Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Chương 7
Bà cụ Đường đang đi khắp thôn tìm cháu gái về ăn điểm tâm, lập tức kêu lên người trong nhà đằng đằng sát khí đến đây.
Đại đội trưởng họ Đường, là cháu ruột của ông nội Đường Niệm Niệm, bình thường cô hay gọi là bác ba.
Còn có rất nhiều thôn dân, đều bưng một bát cháo khoai lang loãng đến mức chiếu được bóng người chạy tới xem náo nhiệt.
Đường Niệm Niệm hôm qua đánh Tề Quốc Hoa, hôm nay lại tới đánh Dương Hồng Linh, cô gái này thật là hổ báo quá đi, về sau ai còn dám cưới?
"Niệm Niệm, buông tay!"
Nhìn thấy Dương Hồng Linh cả mặt đầy máu, đại đội trưởng đau đầu, thanh niên trí thức là quốc gia phái tới giúp đỡ kiến thiết nông thôn, nếu thật sự xảy ra án mạng, ông ấy cũng không dễ ăn nói với phía trên.
Mặc dù đại đội trưởng cũng rất không chào đón Dương Hồng Linh, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ công chính.
"Bác ba, Dương Hồng Linh cùng Tề Quốc Hoa làm giày rách, hôm qua còn cố ý đẩy cháu rơi xuống sông, lại gọi vô lại tới hủy trong sạch của cháu, ở trong sông liền động tay động chân với cháu, may mắn sức cháu lớn, không có để vô lại đạt được ý nguyện, nhưng cục tức này cháu không nuốt trôi được, cháu là cháu gái của Đường Thanh Sơn, ông nội của cháu đánh quỷ tử[1]chưa từng nương tay, nếu như cháu ngay cả cẩu nam nữ cũng không có can đảm dạy dỗ, về sau thanh minh mười lăm làm sao đi gặp ông nội? Người ngoài lại sẽ nhìn Đường Thôn chúng ta như thế nào? Còn tưởng rằng người Đường thôn đều không có can đảm đâu!"
[1] Qủy tử: ở đây chỉ giặc ngoại xâm.
Đường Niệm Niệm lý lẽ hùng hồn giảo biện, Đường Thanh Sơn cũng chưa từng tham gia quân đội, nhưng ông ấy là thợ săn, quỷ tử xâm lấn Chư Thành, cướp bóc đốt giết, việc ác bất tận, Đường Thanh Sơn nhìn không được, liền triệu tập một số thợ săn, dựa vào sự quen thuộc địa hình, giết không ít quỷ tử lạc đàn.
Quỷ tử tưởng rằng đội du kích làm, căn bản không nghĩ tới sẽ là mấy thợ săn, về sau quỷ tử rời khỏi Chư Thành, Đường Thanh Sơn lại trở thành thợ săn bình thường tính cách chất phác, nhưng không ai dám khinh thường ông ấy.
Cũng chính bởi vì cái này, Đường Thanh Sơn ở phạm vi trăm dặm đều xa gần nghe tiếng, chỉ là viên đạn ông ấy bị bắn trong lúc giết quỷ tử không thể chữa trị hoàn toàn, tuổi tác càng lớn càng nghiêm trọng hơn, đã qua đời vào hai năm trước.
Vừa nhắc tới Đường Thanh Sơn, đại đội trưởng cùng các thôn dân lập tức sinh ra một cỗ nhiệt huyết rung động đến tâm can, ánh mắt nhìn về phía Dương Hồng Linh trở nên bất thiện, Đường Niệm Niệm nói không sai, ngay cả cẩu nam nữ cũng không dám dạy dỗ, người Đường thôn còn có mặt mũi nào?
"Tô không có... Làm giày rách..."
Dương Hồng Linh ú ớ nói chuyện, lại phun ra một cỗ bọt máu, cùng hai cái răng hàm.
Đường Niệm Niệm một cước đá tới, Dương Hồng Linh ngẹo đầu, cắt.
Không đúng, choáng!
Sắc mặt Liễu Tịnh Lan cũng thay đổi, Đường Niệm Niệm hung tàn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta, kiếp trước cô ta cùng Đường Niệm Niệm tiếp xúc không coi là nhiều, thật sự không biết cô gái kia sẽ hung tàn như vậy.
"Đại đội trưởng, tôi và chị họ đều là tự nguyện đến giúp đỡ kiến thiết Đường thôn, chẳng lẽ chú mắt thấy Đường Niệm Niệm ức hiếp chị họ tôi, đã sắp đến chết người mà cũng mặc kệ sao?"
Liễu Tịnh Lan lấy dũng khí chất vấn, Dương Hồng Linh hiện tại còn không thể xảy ra chuyện, nếu không công việc của cô ta sẽ không ai làm.
"Quốc gia bảo các cô đến trợ giúp kiến thiết nông thôn chứ không phải để các cô đến làm giày rách, càng không phải là để cô đến trộm đồ, hai chị em các cô, một người trộm đồ của tôi, một người trộm đống rác mà tôi không cần, nhà các cô là trộm cắp thế gia hả!"
Đường Niệm Niệm nói lại, Dương Hồng Linh ngu xuẩn vô cùng, chủ ý xấu đều là Liễu Tịnh Lan bày ra.
"Ai trộm đồ vật của cô, ông nội và cha mẹ tôi đều là giai cấp công nhân quang vinh, Đường Niệm Niệm cô đừng ngậm máu phun người!"
Liễu Tịnh Lan sắc mặt đại biến, ánh mắt lóe lên vẻ bối rối, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục bình thường, những người khác cũng không nhìn ra.
Đường Niệm Niệm lại phát hiện, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, trên sách nói ông nội Liễu Tịnh Lan là cán bộ cục văn hóa về hưu, cha mẹ cũng là cán bộ của cục văn hóa, nhưng nếu như không có chuyện mờ ám ở bên trong, cô gái này này vì sao lại hoảng hốt?
"Không có trộm đồ vật của tôi vậy cái hồ lô này là ở đâu ra?"
Đường Niệm Niệm tiến lên một bước, cấp tốc nắm chặt cổ áo của Liễu Tịnh Lan, dùng sức kéo một cái, hai cái nút áo trên cổ áo giật ra, lộ ra da thịt trắng nõn và một viên hồ lô ngọc óng ánh sáng long lanh.
"Niệm Niệm, hồ lô của con làm sao lại ở trên người cô ta, không biết xấu hổ, cô là tới làm thanh niên trí thức hay là làm kẻ ăn trộm hả, bày chị gái trộm người, em gái trộm đồ, nhà các cô là ổ trộm cướp hả!"
Bà cụ Đường liếc mắt một cái liền nhận ra miếng hồ lô ngọc này, là cha mẹ ruột của Đường Niệm Niệm tự tay giao cho bà ấy, còn có một ngàn đồng cùng năm trăm cân phiếu lương thực cả nước, năm đó dựa vào số tiền và phiếu lương thực kia, nhà họ Đường mới vượt qua được nạn đói.
Miếng hồ lô ngọc này Đường Niệm Niệm đã đeo từ nhỏ, nhưng hai năm trước con bé chết tiệt kia nói muốn gian khổ mộc mạc, cởi ngọc hồ lô ra, bà vừa không chú ý một cái liền để cho ả thanh niên trí thức không biết xấu hổ này trộm mất.
Các thôn dân đồng loạt nhìn chằm chằm Liễu Tịnh Lan, ánh mắt giống như đao, còn có mấy ánh mắt không có ý tốt, nhìn chằm chằm vào cái cổ trần trụi của cô ta.
Liễu Tịnh Lan bối rối thất thố, không để ý tới cài cổ áo lại, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cô ta nghĩ đến lý do, liền nói hồ lô ngọc là tổ truyền trong nhà, loại ngọc hồ lô kiểu dáng thế này cũng không hiếm có, cũng không phải chỉ có Đường Niệm Niệm có.
Chỉ là không chờ cô ta mở miệng, một giọng nói khác đã giành nói trước, "Là tôi đưa cho đồng chí Liều làm quà sinh nhật, ngọc hồ lô này là tổ truyền nhà tooi!"
Người giành nói là Hà Quốc Khánh, anh ta không đành lòng để người trong lòng bị làm khó dễ, liền ôm trách nhiệm vào mình.
Anh ta nghĩ giống như Liễu Tịnh Lan, chỉ là một cái hồ lô ngọc bình thường mà thôi, chẳng lẽ lại còn khắc tên của Đường Niệm Niệm?
Liễu Tịnh Lan nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn sang Hà Quốc Khánh.
Hà Quốc Khánh đứng thẳng lưng, đắm chìm trong đắc ý của anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không có chú ý tới trong đám người một ánh mắt thương tâm thất vọng, chính là chị cả ngu ngốc của Đường Niệm Niệm - Đường Ngũ Cân.
"Tổ truyền nhà anh? Anh họ Hà nhỉ?"
Đường Niệm Niệm cười lạnh hỏi, Hà Quốc Khánh vẫn chưa trả lời, các thanh niên trí thức khác đều đồng loạt gật đầu.
"Nếu anh họ Hà, vì sao bên trên hồ lô ngọc tổ truyền lại khắc chữ Đường nhà tôi?"
Đại đội trưởng họ Đường, là cháu ruột của ông nội Đường Niệm Niệm, bình thường cô hay gọi là bác ba.
Còn có rất nhiều thôn dân, đều bưng một bát cháo khoai lang loãng đến mức chiếu được bóng người chạy tới xem náo nhiệt.
Đường Niệm Niệm hôm qua đánh Tề Quốc Hoa, hôm nay lại tới đánh Dương Hồng Linh, cô gái này thật là hổ báo quá đi, về sau ai còn dám cưới?
"Niệm Niệm, buông tay!"
Nhìn thấy Dương Hồng Linh cả mặt đầy máu, đại đội trưởng đau đầu, thanh niên trí thức là quốc gia phái tới giúp đỡ kiến thiết nông thôn, nếu thật sự xảy ra án mạng, ông ấy cũng không dễ ăn nói với phía trên.
Mặc dù đại đội trưởng cũng rất không chào đón Dương Hồng Linh, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ công chính.
"Bác ba, Dương Hồng Linh cùng Tề Quốc Hoa làm giày rách, hôm qua còn cố ý đẩy cháu rơi xuống sông, lại gọi vô lại tới hủy trong sạch của cháu, ở trong sông liền động tay động chân với cháu, may mắn sức cháu lớn, không có để vô lại đạt được ý nguyện, nhưng cục tức này cháu không nuốt trôi được, cháu là cháu gái của Đường Thanh Sơn, ông nội của cháu đánh quỷ tử[1]chưa từng nương tay, nếu như cháu ngay cả cẩu nam nữ cũng không có can đảm dạy dỗ, về sau thanh minh mười lăm làm sao đi gặp ông nội? Người ngoài lại sẽ nhìn Đường Thôn chúng ta như thế nào? Còn tưởng rằng người Đường thôn đều không có can đảm đâu!"
[1] Qủy tử: ở đây chỉ giặc ngoại xâm.
Đường Niệm Niệm lý lẽ hùng hồn giảo biện, Đường Thanh Sơn cũng chưa từng tham gia quân đội, nhưng ông ấy là thợ săn, quỷ tử xâm lấn Chư Thành, cướp bóc đốt giết, việc ác bất tận, Đường Thanh Sơn nhìn không được, liền triệu tập một số thợ săn, dựa vào sự quen thuộc địa hình, giết không ít quỷ tử lạc đàn.
Quỷ tử tưởng rằng đội du kích làm, căn bản không nghĩ tới sẽ là mấy thợ săn, về sau quỷ tử rời khỏi Chư Thành, Đường Thanh Sơn lại trở thành thợ săn bình thường tính cách chất phác, nhưng không ai dám khinh thường ông ấy.
Cũng chính bởi vì cái này, Đường Thanh Sơn ở phạm vi trăm dặm đều xa gần nghe tiếng, chỉ là viên đạn ông ấy bị bắn trong lúc giết quỷ tử không thể chữa trị hoàn toàn, tuổi tác càng lớn càng nghiêm trọng hơn, đã qua đời vào hai năm trước.
Vừa nhắc tới Đường Thanh Sơn, đại đội trưởng cùng các thôn dân lập tức sinh ra một cỗ nhiệt huyết rung động đến tâm can, ánh mắt nhìn về phía Dương Hồng Linh trở nên bất thiện, Đường Niệm Niệm nói không sai, ngay cả cẩu nam nữ cũng không dám dạy dỗ, người Đường thôn còn có mặt mũi nào?
"Tô không có... Làm giày rách..."
Dương Hồng Linh ú ớ nói chuyện, lại phun ra một cỗ bọt máu, cùng hai cái răng hàm.
Đường Niệm Niệm một cước đá tới, Dương Hồng Linh ngẹo đầu, cắt.
Không đúng, choáng!
Sắc mặt Liễu Tịnh Lan cũng thay đổi, Đường Niệm Niệm hung tàn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta, kiếp trước cô ta cùng Đường Niệm Niệm tiếp xúc không coi là nhiều, thật sự không biết cô gái kia sẽ hung tàn như vậy.
"Đại đội trưởng, tôi và chị họ đều là tự nguyện đến giúp đỡ kiến thiết Đường thôn, chẳng lẽ chú mắt thấy Đường Niệm Niệm ức hiếp chị họ tôi, đã sắp đến chết người mà cũng mặc kệ sao?"
Liễu Tịnh Lan lấy dũng khí chất vấn, Dương Hồng Linh hiện tại còn không thể xảy ra chuyện, nếu không công việc của cô ta sẽ không ai làm.
"Quốc gia bảo các cô đến trợ giúp kiến thiết nông thôn chứ không phải để các cô đến làm giày rách, càng không phải là để cô đến trộm đồ, hai chị em các cô, một người trộm đồ của tôi, một người trộm đống rác mà tôi không cần, nhà các cô là trộm cắp thế gia hả!"
Đường Niệm Niệm nói lại, Dương Hồng Linh ngu xuẩn vô cùng, chủ ý xấu đều là Liễu Tịnh Lan bày ra.
"Ai trộm đồ vật của cô, ông nội và cha mẹ tôi đều là giai cấp công nhân quang vinh, Đường Niệm Niệm cô đừng ngậm máu phun người!"
Liễu Tịnh Lan sắc mặt đại biến, ánh mắt lóe lên vẻ bối rối, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục bình thường, những người khác cũng không nhìn ra.
Đường Niệm Niệm lại phát hiện, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, trên sách nói ông nội Liễu Tịnh Lan là cán bộ cục văn hóa về hưu, cha mẹ cũng là cán bộ của cục văn hóa, nhưng nếu như không có chuyện mờ ám ở bên trong, cô gái này này vì sao lại hoảng hốt?
"Không có trộm đồ vật của tôi vậy cái hồ lô này là ở đâu ra?"
Đường Niệm Niệm tiến lên một bước, cấp tốc nắm chặt cổ áo của Liễu Tịnh Lan, dùng sức kéo một cái, hai cái nút áo trên cổ áo giật ra, lộ ra da thịt trắng nõn và một viên hồ lô ngọc óng ánh sáng long lanh.
"Niệm Niệm, hồ lô của con làm sao lại ở trên người cô ta, không biết xấu hổ, cô là tới làm thanh niên trí thức hay là làm kẻ ăn trộm hả, bày chị gái trộm người, em gái trộm đồ, nhà các cô là ổ trộm cướp hả!"
Bà cụ Đường liếc mắt một cái liền nhận ra miếng hồ lô ngọc này, là cha mẹ ruột của Đường Niệm Niệm tự tay giao cho bà ấy, còn có một ngàn đồng cùng năm trăm cân phiếu lương thực cả nước, năm đó dựa vào số tiền và phiếu lương thực kia, nhà họ Đường mới vượt qua được nạn đói.
Miếng hồ lô ngọc này Đường Niệm Niệm đã đeo từ nhỏ, nhưng hai năm trước con bé chết tiệt kia nói muốn gian khổ mộc mạc, cởi ngọc hồ lô ra, bà vừa không chú ý một cái liền để cho ả thanh niên trí thức không biết xấu hổ này trộm mất.
Các thôn dân đồng loạt nhìn chằm chằm Liễu Tịnh Lan, ánh mắt giống như đao, còn có mấy ánh mắt không có ý tốt, nhìn chằm chằm vào cái cổ trần trụi của cô ta.
Liễu Tịnh Lan bối rối thất thố, không để ý tới cài cổ áo lại, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cô ta nghĩ đến lý do, liền nói hồ lô ngọc là tổ truyền trong nhà, loại ngọc hồ lô kiểu dáng thế này cũng không hiếm có, cũng không phải chỉ có Đường Niệm Niệm có.
Chỉ là không chờ cô ta mở miệng, một giọng nói khác đã giành nói trước, "Là tôi đưa cho đồng chí Liều làm quà sinh nhật, ngọc hồ lô này là tổ truyền nhà tooi!"
Người giành nói là Hà Quốc Khánh, anh ta không đành lòng để người trong lòng bị làm khó dễ, liền ôm trách nhiệm vào mình.
Anh ta nghĩ giống như Liễu Tịnh Lan, chỉ là một cái hồ lô ngọc bình thường mà thôi, chẳng lẽ lại còn khắc tên của Đường Niệm Niệm?
Liễu Tịnh Lan nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn sang Hà Quốc Khánh.
Hà Quốc Khánh đứng thẳng lưng, đắm chìm trong đắc ý của anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không có chú ý tới trong đám người một ánh mắt thương tâm thất vọng, chính là chị cả ngu ngốc của Đường Niệm Niệm - Đường Ngũ Cân.
"Tổ truyền nhà anh? Anh họ Hà nhỉ?"
Đường Niệm Niệm cười lạnh hỏi, Hà Quốc Khánh vẫn chưa trả lời, các thanh niên trí thức khác đều đồng loạt gật đầu.
"Nếu anh họ Hà, vì sao bên trên hồ lô ngọc tổ truyền lại khắc chữ Đường nhà tôi?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương