Xuyên Qua Phiêu Lưu Sử Kí

Chương 25: Sủng Phi Cùng Nhà Nàng Đích Tỷ (21)



¢25. (21)

-------

-------

Ngồi ở chủ vị ghế Nhàn vương cùng Thường Vô Nghiên nghe xong báo cáo. Liền bật cười.

"Di Giai biểu muội. Muội nghĩ sao?" Thường Vô Nghiên tựa vào Nhàn vương trong lồng ngực, nhìn Di Giai mặt ngâm ngâm cười.

Nàng muốn nhìn xem, hai cái tỷ muội khác thân mụ, rốt cuộc, ai thông minh hơn. Nhưng mà có lẽ nhanh tay hơn, vẫn là cái này muội muội.

Di Giai nhìn hai con ngươi như bị keo dính chuột dán vào nhau Nhàn Vương cùng Thường Vô Nghiên, sắc mặt không có biến hoá dời đi mắt. Từ vực sâu trở ra hai người tình cảm tăng tiến, liền hôn cũng định rồi.

"Thái tử tức giận. Xem ra tam hoàng tử không thể quá đẹp."

Một cái chìm trong nữ sắc Hoàng Tử, sao có thể so với Nhàn Vương tốc độ. Mặc dù Nhàn Vương cũng là chìm trong nữ sắc người nhưng mà, có thể so sánh sao?

Cho dù Di Giai không nói, thì Thường Vô Nghiên cũng sẽ làm.

Nhàn vương bị Thường Vô Nghiên ánh mắt xem đến khi, nghiêm túc nói, "Hắn là hoàng tử, mang đến trước mặt hoàng đế tự nhiên có cách biện hộ. Cùng lắm, cấm túc cả đời."

Thường Vô Nghiên thuận theo không buông tha, "Muội muội, tiếp theo làm như thế nào?"

Di Giai nhìn nàng, cười một chút, "Thái tử hẳn là sẽ không buông tha tam hoàng tử. Giữ lại, cái mạng của hắn là được."

...

Tiếp đến giống như những gì Di Giai suy đoán, ám vệ một đám thay phiên nhau ra vào tam hoàng tử phủ đệ. Sát một đám một đám người.

Thời gian thực mau thực mau trôi. Chẳng mấy chốc thời tiết chuyển đông. Sáng sớm, thời tiết đầu đông mát lạnh. Tuyết đầu mùa bắt đầu lả tả rơi.

Tiểu Như bưng đến chậu sưởi trao tay thiếu nữ.

"Tiểu thư, nghe nói Thường Tố Tố điên rồi. Tự sát, nhưng chưa chết."

Di Giai ôm chậu sưởi, nhìn bầu trời rơi xuống tuyết, cái cây trong sân trơ trọi lá bị phủ thêm một lớp trắng xoá. Khung cảnh tiêu điều quạnh quẽ.

"Sắp kết thúc rồi." Di Giai thở ra một hơi, một luồng khí trắng bay ra tan vào không khí.

Thế giới này, sắp kết thúc.

Một cái tam hoàng tử đã bị giải quyết xong, Thường Tố Tố đương nhiên là không dễ chịu. Hắn bị cấm túc, còn bị phế căn. Mà đầu sỏ gây tội, là Thường Tố Tố, đương nhiên mỗi ngày đều bị tra tấn.

Mộ dung lưu địch có quái gở sở thích ai cũng biết, Thường Tố Tố là mỗi ngày bị cột lên, sau đó bị roi quất vào người. Nhưng mà nàng ta đẹp vô cùng, hắn một bên hận không thể giết nàng, một bên yêu tha thiết gương mặt nàng.

Thường Tố Tố ghê tởm đến không được. Nhiều lần muốn giết hắn nhưng bất thành, sau lại bị tra tấn nặng hơn nữa. Đến tự sát đều nghĩ đến, nhưng mà Di Giai không cho phép nàng ta chết.

Nhị hoàng tử cùng Thường Nhạn, ai. Thường Nhạn què một chân. Nhị hoàng tử bất đắc kì tử chết.

Thường gia... bởi vì Thường nhị gia xém một chút bị vu oan thông đồng địch bán nước mà bị tru di cửu tộc, đều thật may mắn được Thái tử phi nhất nhất giải nguy thành an, chứng minh trong sạch.

Thường gia, bảo toàn.

Thái tử sao, Thái tử đưa đến trước mặt hoàng đế, rất nhiều tội danh, cáo hắn hoàng thúc Nhàn Vương gia. Thích khách tấn công tại buổi săn thú, thích khách tấn công buổi săn thú trên đường về, thích khách tại hôn lễ, cáo hắn giết nhị hoàng tử, còn có vu oan giá hoạ Thường nhị gia thông đồng bán nước.

Bởi vì tội danh hành thích vua, Nhàn vương bị xử chém. Thường Vô Nghiên mang người đến giải cứu, cứu không được còn bị chém thảm.

Nhưng cũng đã trốn thoát.

"Có phải hay không thế giới này thực thú vị?" Di Giai sờ một chút lạnh lẽo hắc mao.

Hắc tử nhìn nàng khó hiểu, [Cái kia tôn tử thì sao?]

"Hắn?" Di Giai khoé môi hơi kiều, "Không liên quan đến ta. Chỉ là một cái nô tài phụng mệnh làm việc mà thôi."

[Ngươi để hắn như vậy tìm chết?]

Nếu không ngươi cứu hắn?

Hắc tử: ta là một con miêu!

Di Giai không thèm để ý tới nó.

"Tiểu thư, thất hoàng tử tìm ngươi." Tiểu Như nói nhỏ.

Di Giai hơi sửng sốt, còn cái kia thất hoàng tử. Lâu, rất lâu rồi không hề gặp gỡ.

Mộ Dung Dật thân hình cao lớn, gương mặt anh tuấn bởi vì lạnh mà đỏ bừng.

Hắn nhìn nàng, một đoàn nho nhỏ cô nương ngồi trước hàng hiên. Bị gió quất đánh vào mặt.

"Di Giai, ta đến hỏi ngươi một chuyện."

Di Giai nhướng mày, động một chút đứng dậy, "Vào trong đi, bên ngoài lạnh."

Hắc Tử nhảy từ trên ghế xuống, đi đến bên cạnh hắn khẽ kêu. Mộ Dung Dật cúi người ôm nó vào trong ngực, sờ nó lạnh lẽo lông.

Ngồi ở đối diện hắn, Di Giai lúc này mới quan sát kĩ. Ôn nhu Mộ Dung Dật, có vài phần trầm ổn cùng trưởng thành.

Xem nàng ánh mắt cũng không hề là bối rối. Thực rõ ràng, thành thục cùng lửa nóng.

Di Giai nhấp một ngụm trà, che dấu khoé miệng run rẩy. Phiền toái ngươi nhắm mắt lại.

Xem ra là đã nhịn không được.

"Ngươi lễ cập kê sắp đến rồi." Mộ Dung Dật nhìn nàng, ánh mắt thực nghiêm túc, "Ta muốn cùng ngươi cầu hôn, nếu ngươi đồng ý. Nếu không..."

"Nếu không?" Di Giai mày hơi chọn, ngâm ngâm cười nhìn hắn.

"Ta sẽ truy đến khi ngươi đồng ý."

Hắc Tử ngẩng đầu nhìn cái kia nghiêm túc nam tử, có chút tự hỏi. Rõ ràng hai người này không hề đi gần, lại cứ như vậy muốn sáp vô. Thiên Đạo hảo mạnh mẽ.

Bị ôm trong ngực, Hắc Tử tự nhiên cảm nhận được hắn thực khẩn trương. Trời mùa đông lạnh lẽo nhưng hắn bàn tay lại ra mồ hôi, ào ào ướt hết nó mao.

Hắc tử: Chàng trai trẻ, bỏ tay ra!

Mộ Dung Dật căng chặt cơ thể nhìn nữ tử. Di Giai nhìn hắn không chớp mắt, banh một gương mặt.

Tiểu Như bên cạnh tim đập thình thịch thình thịch. Da đầu tê dại trong lòng la hét. Đồng ý a tiểu thư nhanh đồng ý!

Chờ đến lúc Mộ Dung Dật chuẩn bị bỏ cuộc, nữ tử gương mặt chuyển cười, "Hy vọng điện hạ sẽ sớm truy được tiểu nữ."

"Year!!" Tiểu Như hét to.

Di Giai: ...

Hắc tử: ...

Không nói ra thật là sẽ hiểu lầm Tiểu Như ở cấp nàng cầu hôn.

Mộ Dung Dật xem Tiểu Như sững sờ. Một lúc sau mới phản ứng lại đây, trong lòng nhộn nhạo đều nói lắp, "Hảo... Ta sẽ, ta sẽ cố gắng hết sức!"

Di Giai nhìn hắn vui vẻ, ngượng ngùng cười.

"Điện hạ."

"Ai" Mộ Dung Dật tỉnh lại, gương mặt nháy mắt nghiêm túc, chỉ là hắn khoé miệng có chút run rẩy, "Ngươi có thể gọi ta là Dung Dật. Ta có thể gọi ngươi là Tiểu Giai, được không?"

Tiểu Giai?

Di Giai mắt hơi mị mị, "Hảo, Dung Dật... ca"

Mộ Dung Dật nghe xong liền sung sướng muốn bay lên, "Còn có, Tiểu Giai muốn nói gì sao?"

"Tiểu Như, mang đến đi."

Mộ Dung Dật nhìn đến một cuộn giấy. Rất tò mò, liền định mở. Nhưng mà một cái khác bàn tay giữ lại.

"Dung Dật... ca, ngươi mang về hẳn mở ra. Đây là ta lễ vật, cảm ơn vì miếng ngọc bội. Nó rất đáng giá." Di Giai thu tay, thực chân thành nói, "Còn có, lễ vật cảm ơn vì đã cứu ta."

Mộ Dung Dật thực cẩn thận cầm lấy cuộn giấy. Theo Hắc Tử nhìn thấy, chính là nâng trứng hứng hoa.

"Món quà này ta nhận. Cảm ơn, Tiểu Giai."

(tấu chương xong)
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...