Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Chương 636
Đường Niệm Niệm nín cười rất vất vả, trước kia không phát hiện Thẩm Kiêu lại là người ưa nghe lời ngon ngọt, khó trách nội dung phát thanh mỗi ngày là nói phải cảnh giác viên đạn bọc đường, uy lực này quả thực đáng gờm.
"Dù sao cũng là trẻ con, đâu thể cho cậu ấy làm việc!"
Thẩm Kiêu giải thích, chỉ có điều không đủ sức thuyết phục.
"Biết rồi!"
Đường Niệm Niệm không có vạch trần anh, bởi vì cô cũng thích nghe lời dỗ ngon dỗ ngọt, hai người tám lạng nửa cân, không có gì mà nói.
"Em đến trường học, chủ nhật trở về!"
Đường Niệm Niệm cầm chìa khóa xe, định đến trường học
"Chị Đường còn phải đi học? Trời ạ, anh Thẩm anh là trâu già gặm cỏ non ư!"
Nghiêm Trung Kiệt từ phòng bếp bước ra, nghe thấy lời Đường Niệm Niệm nói, buột miệng thốt ra.
Gương mặt của Thẩm Kiêu dùng mắt thường có thể đã sa sầm, ánh mắt rét căm sắc bén hơn cả dao, Nghiêm Trung Kiệt sợ sệt vội vàng leo tường trốn về nhà, còn kéo theo Bách Tuế và Phúc Bảo trốn chung.
"Ha ha ha ha..."
Đường Niệm Niệm cười tươi như hoa, đứa nhỏ Nghiêm Trung Kiệt này thật thú vị.
Thẩm Kiêu hậm hực đi làm, hôm nay các tân binh đều kêu khổ không ngớt, không biết ai làm Diêm Vương sống nổi cáu, làm hại bọn họ đã rèn luyện đến kiệt quệ.
Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt đã đến tháng sáu, một học kỳ sắp kết thúc rồi, một đợt thi đại học mới cũng sắp đến.
Hai anh em Đường Kiến Quốc và Đường Kiến Thụ đều muốn tham gia thi đại học, còn có vợ của Đường Kiến Quốc, cô ấy là giáo viên tiểu học của công xã, chính mình đã có căn bản, hi vọng thi đậu rất lớn.
Đường Lục Cân và Đường Đông Cường dự định nghỉ hè sẽ về quê của Triệu Xuân Mai, còn có quê của thím Trương, lót giày con gái lớn của thím Trương may vừa xinh đẹp vừa thực dụng, chắc chắn người phương Tây sẽ thích.
Đường Niệm Niệm chỉ bảo bọn họ chú ý an toàn, còn có lúc ký hợp đồng, nhất định phải để cho người ta kiểm định chặt chẽ, những việc khác đã không quan tâm.
Cuối tháng sáu được nghỉ hè, bà cụ Đường mang theo Cửu Cân tới, con bé lại cao lớn hơn không ít, sau khi đến quân đội, đôi mắt của cô bé đã không đủ dùng, nhất là khi nhìn thấy binh sĩ đứng gác cầm súng, hâm mộ vô cùng.
"Bà nội, sau này con muốn làm bộ đội!"
Cửu Cân đã lập nên một lời hùng hồn khí khái.
"Vậy con phải học tập cho giỏi, nếu không bộ đội sẽ không thèm con!"
Bà cụ Đường thừa cơ dụ dỗ cháu gái học tập, cháu gái nhỏ thông minh, thế nhưng không thích học, nếu có thể quyết tâm học hành, nhất định có thể học giỏi.
"Được!"
Đường Cửu Cân đồng ý.
Bà cụ Đường cũng không có đặt việc này ở trong lòng, chỉ xem như cháu gái nói chơi, nhưng sau khi Cửu Cân trở về đã như biến thành người khác, mỗi ngày đều chăm chú nghe giảng bài, giáo viên cũng khoe cô bé tiến bộ vượt bậc, chuyện này sẽ nói sau.
"Bách Tuế, Phúc Bảo, xem tôi mang gì cho các bạn nè!”
Cửu Cân vào nhà, lập tức lớn tiếng gọi đồng bọn thân thiết, còn lấy ra món quà mà cô bé cố ý mang theo là khô chuột đồng.
Cô bé bắt chuột đồng ở trên núi, lột da, loại bỏ nội tạng, phơi khô, Bách Tuế và Phúc Bảo rất thích ăn, mỗi lần có khô chuột đồng sẽ nhào lên.
Nhưng hôm nay Bách Tuế và Phúc Bảo lại uể oải, liếc nhìn Cửu Cân một cái, không nhúc nhích, tiếp tục áp vào dưới bóng cây.
"Khô chuột đồng nè, là món các bạn thích ăn nhất."
Cửu Cân không tin chuyện lạ có thật, lấy khô chuột đồng ra dụ, nhưng Bách Tuế và Phúc Bảo vẫn thờ ơ, bởi vì chốc lát nữa chắc chắn Nghiêm Trung Kiệt sẽ mang đến chuột đồng nướng thơm ngào ngạt.
Chuột đồng nướng có rắc thêm bột cây thì là và mật ong, hương vị rất ngon.
"Bà nội, có phải Bách Tuế và Phúc Bảo đã bị bệnh rồi không?"
Cửu Cân sốt ruột, chạy đi tìm bà cụ Đường.
"Chó thì sao bị bệnh được, không ăn chắc chắn là không đói bụng!"
Bà cụ Đường cảm thấy ý nghĩ của cô bé rất vớ vẩn, chó khỏe mạnh hơn người nhiều!
Đường Cửu Cân không tin, cô bé cảm thấy chắc chắn là Bách Tuế và Phúc Bảo đã bị bệnh rồi, đáng tiếc chị hai vẫn chưa về, nếu không đã có thể chở đến bệnh viện khám bệnh.
"Bách Tuế, Phúc Bảo, hôm nay thêm bột ớt nhé!"
Nghiêm Trung Kiệt cầm theo mấy con chuột đồng đã nướng tỉ mỉ, hứng chí chạy tới, Bách Tuế và Phúc Bảo lập tức nghênh đón, còn lắc lắc cái đuôi, so với vẻ lạnh lùng trước đó như là hai con ch.ó khác.
Cửu Cân giận dữ, dám dụ dỗ Bách Tuế và Phúc Bảo của cô bé, lý nào lại vậy!
"Anh là ai? Anh dùng cái gì dụ dỗ Bách Tuế và Phúc Bảo nhà em?"
Cửu Cân tiến lên, đẩy Nghiêm Trung Kiệt ra, chắn trước mặt Bách Tuế và Phúc Bảo, hai tay chống nạnh, người cao một mét năm, khí thế ba mét.
Nghiêm Trung Kiệt sửng sốt mấy giây, thấy trước mắt là một con bé núc ních thịt thì cố ý ghẹo cô bé, bảo: "Bách Tuế Phúc Bảo là chó nhà em? Nhưng vì sao bọn chúng nghe lời anh?"
Nói xong, cậu ấy lắc lắc thịt chuột đồng thơm ngào ngạt về phía Bách Tuế và Phúc Bảo. Sau đó, Bách Tuế Phúc Bảo chán ghét đẩy Cửu Cân vướng víu, chạy đến trước mặt Nghiêm Trung Kiệt vẫy đuôi, vẻ lấy lòng rất rõ ràng.
"Đừng nóng vội, một người ba con, đều có phần!"
Nghiêm Trung Kiệt sờ đầu bọn chúng mấy lần, còn cố ý đắc ý hất cằm với Cửu Cân.
Khuôn mặt mũm mĩm của Cửu Cân xanh rồi đỏ đỏ rồi xanh, căm ghét cắn chặt răng, cô bé sống chín năm, chưa từng mất mặt như thế bao giờ!
Cô bé không trách Bách Tuế và Phúc Bảo, chỉ trách hồ ly tinh nam này quá ghê tởm, dụ dỗ Bách Tuế và Phúc Bảo của cô bé tới mức “chó đức” cũng bị mất.
"Em liều mạng với anh!"
Cửu Cân siết chặt nắm đấm, cắn răng nghiến lợi xông tới, giống như một viên đạn thịt nhỏ.
Cô bé muốn bảo vệ tôn nghiêm và sỉ diện mà cô bé đã mất đi!
Bách Tuế Phúc Bảo sáng mắt, lanh miệng, tha thịt trong tay Nghiêm Trung Kiệt đi, đi qua bên cạnh nằm sấp xuống, nhàn nhã ăn thịt, mặc kệ chuyện ầm ĩ của hai con non của con người này.
"Ê. Sao con bé nhà em dễ nổi cáu thế, anh với chị hai em là người trong nhà. Ây da... Em làm thật hả, trai tốt sẽ không đấu với con gái, anh là nhường em. Ây da... Em cầm tinh con ch.ó hả, anh phải trả đòn..."
Vốn dĩ Nghiêm Trung Kiệt cảm thấy thú vị, nhưng cậu ấy không ngờ sức chiến đấu của Cửu Cân kinh người vậy, chưa tới một lát cậu ấy đã chịu mấy đấm, tay còn bị cắn một cái, đã ứa cả máu, còn không trả đòn cậu ấy sẽ bị con bé này cưỡi cổ đánh bại.
Như thế cậu ấy mất mặt cỡ nào!
Mặc dù đánh trả, nhưng Nghiêm Trung Kiệt chỉ dùng một phần ba khí lực, sợ làm bị thương Cửu Cân.
"Ôi chao, Cửu Cân con buông ra!"
Bà cụ Đường cầm chổi lông gà lao ra ngoài, nhưng hai người này đã đánh không muốn rời, chổi lông gà của bà ấy không thể quất xuống được.
"Nghiêm Trung Kiệt, con ngay cả một con bé cũng đánh không lại, chờ cha con trở về chắc chắn sẽ đánh cái m.ô.n.g của con!"
Cao Thiến áp vào tường, nhìn có chút hả hê, châm ngòi thổi gió.
"Đồng chí Cao, đồng chí bớt nói ít vài câu!"
Thím Trương dở khóc dở cười, bà ấy chưa thấy người mẹ nào như Cao Thiến, ở chung với con trai không tôn ti trật tự, bình thường cũng không làm cơm, còn không làm việc nhà, còn mặc kệ con cái, không có dáng vẻ của người làm mẹ.
"Dù sao cũng là trẻ con, đâu thể cho cậu ấy làm việc!"
Thẩm Kiêu giải thích, chỉ có điều không đủ sức thuyết phục.
"Biết rồi!"
Đường Niệm Niệm không có vạch trần anh, bởi vì cô cũng thích nghe lời dỗ ngon dỗ ngọt, hai người tám lạng nửa cân, không có gì mà nói.
"Em đến trường học, chủ nhật trở về!"
Đường Niệm Niệm cầm chìa khóa xe, định đến trường học
"Chị Đường còn phải đi học? Trời ạ, anh Thẩm anh là trâu già gặm cỏ non ư!"
Nghiêm Trung Kiệt từ phòng bếp bước ra, nghe thấy lời Đường Niệm Niệm nói, buột miệng thốt ra.
Gương mặt của Thẩm Kiêu dùng mắt thường có thể đã sa sầm, ánh mắt rét căm sắc bén hơn cả dao, Nghiêm Trung Kiệt sợ sệt vội vàng leo tường trốn về nhà, còn kéo theo Bách Tuế và Phúc Bảo trốn chung.
"Ha ha ha ha..."
Đường Niệm Niệm cười tươi như hoa, đứa nhỏ Nghiêm Trung Kiệt này thật thú vị.
Thẩm Kiêu hậm hực đi làm, hôm nay các tân binh đều kêu khổ không ngớt, không biết ai làm Diêm Vương sống nổi cáu, làm hại bọn họ đã rèn luyện đến kiệt quệ.
Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt đã đến tháng sáu, một học kỳ sắp kết thúc rồi, một đợt thi đại học mới cũng sắp đến.
Hai anh em Đường Kiến Quốc và Đường Kiến Thụ đều muốn tham gia thi đại học, còn có vợ của Đường Kiến Quốc, cô ấy là giáo viên tiểu học của công xã, chính mình đã có căn bản, hi vọng thi đậu rất lớn.
Đường Lục Cân và Đường Đông Cường dự định nghỉ hè sẽ về quê của Triệu Xuân Mai, còn có quê của thím Trương, lót giày con gái lớn của thím Trương may vừa xinh đẹp vừa thực dụng, chắc chắn người phương Tây sẽ thích.
Đường Niệm Niệm chỉ bảo bọn họ chú ý an toàn, còn có lúc ký hợp đồng, nhất định phải để cho người ta kiểm định chặt chẽ, những việc khác đã không quan tâm.
Cuối tháng sáu được nghỉ hè, bà cụ Đường mang theo Cửu Cân tới, con bé lại cao lớn hơn không ít, sau khi đến quân đội, đôi mắt của cô bé đã không đủ dùng, nhất là khi nhìn thấy binh sĩ đứng gác cầm súng, hâm mộ vô cùng.
"Bà nội, sau này con muốn làm bộ đội!"
Cửu Cân đã lập nên một lời hùng hồn khí khái.
"Vậy con phải học tập cho giỏi, nếu không bộ đội sẽ không thèm con!"
Bà cụ Đường thừa cơ dụ dỗ cháu gái học tập, cháu gái nhỏ thông minh, thế nhưng không thích học, nếu có thể quyết tâm học hành, nhất định có thể học giỏi.
"Được!"
Đường Cửu Cân đồng ý.
Bà cụ Đường cũng không có đặt việc này ở trong lòng, chỉ xem như cháu gái nói chơi, nhưng sau khi Cửu Cân trở về đã như biến thành người khác, mỗi ngày đều chăm chú nghe giảng bài, giáo viên cũng khoe cô bé tiến bộ vượt bậc, chuyện này sẽ nói sau.
"Bách Tuế, Phúc Bảo, xem tôi mang gì cho các bạn nè!”
Cửu Cân vào nhà, lập tức lớn tiếng gọi đồng bọn thân thiết, còn lấy ra món quà mà cô bé cố ý mang theo là khô chuột đồng.
Cô bé bắt chuột đồng ở trên núi, lột da, loại bỏ nội tạng, phơi khô, Bách Tuế và Phúc Bảo rất thích ăn, mỗi lần có khô chuột đồng sẽ nhào lên.
Nhưng hôm nay Bách Tuế và Phúc Bảo lại uể oải, liếc nhìn Cửu Cân một cái, không nhúc nhích, tiếp tục áp vào dưới bóng cây.
"Khô chuột đồng nè, là món các bạn thích ăn nhất."
Cửu Cân không tin chuyện lạ có thật, lấy khô chuột đồng ra dụ, nhưng Bách Tuế và Phúc Bảo vẫn thờ ơ, bởi vì chốc lát nữa chắc chắn Nghiêm Trung Kiệt sẽ mang đến chuột đồng nướng thơm ngào ngạt.
Chuột đồng nướng có rắc thêm bột cây thì là và mật ong, hương vị rất ngon.
"Bà nội, có phải Bách Tuế và Phúc Bảo đã bị bệnh rồi không?"
Cửu Cân sốt ruột, chạy đi tìm bà cụ Đường.
"Chó thì sao bị bệnh được, không ăn chắc chắn là không đói bụng!"
Bà cụ Đường cảm thấy ý nghĩ của cô bé rất vớ vẩn, chó khỏe mạnh hơn người nhiều!
Đường Cửu Cân không tin, cô bé cảm thấy chắc chắn là Bách Tuế và Phúc Bảo đã bị bệnh rồi, đáng tiếc chị hai vẫn chưa về, nếu không đã có thể chở đến bệnh viện khám bệnh.
"Bách Tuế, Phúc Bảo, hôm nay thêm bột ớt nhé!"
Nghiêm Trung Kiệt cầm theo mấy con chuột đồng đã nướng tỉ mỉ, hứng chí chạy tới, Bách Tuế và Phúc Bảo lập tức nghênh đón, còn lắc lắc cái đuôi, so với vẻ lạnh lùng trước đó như là hai con ch.ó khác.
Cửu Cân giận dữ, dám dụ dỗ Bách Tuế và Phúc Bảo của cô bé, lý nào lại vậy!
"Anh là ai? Anh dùng cái gì dụ dỗ Bách Tuế và Phúc Bảo nhà em?"
Cửu Cân tiến lên, đẩy Nghiêm Trung Kiệt ra, chắn trước mặt Bách Tuế và Phúc Bảo, hai tay chống nạnh, người cao một mét năm, khí thế ba mét.
Nghiêm Trung Kiệt sửng sốt mấy giây, thấy trước mắt là một con bé núc ních thịt thì cố ý ghẹo cô bé, bảo: "Bách Tuế Phúc Bảo là chó nhà em? Nhưng vì sao bọn chúng nghe lời anh?"
Nói xong, cậu ấy lắc lắc thịt chuột đồng thơm ngào ngạt về phía Bách Tuế và Phúc Bảo. Sau đó, Bách Tuế Phúc Bảo chán ghét đẩy Cửu Cân vướng víu, chạy đến trước mặt Nghiêm Trung Kiệt vẫy đuôi, vẻ lấy lòng rất rõ ràng.
"Đừng nóng vội, một người ba con, đều có phần!"
Nghiêm Trung Kiệt sờ đầu bọn chúng mấy lần, còn cố ý đắc ý hất cằm với Cửu Cân.
Khuôn mặt mũm mĩm của Cửu Cân xanh rồi đỏ đỏ rồi xanh, căm ghét cắn chặt răng, cô bé sống chín năm, chưa từng mất mặt như thế bao giờ!
Cô bé không trách Bách Tuế và Phúc Bảo, chỉ trách hồ ly tinh nam này quá ghê tởm, dụ dỗ Bách Tuế và Phúc Bảo của cô bé tới mức “chó đức” cũng bị mất.
"Em liều mạng với anh!"
Cửu Cân siết chặt nắm đấm, cắn răng nghiến lợi xông tới, giống như một viên đạn thịt nhỏ.
Cô bé muốn bảo vệ tôn nghiêm và sỉ diện mà cô bé đã mất đi!
Bách Tuế Phúc Bảo sáng mắt, lanh miệng, tha thịt trong tay Nghiêm Trung Kiệt đi, đi qua bên cạnh nằm sấp xuống, nhàn nhã ăn thịt, mặc kệ chuyện ầm ĩ của hai con non của con người này.
"Ê. Sao con bé nhà em dễ nổi cáu thế, anh với chị hai em là người trong nhà. Ây da... Em làm thật hả, trai tốt sẽ không đấu với con gái, anh là nhường em. Ây da... Em cầm tinh con ch.ó hả, anh phải trả đòn..."
Vốn dĩ Nghiêm Trung Kiệt cảm thấy thú vị, nhưng cậu ấy không ngờ sức chiến đấu của Cửu Cân kinh người vậy, chưa tới một lát cậu ấy đã chịu mấy đấm, tay còn bị cắn một cái, đã ứa cả máu, còn không trả đòn cậu ấy sẽ bị con bé này cưỡi cổ đánh bại.
Như thế cậu ấy mất mặt cỡ nào!
Mặc dù đánh trả, nhưng Nghiêm Trung Kiệt chỉ dùng một phần ba khí lực, sợ làm bị thương Cửu Cân.
"Ôi chao, Cửu Cân con buông ra!"
Bà cụ Đường cầm chổi lông gà lao ra ngoài, nhưng hai người này đã đánh không muốn rời, chổi lông gà của bà ấy không thể quất xuống được.
"Nghiêm Trung Kiệt, con ngay cả một con bé cũng đánh không lại, chờ cha con trở về chắc chắn sẽ đánh cái m.ô.n.g của con!"
Cao Thiến áp vào tường, nhìn có chút hả hê, châm ngòi thổi gió.
"Đồng chí Cao, đồng chí bớt nói ít vài câu!"
Thím Trương dở khóc dở cười, bà ấy chưa thấy người mẹ nào như Cao Thiến, ở chung với con trai không tôn ti trật tự, bình thường cũng không làm cơm, còn không làm việc nhà, còn mặc kệ con cái, không có dáng vẻ của người làm mẹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương