà thôi, cũng đã lâu lắm rồi tỷ muội chúng ta không có gặp mặt, ta có chút nhớ, muốn rủ muội đi dạo phố…” Hà Bảo Ngân chỉ cười nhẹ một tiếng lại rút tay về khách khí mà nói. “Thật ngại quá, muội hôm qua sợ hãi vô cùng, hôm nay lại bị tam ca đến nhiễu loạn buổi sáng, thật là mệt mỏi không có tâm tình. Chỉ đành cô phụ tấm lòng của nhị tỷ rồi.” Hà Thanh Nhân trên mặt hơi trầm xuống, nhưng nhanh chóng dấu đi đổi thành một bộ thương tiếc, giọng nói đầy quan tâm. “Vậy sao, mấy người họ thật quá đáng mà. Muội có thấy trong người có chỗ nào khó chịu hay không?" Hà Bảo Ngân khẽ lắc đầu, bộ dáng uể oải. "Ta không sao, trở về nghỉ ngơi một chút là ổn thôi." Hà Thanh Nhân khẽ gật đầu. "Muội phải chú ý một chút, thấy không khỏe chỗ nào phải mời đại phu ngay. Aizzz... thật là đáng tiếc mà, lần này ta nghe nói ở Tú Lan Phường có đưa về một loại vải thượng hạng mới. Hoa văn tinh xảo, muốn cùng muội tới đó đặt may một chút y phục mới, nếu muội không khỏe thì để khi khác vậy, nhưng chỉ sợ là hàng mới sẽ rất nhanh hết mất…” Hà Bảo Ngân sao không rõ một cái đức hạnh kia của nàng ta cơ chứ, nguyên chủ ngày thường vô cùng được thương yêu mà phụ thân và mẫu thân nàng không thiếu nhất chính là ngân lượng. Bình thường ăn mặc đều là thứ tốt nhất. Hà Thanh Nhân thì không có được như vậy, chi tiêu của nàng ta là dựa theo tiêu chuẩn của hầu phủ hàng tháng phát tới tay, phải tiết kiệm vô cùng. Ngày thường nàng ta vẫn luôn ở bên nịnh bợ nguyên chủ, nguyên chủ đối với nàng ta cũng thật rộng rãi, cho nàng ta rất nhiều chỗ tốt. Tình cảnh trước mắt này cũng không có phải là hiếm thấy, nếu là nguyên chủ thì có lẽ hôm nay sẽ đưa nàng ta đến Tú Lan Phường, chọn vải, may đồ cho mình và cũng cho nàng ta mấy bộ luôn ý chứ. Rất không may nàng là Hà Bảo Ngân, nàng rõ ràng người trước mắt là một bạch nhãn lang nên cũng lười để ý tới. "Nếu tỷ không còn chuyện gì nữa thì muội đi trước đây, ta hiện tại rất mệt mỏi, người muốn ốm mất rồi..." Nói xong nàng xoay người đi thẳng. Thấy nàng rời đi như vậy Hà Thanh Nhân hận đến ngứa răng mà mắng. “Tiện nhân, tưởng mình có chút tiền mà oai lắm hay sao, ra vẻ cái gì... hừ…” Hà Bảo Ngân trở về viện của mình lại âm thầm theo một con đường nhỏ trốn ra ngoài. Nàng yêu thích cái đẹp nhớ tới mấy lời của Hà Thanh Nhân thì liền một mạch đi tới Tú Lan Phường. "Lão bản..." Trong tiệm một phụ nhân đi ra, trên miệng cười tươi như hoa. "Tiểu thư, ngài muốn mua vải, y phục may sẵn hay đặt may..." Hà Bảo Ngân vào trong tiệm ngồi xuống bàn trà, ánh mắt lướt qua cửa tiệm một chút, hài lòng gật đầu. "Ta muốn may y phục, các người trước mang vải ra cho ta lựa đã..." Tú nương vội vàng đi tới, cho người mang theo vài mẫu vải. Hà Bảo Ngân chỉ tay vào mười mẫu vải khác nhau. "Những mẫu đó mỗi mẫu may một bộ, kiểu dáng mới nhất nhưng không được trùng lặp." Tú nương nghe nàng nói biết đây là một khách nhân hào phóng, cười càng thêm tươi. "Tiểu thư thật là tinh mắt, những mẫu vải mà người chọn đều là thượng hạng, hoa văn tinh xảo mà bổn tiệm mới nhập về. Còn về kiểu dáng thì ngài yên tâm, Tú Lan Phường chúng ta có người thiết kế riêng đều là kiểu mẫu mới nhất, thịnh hành nhất." Hà Bảo Ngân hài lòng xuất bạc, chờ tú nương lấy số đo của mình xong mới rời đi. Chân vừa bước ra khỏi Tú Lan Phường nàng nhìn thấy bên kia đường, ở trong một con hẻm có hai người đang dùng khắn bị miệng, bắt lấy một đứa nhỏ. Sự tình phát sinh vô cùng nhanh, thủ pháp của những kẻ kia vô cùng lưu loát, nhìn qua thì chính là quen tay hay việc. Hà Bảo Ngân không kịp suy nghĩ gì nhiều, vội vàng đuổi theo. Lúc này Lê Hữu Quân cũng đang theo dõi những kẻ kia thấy sự xuất hiện của Hà Bảo Ngân, hắn có chút nóng nảy. Hà Bảo Ngân xách cao làn váy, cẩn thận theo chân mấy kẻ kia. thấy càng lúc, càng đi vào sâu trong rừng núi hoang vu, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi nhưng vẫn quyết không bỏ cuộc, cắn răng tiếp tục đi theo. Lê Hữu Quân nhìn thấy nàng như vậy thì cũng có mấy phần líu lưỡi. “Đây có phải là tiểu thư hầu phủ không vậy…” Trong khi Lê Hữu Quân còn đang cảm thán thì ở phía trước, Hà Bảo Ngân bên này phát hiện ra một đứa trẻ đang nằm ở dưới một gốc cây ngay gần nàng. Không suy nghĩ quá nhiều, nàng nhanh chóng tiến đến gần bên đứa trẻ, cẩn thận đưa tay kiểm tra trước mũi nó. Thấy nó vẫn còn sống nhưng hơi thở rất yếu thì nhẹ nhàng muốn ôm đứa nhỏ lên. Khi nàng chạm vào đứa nhỏ, nó bất ngờ mở mắt, hất tay nàng ra hét lên một tiếng, yếu đuối cả người vô lực, run rẩy sợ hãi… Hà Bảo Ngân thấy vậy nhanh tay bịt lấy miệng đứa nhỏ lại, nhẹ giọng mà trấn an. “Đừng sợ, ta là người tốt, ta muốn cứu ngươi.” Đứa nhỏ như cảm nhận được sự dịu dàng, cảm thấy Hà Bảo Ngân không mang đến uy hiếp cho nó, cũng cẩn thận gật gật đầu tỏ ý tin tưởng nàng. Hà Bảo Ngân buông tay ra, đang muốn mang nó đi thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập tiến đên, kèm theo tiếng la hét. “Các người tìm cẩn thận một chút cho ta, nó không còn mấy sức lực, không thể chạy xa được đâu.” Hà Bảo Ngân cùng đứa nhỏ hoang mang, sợ hãi mà nhìn nhau, không biết phải làm sao. Đang muốn tìm chỗ nấp thì bất ngờ bị ai đó ôm vào, cả người nhanh chóng lơ lửng khỏi mặt đất. Nàng sợ hãi muốn kêu lên thì lại phát hiện ra là không thể nói ra tiếng được. Lê Hữu Quân hai cánh tay ôm hai người phi thân lên trên một thân cây cổ thụ cách đó không xa. Cái cây này rất lớn cành lá lại xum xuê nên những kẻ ở bên dưới nếu không dụng tâm sẽ không biết có người ở đây. Hà Bảo Ngân nhìn xuống bên dưới thấy khoảng hơn mười người đang lùng sục từng gốc cây ngọn cỏ thì âm thầm hít vào một hơi khí lạnh. Nàng lúc này mới nhìn sang người đang ôm mình thấy là một nam tử khuôn mặt không tính là quá đẹp nhưng ngũ quan cũng là cân xứng, đường nét hài hòa. Khẽ đưa tay kéo kéo y phục của hắn ra hiệu cho hắn mình sẽ không lên tiếng… Lê Hữu Quân nhìn người trong ngực đang kéo y phục của mình, hiểu ý đưa tay giải huyệt cho nàng. Hà Bảo Ngân khẽ hít một hơi mới nhỏ giọng mà nói. “Cảm ơn..." Lê Hữu Quân khẽ liếc mắt nhìn nàng một cái rồi gật đầu. Lại chờ một chút cho nhóm người kia đi xa, Lê Hữu Quân mang hai người xuống đất. Hà Bảo Ngân nhìn đứa nhỏ đã hôn mê, vô cùng lo lắng. "Nó..." Lê Hữu Quân nhìn đứa trẻ một chút mới nói. "Chưa chết được ngay, nhưng nếu không tìm đại phu thì cũng sớm thôi." Hà Bảo Ngân nghe hắn nói có chút cuống lên. "Phải làm sao đây..." Lê Hữu Quân khẽ nhíu mày, từ trên người lấy ra một viên dược, hắn cứng rắn cho đứa nhỏ uống xuống, xong xuôi nhìn Hà Bảo Ngân nói. "Như vậy sẽ không chết được nữa." Hà Bảo Ngân có chút hoang mang. "Như vậy cũng được sao? Sẽ ổn chứ..." Lê Hữu Quân bị nàng hỏi có chút mất kiên nhẫn. "Nói nhảm, ta nói không chết được chính là không chết được. Nhưng ngươi còn lằng nhằng kéo dài thời gian thì có biến cố ta cũng đành chịu." Hà Bảo Ngân sáng suốt mím môi lại, lắc đầu. Lê Hữu Quân nhìn biểu hiện này của nàng, hài lòng gật đầu, mang đứa nhỏ dẫn đường đi trước. Đứa nhỏ được cứu chữa kịp thời rất nhanh đã tỉnh lại, Lê Hữu Quân đi tới hỏi nó một chút sự tình. “Ngươi tên gì? Tại sao lại bị mấy kẻ kia bắt được…” Đứa nhỏ này năm nay tám tuổi, đã hiểu sự tình biết được hai người trước mắt chính là ân nhân cứu mạng mình, không dấu giếm mà nói hết thảy. “Ta là Nhị Uy, năm trước ở quê nhà lũ lớn đã cuốn trôi hết cả nhà cửa. Phụ mẫu trong nhà cũng bị nước cuốn đi, chỉ còn một mình ta sống sót. Ta theo một đại bá vào thành xin ăn, một tháng trước ta gặp được mấy người lạ, họ nói nếu ta đi theo bọn chúng thì sẽ được ăn no mặc ấm, ta nghe thấy được ăn liền đi theo chúng. Thật không ngờ chúng lại đưa ta tới một hang động trong núi sâu. Ở đấy có rất nhiều đứa trẻ như ta, bọn chúng không cho chúng ta ăn cơm mà cho chúng ta ăn một thứ thuốc kỳ lạ. Hàng ngày chích tay chúng ta lấy máu, nếu phản kháng sẽ phải chịu đau đớn gấp bội. Hôm nay ta sau khi bị lấy máu xong, thấy bọn chúng có chút lơi lỏng liền nhân cơ hội chạy ra ngoài, không ngờ lại gặp được các người, còn được cứu một mạng này….” (Còn tiếp)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương