Xuyên Sách: Tiểu Tình Nhân Bá Đạo Của Bạch Thiếu
Chương 12
Sau khi chiếc xe rời khỏi, cô mới ngắm nhìn căn biệt thự một lúc...
"Đúng là rất giàu có, thảo nào mà mẹ con Tưởng Gia Linh lúc nào cũng muốn nguyên chủ phải chết, sau đó giành hết tài sản về cho mình chứ..."
Tưởng Gia Tuệ tìm cách leo vào trong, vì bây giờ cửa đã khoá chặt, nếu nhấn chuông gọi người ra mở cửa, như vậy chắc chắn sẽ bị phát hiện...
Chật vật một lúc cuối cùng cũng vào được bên trong, lần này sẽ còn khó khăn thêm, khi phòng của Tưởng Gia Tuệ nằm ở tầng hai...
Muốn lên được đấy thì không thể đường đường chính chính đi từ cửa chính rồi, lần này cô phải đánh cược thêm một lần nữa...
Tưởng Gia Tuệ cố bám chặt vào thân cây to bên cạnh cửa sổ phòng mình, bám víu vào tường để có thể dễ dàng leo qua lan can cửa sổ, vào phòng...
Ngay khi vừa vào được phòng cô mới thở phào nhẹ nhõm, từ trên đây mà rơi xuống nhẹ nhàng cũng phải trẹo tay hoặc nặng hơn là gãy chân...
Cảm thấy quần áo trên người đầy bụi bặm, cô liền bước vào phòng tắm, xả nước ấm vào bồn, cởi sạch quần áo trên người, ngâm mình thư giãn một lúc...
Dòng nước ấm nóng làm xoa dịu phần nào cơn đau phía dưới, qua một lúc cô mới đứng dậy, lấy khăn lau khô người...
Nhìn cơ thể đầy vết bầm tím khiến cô không khỏi bàng hoàng, vội vã tìm một ít phấn trang điểm che chắn kĩ lưỡng lại, không để ai nhìn thấy...
Do kiếp trước cô từng là một chuyên viên trang điểm nổi tiếng, đối với những chuyện này làm sao có thể làm khó được cô chứ...
Chợt nhớ đến trước kia, cô luôn phải dùng đến makeup, che đi khuôn mặt xấu xí của mình, ở cái thời đại coi trọng sắc đẹp, nếu quá xấu xí sẽ bị người khác mỉa mai xem thường...
Khiến cho Tưởng Gia Tuệ luôn phải sống trong sự giả tạo, họ chỉ biết đến cô là một người xinh đẹp, tài giỏi...
Nhưng họ đâu biết rằng, sau lớp makeup kia là một cô gái đơn thuần giản dị, muốn được sống thật với chính mình...
Nhưng bây giờ mọi thứ trong gương đã thay đổi, cô đã trở nên quá xinh đẹp, cô sẽ dùng sắc đẹp này, trở thành công cụ trả thù đám người kia...
Ngay lập tức Tưởng Gia Tuệ liền nhếch môi cười hài lòng, cảm thấy trời vẫn còn sớm, liền quay về giường nghỉ ngơi một lúc, chờ đợi xem kịch hay sắp diễn ra...
Tưởng Gia Tuệ ngủ một giấc thật ngon đến khoảng tám giờ thì tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân xong thì đến tủ để đồ, tìm một bộ quần áo để mặc vào...
Nhưng khi cánh cửa tủ được mở ra, Tưởng Gia Tuệ đã phải kinh ngạc mà lắc đầu, bên trong chẳng có gì ngoài khác vài bộ quần áo ngủ ở nhà, vài cái quần jean với vài chiếc áo thun...
Đầm váy thì cũng đã cũ kĩ, chẳng có một chút gì là xem được, đến lúc này Tưởng Gia Tuệ mới hiểu được nguyên chủ đã phải chịu đựng thế nào...
Tưởng Gia Tuệ đành lấy đại một bộ đồ ngủ mặc tạm vậy, sau đó cẩn thận đem quần áo của người đàn ông kia giấu đi, không để ai tìm thấy...
Bước đến bàn trang điểm lấy một miếng băng keo dán lên trán, che lại vết thương vẫn còn đang rỉ máu, sau đó mới bước xuống nhà....
Mà lúc này cô mới phát hiện bên ngoài cánh cửa đã bị khoá chặt, Tưởng Gia Tuệ phải đập thật mạnh vào để phát ra tiếng động, hi vọng người bên ngoài nghe thấy..
Dì Lâm đang dọn dẹp phòng bên cạnh liền nhanh chóng nghe thấy, sau đó mới phát cửa phòng hiện đại tiểu thư bị khoá trái bên ngoài...
Nhanh chóng chạy ngay xuống nhà tìm chìa khóa mở cửa phòng, để cô có thể tự do ra ngoài..
Tưởng Gia Tuệ nhanh chóng nhận ra đây chắc chắn là kế hoạch của mẹ kế và Tưởng Gia Linh, cô liền nhếch môi cười khinh bỉ, không ngờ cách này mà họ cũng nghĩ ra được...
Vừa đi đến cầu thang đã nghe thấy tiếng cãi vã phía dưới, có lẽ họ vừa đi đến khách sạn, trong vẻ mặt vô cùng tức giận, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi...
Tưởng Gia Tuệ chỉ nhếch môi cười hài lòng, giả vờ như mình vừa ngủ dậy, bình thản bước xuống phòng bếp..
Mặc kệ ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc của những người bên dưới...
"Gia Tuệ sao mày lại từ trên lầu đi xuống chứ.."
Mẹ kế vừa nhìn thấy cô từ trên lầu bước xuống thì có không khỏi bất ngờ, lập tức đứng dậy chỉ tay về phía cô hét lên..
"Dì à, dì đang nói gì vậy, cả đêm hôm qua con ngủ trên phòng, không từ trên đó đi xuống chẳng lẽ ở ngoài đường đi vào sau ạ.."
Tưởng Gia Tuệ làm ra vẻ mặt không hiểu chuyện gì cả, bước đến chỗ bàn ăn ngồi xuống, bình tĩnh chỉ tay lên lầu đáp lại lời của mẹ kế, giọng điệu có vài phần đắc ý....
- ---------------
Mà lúc này mẹ kế cũng đã biết rằng Tưởng Gia Tuệ đã chạy thoát về nhà, nên lúc họ đến khách sạn mới không tìm thấy gì, ngược lại còn xém chút nữa mất luôn cả mạng...
Hơn một tiếng trước, mới sáng sớm mẹ kế và Tưởng Gia Linh không ngừng gieo vào tai ông Tưởng bằng những lời nói ác ý..
Rằng Tưởng Gia Tuệ đang qua lại với một người đàn ông lạ mặt trong khách sạn, muốn dùng cách này để hãm hại cô...
"Đúng là rất giàu có, thảo nào mà mẹ con Tưởng Gia Linh lúc nào cũng muốn nguyên chủ phải chết, sau đó giành hết tài sản về cho mình chứ..."
Tưởng Gia Tuệ tìm cách leo vào trong, vì bây giờ cửa đã khoá chặt, nếu nhấn chuông gọi người ra mở cửa, như vậy chắc chắn sẽ bị phát hiện...
Chật vật một lúc cuối cùng cũng vào được bên trong, lần này sẽ còn khó khăn thêm, khi phòng của Tưởng Gia Tuệ nằm ở tầng hai...
Muốn lên được đấy thì không thể đường đường chính chính đi từ cửa chính rồi, lần này cô phải đánh cược thêm một lần nữa...
Tưởng Gia Tuệ cố bám chặt vào thân cây to bên cạnh cửa sổ phòng mình, bám víu vào tường để có thể dễ dàng leo qua lan can cửa sổ, vào phòng...
Ngay khi vừa vào được phòng cô mới thở phào nhẹ nhõm, từ trên đây mà rơi xuống nhẹ nhàng cũng phải trẹo tay hoặc nặng hơn là gãy chân...
Cảm thấy quần áo trên người đầy bụi bặm, cô liền bước vào phòng tắm, xả nước ấm vào bồn, cởi sạch quần áo trên người, ngâm mình thư giãn một lúc...
Dòng nước ấm nóng làm xoa dịu phần nào cơn đau phía dưới, qua một lúc cô mới đứng dậy, lấy khăn lau khô người...
Nhìn cơ thể đầy vết bầm tím khiến cô không khỏi bàng hoàng, vội vã tìm một ít phấn trang điểm che chắn kĩ lưỡng lại, không để ai nhìn thấy...
Do kiếp trước cô từng là một chuyên viên trang điểm nổi tiếng, đối với những chuyện này làm sao có thể làm khó được cô chứ...
Chợt nhớ đến trước kia, cô luôn phải dùng đến makeup, che đi khuôn mặt xấu xí của mình, ở cái thời đại coi trọng sắc đẹp, nếu quá xấu xí sẽ bị người khác mỉa mai xem thường...
Khiến cho Tưởng Gia Tuệ luôn phải sống trong sự giả tạo, họ chỉ biết đến cô là một người xinh đẹp, tài giỏi...
Nhưng họ đâu biết rằng, sau lớp makeup kia là một cô gái đơn thuần giản dị, muốn được sống thật với chính mình...
Nhưng bây giờ mọi thứ trong gương đã thay đổi, cô đã trở nên quá xinh đẹp, cô sẽ dùng sắc đẹp này, trở thành công cụ trả thù đám người kia...
Ngay lập tức Tưởng Gia Tuệ liền nhếch môi cười hài lòng, cảm thấy trời vẫn còn sớm, liền quay về giường nghỉ ngơi một lúc, chờ đợi xem kịch hay sắp diễn ra...
Tưởng Gia Tuệ ngủ một giấc thật ngon đến khoảng tám giờ thì tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân xong thì đến tủ để đồ, tìm một bộ quần áo để mặc vào...
Nhưng khi cánh cửa tủ được mở ra, Tưởng Gia Tuệ đã phải kinh ngạc mà lắc đầu, bên trong chẳng có gì ngoài khác vài bộ quần áo ngủ ở nhà, vài cái quần jean với vài chiếc áo thun...
Đầm váy thì cũng đã cũ kĩ, chẳng có một chút gì là xem được, đến lúc này Tưởng Gia Tuệ mới hiểu được nguyên chủ đã phải chịu đựng thế nào...
Tưởng Gia Tuệ đành lấy đại một bộ đồ ngủ mặc tạm vậy, sau đó cẩn thận đem quần áo của người đàn ông kia giấu đi, không để ai tìm thấy...
Bước đến bàn trang điểm lấy một miếng băng keo dán lên trán, che lại vết thương vẫn còn đang rỉ máu, sau đó mới bước xuống nhà....
Mà lúc này cô mới phát hiện bên ngoài cánh cửa đã bị khoá chặt, Tưởng Gia Tuệ phải đập thật mạnh vào để phát ra tiếng động, hi vọng người bên ngoài nghe thấy..
Dì Lâm đang dọn dẹp phòng bên cạnh liền nhanh chóng nghe thấy, sau đó mới phát cửa phòng hiện đại tiểu thư bị khoá trái bên ngoài...
Nhanh chóng chạy ngay xuống nhà tìm chìa khóa mở cửa phòng, để cô có thể tự do ra ngoài..
Tưởng Gia Tuệ nhanh chóng nhận ra đây chắc chắn là kế hoạch của mẹ kế và Tưởng Gia Linh, cô liền nhếch môi cười khinh bỉ, không ngờ cách này mà họ cũng nghĩ ra được...
Vừa đi đến cầu thang đã nghe thấy tiếng cãi vã phía dưới, có lẽ họ vừa đi đến khách sạn, trong vẻ mặt vô cùng tức giận, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi...
Tưởng Gia Tuệ chỉ nhếch môi cười hài lòng, giả vờ như mình vừa ngủ dậy, bình thản bước xuống phòng bếp..
Mặc kệ ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc của những người bên dưới...
"Gia Tuệ sao mày lại từ trên lầu đi xuống chứ.."
Mẹ kế vừa nhìn thấy cô từ trên lầu bước xuống thì có không khỏi bất ngờ, lập tức đứng dậy chỉ tay về phía cô hét lên..
"Dì à, dì đang nói gì vậy, cả đêm hôm qua con ngủ trên phòng, không từ trên đó đi xuống chẳng lẽ ở ngoài đường đi vào sau ạ.."
Tưởng Gia Tuệ làm ra vẻ mặt không hiểu chuyện gì cả, bước đến chỗ bàn ăn ngồi xuống, bình tĩnh chỉ tay lên lầu đáp lại lời của mẹ kế, giọng điệu có vài phần đắc ý....
- ---------------
Mà lúc này mẹ kế cũng đã biết rằng Tưởng Gia Tuệ đã chạy thoát về nhà, nên lúc họ đến khách sạn mới không tìm thấy gì, ngược lại còn xém chút nữa mất luôn cả mạng...
Hơn một tiếng trước, mới sáng sớm mẹ kế và Tưởng Gia Linh không ngừng gieo vào tai ông Tưởng bằng những lời nói ác ý..
Rằng Tưởng Gia Tuệ đang qua lại với một người đàn ông lạ mặt trong khách sạn, muốn dùng cách này để hãm hại cô...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương