Xuyên Qua Năm Mất Mùa Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con
Chương 42: 42: Đã Xảy Ra Chuyện 4
Lục gia ở bên này, ba huynh đệ Lục gia vừa mới đưa đại ca của mình về đến nhà thì nghe được hàng xóm xung quanh nói nương mình gặp rắc rồi, mà nghe lần này dường như còn gây họa không nhỏ.Ba người bọn hắn vừa tức vừa gấp, vội vàng đặt đại ca của mình lên giường, ngay sau đó ngựa không dừng vó chạy về phía nhà Khương thị.Vương quả phụ đang mang thai, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lục Hữu Nhân nằm ở trên giường, lẩm bẩm nhỏ giọng mắng: “Thật đúng là đồ phế vật! Đáng đời, sao không đánh chết ngươi luôn chứ!”Lục Hữu Nhân bị đánh đến gần ngất đi, chỉ cảm thấy toàn thân đau rát, cổ họng khô đến sắp bốc hỏa, hắn mơ mơ màng màng sờ đến bên người dường như có người nào đó, hắn dùng hết khí lực há mồm nói: “Nước...!Nước...”Vương quả phụ nghe được tiếng gọi của Lục Hữu Nhân càng tức giận hơn, nàng ta mặt mũi tràn đầy ghét bỏ đẩy tay Lục Hữu Nhân ra, phỉ nhổ mắng chửi: “Nước cái gì mà nước! Đến cả nước tiểu cũng không cho ngươi uống!”Ba người chạy đến nhà Khương thị, vừa đẩy đám người ra liền nhìn thấy Khương thị vẻ mặt phẫn nộ đang kéo nương mình đi ra ngoài, mà nương mình thì đang la toáng lên, tiếp tục khóc lóc om sòm.Ba huynh đệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Lục Hữu Lễ nhân duyên tốt nhất chậm rãi mở miệng nói: “Khương thị, có thể…có thể thả nương ta ra trước được không?”Khương Linh nghe được lời này liền tức giận như sắp nổ phổi, nữ nhi của mình lúc này vẫn còn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, thế mà lúc này còn có người li3m mặt cho bà già lưu manh này, thay bà ta cầu tình nữa.Nàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc qua Lục Hữu Lễ nói: “Lục Hữu Lễ, ta thả nương ngươi thì ai thả khuê nữ ta đây? Khuê nữ ta năm nay mới chỉ bốn tuổi, lúc này đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.Ngươi nói thì dễ lắm!”Lục Hữu Lễ tự biết nhà mình đuối lý, hắn đỏ mặt, căng da đầu tiếp tục cầu tình: “Khương thị, ngươi xem đi, nương ta tuổi tác đã cao, ngươi mà cứ kéo như vậy chỉ sợ bà ấy sẽ xảy ra chuyện.”“Ha ha!” Khương Linh cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Khương Tuế Hòa đang ôm lấy cánh tay, nàng dùng một tay khác chỉ vào Khương Tuế Hòa nghiêm nghị nói: “Ta kéo nương ngươi thì ngươi sợ xảy ra chuyện, còn Tuế Hòa là cháu gái ruột của ngươi, năm nay con bé mới có chín tuổi, vẫn là nữ hài, ngươi nhìn xem thử bây giờ cánh tay của nó đã thành dạng gì rồi.”Ánh mắt Lục Hữu Lễ thuận theo cánh tay Khương Linh nhìn sang, khi hắn nhìn thấy cánh tay của Khương Tuế Hòa vẫn còn đang chảy máu, không khỏi lấy làm kinh hãi.“Cho nên, nương ngươi thì đáng thương, còn khuê nữ này của ta thì chịu tội là đáng đời phải không?” Lời nói của Khương Linh kín kẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt, không để bất cứ kẻ nào có cơ hội phản bác.Lục Hữu Lễ cắn môi, nhất thời không biết phải nói cái gì.Đúng lúc này, Khương Diệu Kiệt mang theo một đống lớn thuốc từ trong đám người chui tới.Thằng bé nhìn Khương Linh nói: “Nương, con mang thuốc về đây rồi.Chu lang trung nói, không cần đưa tiền gấp, từ từ rồi đưa cũng được.”Khương Linh gật đầu, ra hiệu Khương Diệu Kiệt đi vào trước, giúp Khương Tuế Hòa xử lý vết thương.“Khương thị, cần trả cho Chu lang trung bao nhiêu tiền?” Lục Hữu Lễ dường như hạ quyết tâm thật lớn, mở miệng hỏi dò.“Văn Khê cần uống thuốc năm ngày, một ngày ba lần, một lần thuốc là năm mươi đồng, tổng cộng là bảy trăm năm mươi đồng.Tuế Hòa, Văn Khê một đứa bị thương cánh tay, một đứa bị thương ở trán, Chu lang trung lại kê thêm thuốc cần thêm một trăm đồng nữa, tổng cộng là tám trăm năm mươi đồng.”“Đây là một lượng bạc, Khương thị ngươi cất kỹ đi, phần còn dư coi như ta là thúc thúc, mua chút đồ vật bồi bổ thân thể cho hai chất nữ…”“Lục Hữu Lễ! Có phải ngươi bị mỡ heo làm mù mắt rồi không hả? Ngươi đưa bạc cho nàng ta làm gì? Là nàng ta tự mình gọi Chu lang trung tới, là nàng ta tự mình cứu hai cái đồ lỗ vốn! Là nàng ta tự nguyện, ngươi đưa bạc cho nàng ta làm gì?” Lục lão bà tử vẫn luôn bị Khương Linh bóp chặt tay, thấy nhi tử mình tự đưa tiền cho Khương Linh lập tức lấy lại tinh thần, ngao ngao kêu lên om sòm.Khương Linh vốn định đưa tay nhận bạc lập tức rút tay lại, nàng banh ra khuôn mặt nghiêm túc nói: “Lục Hữu Lễ, tiền thuốc men của hai khuê nữ ta ngươi không cần bồi thường nữa, ta quyết định mang nương ngươi đi huyện nha, để Huyện lệnh đại nhân phân xử cho công bằng, nhìn xem rốt cuộc nhà các ngươi phải bồi thường cho chúng ta bao nhiêu bạc!”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương