Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Chương 28
Mọi người nghe xong, đều có nhận thức mới về Đường Niệm Niệm, mặc dù là cô gái nông thôn, nhưng lại xinh đẹp, ăn mặc có gu, còn được gia đình cưng chiều, vừa nhìn đã biết không làm việc, bọn họ cưới không nổi cô gái như vậy.
Có vài bà dì vốn định giới thiệu con cháu trong nhà mình cho Đường Niệm Niệm lập tức từ bỏ ý định, dù xinh đẹp tới đâu cũng không lo được bếp núc, cưới vợ phải cưới vợ hiền, cô gái ham ăn biếng làm, cho dù có xinh đẹp giống như Tây Thi cũng không thể cưới.
“Lão Vương nhà tôi sao vẫn chưa về ăn cơm nhỉ? Sư phụ Đường à, anh có biết Lão Vương đang làm gì không?” Có người phụ nữ gân cổ lên hỏi.
“Sư phụ Vương đang có việc trong tay, khá tốn công, tôi đoán là bận rộn tới mức quên mất thời gian tan làm rồi.” Đường Mãn Ngân trả lời.
Sư phụ Vương mà bọn họ nói tới là thợ nguội cấp sáu của nhà máy máy móc, trong nhà máy máy móc Hồng Tinh có hai người thợ nguội cấp sáu, lần lượt là sư phụ Lão Vương và sư phụ Tiểu Vương, cả hai là chú cháu.
Sư phụ Lão Vương đã về hưu, sư phụ Tiểu Vương cũng đã ngoài bốn mươi, hiện tại là thợ nguội cấp sáu duy nhất trong nhà máy máy móc, một vài linh kiện tinh xảo đều là do ông ta gia công.
“Có bận đến mấy cũng phải ăn cơm chứ, Lão Vương này thật là, tôi phải tới phân xưởng gọi ông ấy!”
Tiếng oán trách của người phụ nữ càng lúc càng đi xa, đã đến phân xưởng gọi người rồi.
Đường Mãn Ngân rửa chén xong, cầm chén đũa sạch sẽ vào nhà, Đường Niệm Niệm hỏi: “Xưởng của các chú không có thợ nguội cấp tám sao?”
Trước kia cô từng nghe truyền thuyết về thợ nguội cấp tám, truyền kỳ rằng giống như các sư tăng quét rác vậy, còn nói cho dù máy móc có nhiều bí mật tới đâu cũng không thể thắng được thợ nguội cấp tám.
Bởi vì những linh kiện tinh vi nhất đều xuất phát từ thủ công, Đường Niệm Niệm bán tín bán nghi về những lời đó, những cỗ máy do xí nghiệp Đức mà cô từng làm việc sản xuất ra đều có độ tinh vi cao, các linh kiện được gia công có độ chính xác cao nhất thế giới, chẳng lẽ cũng không tốt bằng thợ nguội cấp tám?
Cho nên Đường Niệm Niệm vẫn luôn có suy nghĩ, muốn so tài với thợ nguội cấp tám một chút.
“Thợ nguội cấp tám mà cháu tưởng là củ cải sao? Cả Chư Thành cũng chỉ có một người, làm việc tại nhà máy máy móc Tiền Tiến, đã nghỉ hưu.”
Đường Mãn Ngân tỏ vẻ hâm mộ, bởi vì tiền lương của thợ nguội cấp tám còn cao hơn cả xưởng trưởng, tiền lương một tháng là 128, một người làm là có thể nuôi sống cả gia đình mười người.
Nhưng thợ nguội cấp tám của nhà máy máy móc Tiền Tiến kia đã nghỉ hưu, không ai nối nghiệp, hiện tại nhà máy máy móc Tiền Tiến cũng chỉ có một thợ nguội cấp sáu, giống như Hồng Tinh.
Nhưng bởi vì Tiền Tiến đã từng có một thợ nguội cấp tám, cho nên vẫn luôn xem thường Hồng Tinh, hai nhà máy máy móc độc nhất ở Chư Thành, bên ngoài bất hòa bên trong cũng như thế, người trong thành phố đều biết.
Đường Niệm Niệm lại dò hỏi về thợ nguội cấp tám của nhà máy máy móc Tiền Tiến, cô muốn biết thêm một chút.
“Về hưu rồi, tay cũng run!”
Đường Mãn Ngân thuận miệng trả lời, sư phụ già kia hoa mắt, tay run, không làm được gì cả, nhưng về hưu vẫn có thể lấy được tiền lương cao, sống còn thoải mái hơn cả huyện trưởng.
Đường Niệm Niệm rất thất vọng, lại hỏi: “Chư Thành không có thợ nguội cấp tám ạ?’
“Hiện tại không có, cũng chỉ có hai người cấp sáu, đang xem xét sáu tháng cuối năm có thể tăng cấp bậc lên thành cấp bảy hay không.”
Đường Mãn Ngân lắc đầu, mỗi năm đều sẽ có kiểm tra xem xét cấp bậc, nhưng từ cấp sáu lên cấp tám rất khó khăn, sư phụ Vương của xưởng bọn họ đã ở cấp sáu tận sáu năm, nhưng vẫn chưa từng được lên cấp bảy.
Thấy mình càng lúc càng lớn tuổi, hy vọng được xem xét cấp bậc cũng càng ngày càng thấp, công việc của thợ nguội là công việc tinh tế, đòi hỏi phải có lực tay và thị lực cao, sư phụ Vương đã ngoài bốn mươi, nếu lại xem xét không lên được nữa, có lẽ không còn cơ hội nào.
Nhưng Đường Mãn Ngân vẫn hâm mộ sư phụ Vương, bởi vì tiền lương một tháng của thợ nguội cấp sáu hơn 80, tiền nhiều như vậy, ăn thịt mỗi ngày cũng được, cả đời này ông ấy cũng đừng hòng nghĩ tới.
Đường Niệm Niệm càng thất vọng, Chư Thành to như vậy, thế nhưng lại không có nổi một thợ nguội cấp tám, sau này cô phải đến Thượng Hải, chỗ đó chắc chắn có thợ nguội cấp tám, cô nhất định phải tỷ thí với thợ nguội cấp tám.
Là cỗ máy của cô lợi hại, hay là bàn tay của thợ nguội cấp tám lợi hại hơn.
“Thật ra vẫn có người rất có hy vọng được xem xét lên cấp tám, đáng tiếc!”
Đường Mãn Ngân đột nhiên nghĩ đến một người, giọng điệu vô cùng tiếc nuối.
“Ai thế ạ?’
Đường Niệm Niệm hứng thú.
“Là đồ đệ của thợ nguội cấp tám nhà may Tiền Tiến kia, tay nghề vô cùng tốt, mới hai mươi mấy tuổi đã được đánh giá là cấp sáu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hiện tại nhất định đã là cấp tám.”
“Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ạ? Bị què tay?”
Chuyện ngoài ý muốn mà Đường Niệm Niệm nghĩ tới là cái này, công việc của thợ nguội quan trọng nhất là tay, cô đoán là bị què tay rồi.
Sắc mặt của Đường Mãn Ngân hơi thay đổi, còn có chút xấu hổ và buồn bực, tức giận nói: “Con nhóc con cháu hỏi thăm nhiều như vậy làm gì, chú đi làm đây, cháu đi dạo đi.”
Chuyện này không thể nói cho cháu gái biết, sẽ gây chết người.
Đường Niệm Niệm có hơi khó hiểu, cô chỉ hỏi một câu, sao lại đến mức có vẻ mặt giống như đang xem phim khiêu dâm thế?
Chẳng lẽ đồ đệ của thợ nguội cấp tám kia đi làm trai bao?
Đường Mãn Ngân đi tới cửa thì ngừng lại, lục lọi trong túi hồi lâu, luyến tiếc móc ra mấy đồng tiền, do dự hồi lâu, mới đưa cho Đường Niệm Niệm.
“Cầm lấy tiền này đi, tiết kiệm một chút!”
Đường Mãn Ngân lòng đau như cắt, chút tiền ít ỏi khó khăn lắm mới tích góp được đã hết sạch rồi.
Nhưng cháu gái hiếm khi tới thành phố, còn mang theo nhiều đồ như vậy, ông ấy làm chú không bày tỏ một chút thì thật là khó nói.
“Cháu đừng nói cho thím hai cháu biết số tiền này.”
Đường Mãn Ngân quay đầu đi, không nhìn tiền nữa, nhìn nữa lòng lại đau nhói, ông ấy dặn dò vài câu rồi đi làm.
Đường Niệm Niệm đếm số tiền trên tay, một tờ một đồng, một tờ năm hào, còn có mấy tờ tiền xu, tổng cộng là một đồng tám hào sáu xu.
Đối với thời đại này, đây thật sự là một khoản tiền khá lớn.
Có vài bà dì vốn định giới thiệu con cháu trong nhà mình cho Đường Niệm Niệm lập tức từ bỏ ý định, dù xinh đẹp tới đâu cũng không lo được bếp núc, cưới vợ phải cưới vợ hiền, cô gái ham ăn biếng làm, cho dù có xinh đẹp giống như Tây Thi cũng không thể cưới.
“Lão Vương nhà tôi sao vẫn chưa về ăn cơm nhỉ? Sư phụ Đường à, anh có biết Lão Vương đang làm gì không?” Có người phụ nữ gân cổ lên hỏi.
“Sư phụ Vương đang có việc trong tay, khá tốn công, tôi đoán là bận rộn tới mức quên mất thời gian tan làm rồi.” Đường Mãn Ngân trả lời.
Sư phụ Vương mà bọn họ nói tới là thợ nguội cấp sáu của nhà máy máy móc, trong nhà máy máy móc Hồng Tinh có hai người thợ nguội cấp sáu, lần lượt là sư phụ Lão Vương và sư phụ Tiểu Vương, cả hai là chú cháu.
Sư phụ Lão Vương đã về hưu, sư phụ Tiểu Vương cũng đã ngoài bốn mươi, hiện tại là thợ nguội cấp sáu duy nhất trong nhà máy máy móc, một vài linh kiện tinh xảo đều là do ông ta gia công.
“Có bận đến mấy cũng phải ăn cơm chứ, Lão Vương này thật là, tôi phải tới phân xưởng gọi ông ấy!”
Tiếng oán trách của người phụ nữ càng lúc càng đi xa, đã đến phân xưởng gọi người rồi.
Đường Mãn Ngân rửa chén xong, cầm chén đũa sạch sẽ vào nhà, Đường Niệm Niệm hỏi: “Xưởng của các chú không có thợ nguội cấp tám sao?”
Trước kia cô từng nghe truyền thuyết về thợ nguội cấp tám, truyền kỳ rằng giống như các sư tăng quét rác vậy, còn nói cho dù máy móc có nhiều bí mật tới đâu cũng không thể thắng được thợ nguội cấp tám.
Bởi vì những linh kiện tinh vi nhất đều xuất phát từ thủ công, Đường Niệm Niệm bán tín bán nghi về những lời đó, những cỗ máy do xí nghiệp Đức mà cô từng làm việc sản xuất ra đều có độ tinh vi cao, các linh kiện được gia công có độ chính xác cao nhất thế giới, chẳng lẽ cũng không tốt bằng thợ nguội cấp tám?
Cho nên Đường Niệm Niệm vẫn luôn có suy nghĩ, muốn so tài với thợ nguội cấp tám một chút.
“Thợ nguội cấp tám mà cháu tưởng là củ cải sao? Cả Chư Thành cũng chỉ có một người, làm việc tại nhà máy máy móc Tiền Tiến, đã nghỉ hưu.”
Đường Mãn Ngân tỏ vẻ hâm mộ, bởi vì tiền lương của thợ nguội cấp tám còn cao hơn cả xưởng trưởng, tiền lương một tháng là 128, một người làm là có thể nuôi sống cả gia đình mười người.
Nhưng thợ nguội cấp tám của nhà máy máy móc Tiền Tiến kia đã nghỉ hưu, không ai nối nghiệp, hiện tại nhà máy máy móc Tiền Tiến cũng chỉ có một thợ nguội cấp sáu, giống như Hồng Tinh.
Nhưng bởi vì Tiền Tiến đã từng có một thợ nguội cấp tám, cho nên vẫn luôn xem thường Hồng Tinh, hai nhà máy máy móc độc nhất ở Chư Thành, bên ngoài bất hòa bên trong cũng như thế, người trong thành phố đều biết.
Đường Niệm Niệm lại dò hỏi về thợ nguội cấp tám của nhà máy máy móc Tiền Tiến, cô muốn biết thêm một chút.
“Về hưu rồi, tay cũng run!”
Đường Mãn Ngân thuận miệng trả lời, sư phụ già kia hoa mắt, tay run, không làm được gì cả, nhưng về hưu vẫn có thể lấy được tiền lương cao, sống còn thoải mái hơn cả huyện trưởng.
Đường Niệm Niệm rất thất vọng, lại hỏi: “Chư Thành không có thợ nguội cấp tám ạ?’
“Hiện tại không có, cũng chỉ có hai người cấp sáu, đang xem xét sáu tháng cuối năm có thể tăng cấp bậc lên thành cấp bảy hay không.”
Đường Mãn Ngân lắc đầu, mỗi năm đều sẽ có kiểm tra xem xét cấp bậc, nhưng từ cấp sáu lên cấp tám rất khó khăn, sư phụ Vương của xưởng bọn họ đã ở cấp sáu tận sáu năm, nhưng vẫn chưa từng được lên cấp bảy.
Thấy mình càng lúc càng lớn tuổi, hy vọng được xem xét cấp bậc cũng càng ngày càng thấp, công việc của thợ nguội là công việc tinh tế, đòi hỏi phải có lực tay và thị lực cao, sư phụ Vương đã ngoài bốn mươi, nếu lại xem xét không lên được nữa, có lẽ không còn cơ hội nào.
Nhưng Đường Mãn Ngân vẫn hâm mộ sư phụ Vương, bởi vì tiền lương một tháng của thợ nguội cấp sáu hơn 80, tiền nhiều như vậy, ăn thịt mỗi ngày cũng được, cả đời này ông ấy cũng đừng hòng nghĩ tới.
Đường Niệm Niệm càng thất vọng, Chư Thành to như vậy, thế nhưng lại không có nổi một thợ nguội cấp tám, sau này cô phải đến Thượng Hải, chỗ đó chắc chắn có thợ nguội cấp tám, cô nhất định phải tỷ thí với thợ nguội cấp tám.
Là cỗ máy của cô lợi hại, hay là bàn tay của thợ nguội cấp tám lợi hại hơn.
“Thật ra vẫn có người rất có hy vọng được xem xét lên cấp tám, đáng tiếc!”
Đường Mãn Ngân đột nhiên nghĩ đến một người, giọng điệu vô cùng tiếc nuối.
“Ai thế ạ?’
Đường Niệm Niệm hứng thú.
“Là đồ đệ của thợ nguội cấp tám nhà may Tiền Tiến kia, tay nghề vô cùng tốt, mới hai mươi mấy tuổi đã được đánh giá là cấp sáu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hiện tại nhất định đã là cấp tám.”
“Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ạ? Bị què tay?”
Chuyện ngoài ý muốn mà Đường Niệm Niệm nghĩ tới là cái này, công việc của thợ nguội quan trọng nhất là tay, cô đoán là bị què tay rồi.
Sắc mặt của Đường Mãn Ngân hơi thay đổi, còn có chút xấu hổ và buồn bực, tức giận nói: “Con nhóc con cháu hỏi thăm nhiều như vậy làm gì, chú đi làm đây, cháu đi dạo đi.”
Chuyện này không thể nói cho cháu gái biết, sẽ gây chết người.
Đường Niệm Niệm có hơi khó hiểu, cô chỉ hỏi một câu, sao lại đến mức có vẻ mặt giống như đang xem phim khiêu dâm thế?
Chẳng lẽ đồ đệ của thợ nguội cấp tám kia đi làm trai bao?
Đường Mãn Ngân đi tới cửa thì ngừng lại, lục lọi trong túi hồi lâu, luyến tiếc móc ra mấy đồng tiền, do dự hồi lâu, mới đưa cho Đường Niệm Niệm.
“Cầm lấy tiền này đi, tiết kiệm một chút!”
Đường Mãn Ngân lòng đau như cắt, chút tiền ít ỏi khó khăn lắm mới tích góp được đã hết sạch rồi.
Nhưng cháu gái hiếm khi tới thành phố, còn mang theo nhiều đồ như vậy, ông ấy làm chú không bày tỏ một chút thì thật là khó nói.
“Cháu đừng nói cho thím hai cháu biết số tiền này.”
Đường Mãn Ngân quay đầu đi, không nhìn tiền nữa, nhìn nữa lòng lại đau nhói, ông ấy dặn dò vài câu rồi đi làm.
Đường Niệm Niệm đếm số tiền trên tay, một tờ một đồng, một tờ năm hào, còn có mấy tờ tiền xu, tổng cộng là một đồng tám hào sáu xu.
Đối với thời đại này, đây thật sự là một khoản tiền khá lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương