Xuyên Qua Niên Đại Cô Vợ Bưu Hãn
Chương 10:
Huyện thành năm 1955, tường thành bao quanh vẫn chưa bị phá bỏ.Sau khi bước qua cổng, trên đường phố im lìm.Do không có thư giới thiệu, không vào được nhà trọ cô chỉ xách giỏ trên lưng đi dọc đường.Cô định bắt xe buýt đến tỉnh thành trước, sau đó đi tàu hỏa về hướng Tây Bắc.Đang đi, đột nhiên nhìn thấy một bóng người vụt qua con phố phía trước.Cô nhớ đến chợ đen thường được viết trong tiểu thuyết.Sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, không được kinh doanh tư nhân, trên có chính sách, bên dưới vẫn le lách, ngầm giao dịch với nhau qua chợ đen.Cô nhanh chóng chạy về hướng đó.Cô chuẩn bị đánh lớn ở chợ đen một lần, ít nhất cũng tiết kiệm được thêm một khoản cho bản thân.Sau vài năm sẽ càng khắt khe hơn, tiền bạc kiếm được cũng không dễ dàng chút nào.Đi theo người đàn ông được một đoạn không xa, cô rẽ vào một góc cua nhưng bị ai đó chặn lại.Một thanh niên cao gầy, che mặt bằng một tấm vải, cảnh giác nhìn cô.“Ngươi đi theo ta làm gì?”Đôi mắt Noãn Noãn đảo quanh một vòng.Cô đút tay vào túi lấy ra thứ gì đó đưa nó ra."Đại ca, ta muốn bán ít đồ, ngươi có thể dẫn đường được không?"Nếu đi bộ trên các con phố vào thời điểm này, cũng chẳng có mấy người, ngoại trừ là tới chợ đen.Noãn Noãn một bên đưa hắn đồ vật, một bên chuẩn bị chạy, đề phòng người này muốn làm điều xấu với cô.Cô giao cho hắn một phần nhỏ bánh quai chèo.Người đàn ông nhéo nhéo thứ trong tay, trong lòng cả kinh.Bánh quai chèo! ! ! Thứ này rất tốn dầu và mì đấy, thời buổi này nhà ai mà dám mua?Lấy cái này ra được, xem ra cũng có chút đồ."theo ta."Đưa Noãn Noãn đi một vòng, đi bộ đến một nơi, đó là một cái sân cũ bị vứt bỏ.Sân nhà quá dột nát, ngay cả chó hoang cũng không dám vào.Noãn Noãn đi sau hắn.Bước qua những lớp tàn tích, cô thấy trong sân chật ních người, người còn không ít đâu.Người đàn ông bỏ đi không nói một lời.Noãn Noãn đi vào đám đông vác chiếc giỏ trên tay.Ngay khi cô bước vào, một người đàn ông đi lên." Muội tử lần đầu đến đây sao, là đang mua hay bán?"Noãn Noãn lật giỏ lên cho hắn xem.“Có hàng tốt, tùy giá”.Vừa nghe Noãn Noãn nói có giá tốt, đôi mắt người đàn ông sáng lên. Sốt sắng nói: "Đi đi đi, chúng ta đến bên kia nói chuyện."Nói xong liền đưa Noãn Noãn đến chỗ chân tường phía dưới.Nhìn trái nhìn phải, sau đó nói với Noãn Noãn: "Muội tử, có gì tốt?"Bên trong cái giỏ có túi bánh quai chèo, còn có hai túi trứng gà.Tất cả đều được đóng gói trước đó, bọc trong túi ni lông trong suốt màu trắng.Noãn Noãn đã hủy đi đổi thành giấy dầu."Ta có bánh quai chèo và trứng gà, ngươi muốn gì?"Nghe hai đồ vật này, người đàn ông hít một hơi thật sâu.Thời đại bây giờ bà cô này còn có món bánh quai chèo chiên giòn rụm, thật tốt."Ta không biết giá của những món này, đổi thành phiếu được không?"Phiếu! ! !Loại này chỉ tồn tại trong truyền thuyết cô chưa từng thấy qua, Noãn Noãn có chút mới lạ.Vương gia sống ở vùng hẻo lánh, tất cả những gì cô cướp được chỉ là ít tiền mặt với mấy đồ linh tinh, không có cái phiếu mua nào.Cô suy nghĩ về giá cả một lúc."Một túi bánh chèo hai cân tính một đồng thêm năm phiếu gạo. Trứng gà một mao một túi có ba mươi cái. Nếu ngươi muốn cả túi, ta sẻ bán rẻ hơn, hai đồng năm một túi trứng."Sau khi nói xong, cô lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của người đàn ông.Người đàn ông kia ăn mặc cũng không tệ lắm, gia đình hắn chắc khá giả một chút.Loay hoay một hồi, hắn mua một túi trứng và một túi bánh rồi bỏ đi.Hắn vừa rời đi, lập tức có người vây quanh đến.Những người có thể đến đây đều là tinh mắt, khi thấy người đàn ông cầm trên tay một cái túi, liền biết ở chỗ Noãn Noãn có đồ tốt.Những người có tiền đều muốn mua thứ tốt, chướng mắt mấy người đến bán bánh thô với gạo cũ.Noãn Noãn xem xét, tìm một nơi hẻo lánh có thể che khuất tầm nhìn, giao dịch với những người này.Sau khi bán được khoảng năm sáu người, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.Giỏ của cô lớn như vậy, bán quá nhiều sẽ dẫn đến nghi ngờ.Cô quay lại như lúc vào, nhưng vừa ra khỏi cổng. Người đàn ông che mặt đã đuổi tới bước chân càng lúc càng nhanh.Noãn Noãn trong lòng thầm kêu một tiếng: "Không tốt!"“Cô nương, chờ một chút.”Noãn Noãn vừa nghe thấy tiếng động, cô lập tức lấy con dao phay trong giỏ ra, định văng ra.(Hết chương)Mình sẽ cố gắng ra chương sớm nhất nha các cậu!Mời bạn đón đọc bộ truyện [Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương