Xuyên Thành Bá Tổng Lỗi Thời

Chương 19: Tâm viên ý mã



Editor: Trang Thảo.

Lục Sơn Hà trong cơn mơ màng cảm nhận được bụng mình được một thứ gì đó nóng hổi xoa nhẹ. Ngay sau đó, có người khẽ gọi bên tai: “Anh Lục, uống nước.”

Anh mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt mảnh khảnh của Giang Niệm Viễn. Dường như dạo gần đây cậu ấy thật sự không ổn, mới hai tuần không gặp mà đã tiều tụy đi rất nhiều.

"Sao cậu lại tới đây?" Lục Sơn Hà để mặc đối phương đỡ mình ngồi dậy, tựa vào giường, chậm rãi uống từng ngụm nước ấm. Cơn đau trong dạ dày dần dần dịu đi.

Giang Niệm Viễn đưa tay kiểm tra độ ấm của túi chườm nóng trên bụng anh, cúi đầu chậm rãi thốt ra hai chữ: “Lo lắng.”

Nhìn chằm chằm vào cậu, trong lòng Lục Sơn Hà dâng lên một cảm xúc khác lạ, tê tê nhè nhẹ, khiến anh có chút khó thở.

Đã bao lâu rồi anh không được ai chăm sóc như thế này?

“Anh Lục, tôi có thể sẽ ra nước ngoài.”

Giang Niệm Viễn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào anh: “Chuyện tôi nói với anh trong điện thoại… anh nghĩ thế nào?”

Lục Sơn Hà hơi sững sờ. Ra nước ngoài? Chẳng phải đó là chuyện người cha vô trách nhiệm của Giang Niệm Viễn ép cậu nhận tổ quy tông sao? Sao lại sớm như vậy?

"Là đi Mỹ à?" Anh cân nhắc trong đầu, vô thức bỏ qua nửa câu sau của Giang Niệm Viễn.

“Đúng vậy. Anh Lục, sao anh biết?”

Không xong, lại lỡ lời rồi. Lục Sơn Hà ho nhẹ một tiếng, giả vờ nói:

“Mỹ là nước có nền công nghệ máy tính hàng đầu thế giới, tôi đoán cậu hẳn là đi du học ở đó.”

"Đúng vậy, du học..." Vẻ mặt Giang Niệm Viễn chợt trở nên ảm đạm. Cậu ngước mắt nhìn anh: “Anh có muốn tôi đi không?”

Lục Sơn Hà đương nhiên biết Giang Niệm Viễn không phải đi du học, mà là trở về tiếp nhận khối tài sản kếch xù kia, cùng với vô số rắc rối trong gia tộc. Những năm tháng ở nước ngoài chắc chắn sẽ gian khổ và cô độc, nhưng nếu không đi, cậu sẽ không thể trưởng thành, không thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.

"Nên đi, đó là một chuyện tốt." Lục Sơn Hà đáp lại nghiêm túc.

“Vậy nếu tôi đi rất nhiều năm thì sao?”

“Nam nhi chí tại bốn phương. Niệm Viễn, hiện tại cậu còn quá trẻ, quá non nớt. Ngàn vạn lần đừng vì một phút bốc đồng mà hủy hoại tiền đồ của mình.”

Nói xong, cảm thấy lời lẽ có phần nghiêm túc quá, Lục Sơn Hà liền cười, vỗ vỗ đầu đối phương: “Hơn nữa, sau này cậu cưới vợ còn cần sính lễ, tài sản và kinh nghiệm cũng không thể thiếu đâu.”

Lục Sơn Hà còn đang nói dở, Giang Niệm Viễn đã nắm lấy tay anh: “Anh có nhớ tôi không? Có chờ tôi không?”

Ban đầu, Lục Sơn Hà định rút tay ra, cười trừ cho qua chuyện. Nhưng khi chạm vào ánh mắt của Giang Niệm Viễn, tim anh bỗng lỡ một nhịp, vô thức gật đầu.

Đương nhiên sẽ nhớ. Cậu là một người tốt như vậy, lái xe đến cứu anh, lúc anh bệnh cũng tận tình chăm sóc. Sao có thể không nhớ được?

Còn chờ đợi ư... Nếu khi Giang Niệm Viễn trở về, cậu vẫn còn muốn nói về chuyện này, vậy thì tìm một nơi có núi có sông mà nói đi. À không, lúc đó chắc cậu đã có công ty riêng của mình rồi. Khi ấy, bọn họ sẽ cùng nhau đến quán ăn khuya của Lão Tam, uống rượu, không say không về!

Nếu lúc đó anh vẫn còn ở đây…

Trên gương mặt Lục Sơn Hà thoáng hiện lên một tia bi thương, không qua được ánh mắt của Giang Niệm Viễn. Cậu dùng hết sức ôm chặt lấy người đàn ông đang nằm trên giường.

Anh còn yếu, không chịu nổi sức lực của thanh niên, lập tức bị kéo ngã xuống.

Trên chiếc giường lớn rộng ba mét, hai người đàn ông quấn lấy nhau. Chỉ có chiếc túi chườm nóng trên bụng là tạo ra một chút khoảng cách, từ từ truyền hơi ấm lên cơ thể họ. Không khí dần trở nên khô nóng, Giang Niệm Viễn thở gấp, hơi thở nóng rực phả vào cổ Lục Sơn Hà, khiến anh có chút nhột.

Anh giơ tay, đẩy nhẹ người đang đè lên mình.

Tâm viên ý mã.

(Chú thích: Tâm viên ý mã nghĩa là lòng dạ không yên, suy nghĩ rối ren như khỉ nhảy, ngựa phi.)

Đối phương hoảng hốt đứng dậy, Lục Sơn Hà để ý thấy vị nam chính luôn mặt lạnh kia vậy mà lại đỏ mặt! Hơn nữa, cậu ta còn đỏ mặt ngay trên giường anh!

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip thabet fb88 69Vn
Tele: @erictran21
Loading...