Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 20: Khi Biến Cố Xảy Đến, Luôn Khiến Người Ta Bất Ngờ Không Kịp Phòng Bị



luôn khiến người ta bất ngờ không kịp phòng bị

Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ, vươn tay gõ nhẹ lên đỉnh đầu Chồi Nhỏ đang điên cuồng khiếu nại Tần Di, nhẹ giọng nói: "Ngoan, đừng có làm loạn nữa, Lan Đình còn chưa về, ta làm sao đòi lại công bằng cho mi? Hay là mau nói cho ta biết làm thế nào để trồng được Hoàng Kim Thảo thượng phẩm đi, được không?"

Chồi Nhỏ quay người, không thèm để ý đến Thẩm Thanh Đường, như thể nó đang biểu thị nói cho cậu biết cũng không có ích lợi gì, mắc gì nó phải nói cho cậu biết!

Lúc này, Thẩm Thanh Đường cẩn thận cảm nhận tâm tình của Chồi Nhỏ, giật mình, sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười: "Vậy sao... Mi muốn phần thưởng gì?"

Trái tim của Chồi Nhỏ đập thình thịch, giở trò sư tử ngoạm, bày tỏ rằng nó còn muốn một viên Thất Tâm Hải Đường nữa.

Thẩm Thanh Đường sửng sốt.

Chồi Nhỏ trông không lớn, vậy mà sức ăn lại không nhỏ.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Đường đã mặc cả với Chồi Nhỏ một thời gian dài mới thống nhất mức thưởng là mười cây Tử Ngọc Nhân Sâm trung phẩm, Chồi Nhỏ mới miễn cưỡng cho Thẩm Thanh Đường một vài gợi ý, nói với Thẩm Thanh Đường rằng nếu cậu muốn trồng được Hoàng Kim Thảo thượng phẩm, cậu không thể trồng nó rải rác theo như trong sách, mà phải trồng chúng chi chít lại với nhau.

Nghe xong chỉ dẫn của Chồi Nhỏ, Thẩm Thanh Đường không khỏi sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc: "Không thể trồng rải ra sao? Thế nhưng trong sách nói rằng Hoàng Kim Thảo sẽ tranh giành lãnh thổ với nhau, nếu không phân tán ra sẽ chết rất nhiều, mi xác định —"

Lời còn chưa dứt, Thẩm Thanh Đường lại bị Chồi Nhỏ hung hăng túm tóc, giống như muốn nói mấy người biết cái gì, tôi mới lợi hại nhất!

Thẩm Thanh Đường:...

Một lúc sau, Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ xoa xoa mái tóc của mình, nói: "Ngoan, nghe theo mi là được chứ gì, đừng có kéo nữa, kéo nữa là trọc luôn đấy."

Chồi Nhỏ chống nạnh đắc ý.

Cảm nhận được cảm xúc của Chồi Nhỏ, Thẩm Thanh Đường cười cười, trước tiên lấy ra một trăm hạt giống và rải chúng vào hai mẫu linh điền, một mẫu theo phương pháp trong sách và một mẫu theo phương pháp Chồi Nhỏ đã nói.

Chồi Nhỏ thấy vậy, nó lại tức giận, ngay khi nó định kéo tóc cậu, Thẩm Thanh Đường đã cảm nhận được nó đang nghĩ gì, lập tức nói: "Ta chỉ đang thử xem phương pháp trong sách có hiệu quả hay không, ta vẫn tin mi mà."

Chồi Nhỏ:...

Dù biết những lời Thẩm Thanh Đường nói không đúng sự thật nhưng Chồi Nhỏ không tức giận nữa, cũng không biết nó thực sự sợ làm Thẩm Thanh Đường trọc đầu hay là được dỗ dành nữa.

Thấy Chồi Nhỏ ngoan ngoãn, Thẩm Thanh Đường yên tâm một chút, nhẹ giọng hỏi: "Lan Đình và Tiểu Phi không có ở đây, có muốn ra ngoài tắm nắng không?"

Chồi Nhỏ do dự một lúc, rồi gật đầu.

Lúc này, hàng mi dài của Thẩm Thanh Đường run lên, cậu ra ngoài sân, đứng đó đồng thời nhắm mắt lại.

Sau khi cậu nhắm mắt lại, chồi non nhỏ trên đỉnh đầu từ từ mọc ra, cùng lúc đó, có vô số dây leo mảnh màu xanh nhạt từ khắp nơi trên người Thẩm Thanh Đường từ từ lan ra, kéo dài những chiếc lá.

Tất cả những thứ này đều là một phần của Chồi Nhỏ, và cũng là một phần cơ thể của Thẩm Thanh Đường bây giờ.

Mặc dù Tần Di mơ hồ biết điều gì đó, nhưng Thẩm Thanh Đường lại quá xấu hổ khi duỗi những dây leo này trước mặt Tần Di, vì vậy cậu chỉ có thể lén lút tắm nắng trong khi Tần Di và Mộ Phi ra ngoài.

Vào lúc này, theo sự gột rửa của ánh nắng, linh khí tinh mịn và ấm áp của trời đất chảy vào cơ thể Thẩm Thanh Đường dọc theo dây leo từng chút một lấp đầy đan điền của Thẩm Thanh Đường.

Những chiếc lá trên dây leo vui vẻ rung rinh, như thể chúng cũng đang tận hưởng dưới ánh nắng đẹp đẽ.

Chiếc áo khoác ngoài bằng vải voan mỏng màu trắng không gió mà chuyển động, mái tóc đen mượt nhẹ nhàng tung bay, khuôn mặt trắng tuyết của Thẩm Thanh Đường tắm trong ánh nắng, ánh lên một màu sắc có phần trong suốt và óng ánh, đẹp tuyệt trần.

Cứ như vậy kéo dài khoảng một giờ, Thẩm Thanh Đường cảm giác dây leo đã hấp thu không sai biệt lắm, liền hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra.

Mà thời điểm Thẩm Thanh Đường mở mắt ra, đáy mắt trong veo lóe lên một tia sáng xanh ẩm ướt, tia sáng vừa sâu thẳm vừa thâm thúy, bên trong giống như ẩn giấu cả một khu rừng rậm cổ xưa, nhưng chỉ thoáng qua rồi rất nhanh chóng biến mất.

Bản thân Thẩm Thanh Đường cũng không phát hiện ra sự thay đổi này, hiện tại cậu chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần tràn trề sức sống, chân khí trong cơ thể thoải mái xâm nhập vào kinh mạch, dường như sắp tràn ra ngoài một chút.

Có lẽ vừa rồi hấp thu hơi nhiều, hiện tại thân thể này căn bản không cách nào tiêu hóa hết được.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Thanh Đường khẽ động, cậu dứt khoát đi đến bên rìa linh điền nơi vừa mới trồng Hoàng Kim Thảo, lặng lẽ xuất một thuật sinh trưởng với linh điền.

Khi Thẩm Thanh Đường thi triển thuật sinh trưởng, một luồng sáng màu ngọc bích từ từ tràn ra từ lòng bàn tay của cậu, rơi xuống linh điền, lập tức cung cấp thêm cho linh điền ánh sáng và độ ẩm.

Không lâu sau, dưới sự thúc giục của thuật sinh trưởng của Thẩm Thanh Đường, những hạt Hoàng Kim Thảo bắt đầu nảy mầm.

Người ta nói rằng một linh thực sư lợi hại có thể trong một đêm thúc đẩy loại linh thảo này đến Hoàng cấp, nhưng Thẩm Thanh Đường chỉ là người mới bắt đầu, cậu chỉ có thể thúc đẩy một phần tư thời gian sinh trưởng của Hoàng Kim Thảo đã cảm thấy chân chí trong cơ thể mình cạn kiệt.

Thẩm Thanh Đường biết đạo lý tế thủy trường lưu, không nóng vội liền dừng tay lại. (sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu; nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài)

Đi đến bên rìa hai mẫu linh điền, Thẩm Thanh Đường quan sát một phen, phát hiện những cây Hoàng Kim Thảo mọc rải rác đang phát triển khá tốt, nhưng những cây Hoàng Kim Thảo trồng dày đặc lại có dấu hiệu khô héo, rõ ràng chuyện những cây Hoàng Kim Thảo cùng loại sẽ giành giật lãnh thổ của nhau là có thật.

Nhìn thế nào cũng thấy Chồi Nhỏ không đáng tin lắm...

Chồi Nhỏ dường như cũng cảm nhận được suy nghĩ của Thẩm Thanh Đường, nó lại có chút tức giận.

Thẩm Thanh Đường đành phải dỗ nó trước, định quan sát thêm một thời gian rồi nói sau.

Dù sao cũng đã thử cả hai phương pháp, cứ thuận theo tự nhiên vậy.

· ·

Mấy ngày kế tiếp, Tần Di cùng Mộ Phi đi sớm về muộn tiếp tục săn thú, Thẩm Thanh Đường chuyên tâm trồng Hoàng Kim Thảo trong động phủ, Thẩm phủ yên tĩnh không có tin tức gì đặc biệt.

Ba gia tộc khác tựa hồ cũng tạm thời từ bỏ việc tìm kiếm Hoàng Kim Thảo thượng phẩm, có lẽ bởi vì bọn họ phát hiện tin tức này không đáng tin cậy, trong thời gian này cũng không có quấy rầy Thẩm gia, xem như cho Thẩm gia một thời gian nghỉ xả hơi.

Cũng đủ thời gian để Thẩm Thanh Đường trồng Hoàng Kim Thảo.

Thẩm Thanh Đường nghĩ rằng mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ.

Nhưng cậu chẳng thể ngờ, khi biến cố xảy đến, luôn khiến người ta bất ngờ không kịp phòng bị.

Đó là vào một buổi chiều, Thẩm Thanh Đường theo thường lệ thi triển thuật sinh trưởng cho Hoàng Kim Thảo, thấy Hoàng Kim Thảo sắp bước vào giai đoạn trưởng thành, Thẩm Thanh Đường nhẹ nở một nụ cười vui mừng, ngẩng đầu ngắm ráng chiều rực rỡ, lau lau mồ hôi lấm tấm trên trán.

Cậu dự định tối nay sẽ nấu món gì đó thật ngon để tự thưởng cho mình, còn có cả Tần Di và Mộ Phi nữa.

Mà vào lúc này, cánh cửa động phủ ầm ầm mở ra.

Thẩm Thanh Đường có chút kinh ngạc không hiểu sao hôm nay hai người Tần Di lại về sớm như vậy, nhưng trong tích tắc, cảnh tượng đập vào mắt khiến máu huyết cả người cậu như tắt nghẽn.

Mộ Phi, người đầy máu, đỡ Tần Di, người cũng bê bết máu, loạng choạng đi vào.

Bốn mắt giao nhau, hốc mắt Mộ Phi đã phiếm đỏ khác thường, ánh sáng bên trong tràn ngập bi thương, phẫn nộ cùng hoảng sợ.

Trong đầu Thẩm Thanh Đường chấn kinh, đồng tử đột ngột co rút lại, cậu không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Nhất thời cậu không kịp lấy lại tinh thần.

Chính tiếng rít gào đau đớn của Mộ Phi đã gọi lại hồn phách của cậu.

"Thẩm ca, bọn đệ bị người Mộ gia ám toán rồi!"

Mộ gia?

Trái tim Thẩm Thanh Đường đột nhiên co thắt, cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì xảy ra, cậu lao tới đỡ lấy Mộ Phi sắp mất sức ngã xuống đất.

Vừa đến gần Mộ Phi, sắc mặt Thẩm Thanh Đường hơi tái nhợt khi bị mùi máu động vật nồng nặc trên người Mộ Phi kích thích, nhưng cậu vẫn cố nén sự khó chịu trong lồng ngực, trước tiên cố gắng hết sức dìu Mộ Phi ngồi dậy.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Mộ Phi đỡ Tần Di chạy trở về, gần như sức cùng lực kiệt, lúc này được Thẩm Thanh Đường đỡ, thở hổn hển mấy hơi, cuối cùng cũng bình tỉnh lại.

Sau khi Mộ Phi định thần lại, lập tức mở to đôi mắt gần như bị máu tươi làm nhòe đi tầm nhìn, ngẩng mặt lên, khàn giọng nói: "Thẩm ca, chính là trưởng lão Mộ gia muốn giết bọn đệ. Huynh đỡ Tần đại ca vào trong mật thất trước đi, đệ đi đóng cửa lại! Bọn họ sắp đuổi, đuổi tới —— "

Trước khi Mộ Phi có thể nói hết câu, Thẩm Thanh Đường đã cảm nhận được một số luồng khí tức cường thế phát ra từ cánh cửa cách động phủ không xa.

Mặt Thẩm Thanh Đường và Mộ Phi cùng lúc biến sắc.

Mộ Phi đã được huấn luyện, hành động nhanh nhẹn, lúc này y không kịp suy nghĩ, đã xoay người lao ra ngoài.

Bấy giờ, Mộ Phi cố nén đau đớn trên người, điên cuồng xoay chốt cửa động, liều mạng thả cửa đá trước động xuống.

Cùng lúc đó, y quay lại và hét lên: "Thẩm ca, nhanh chóng đưa Tần đại ca vào mật thất đi!"

Nghe thấy tiếng rống của Mộ Phi, tim Thẩm Thanh Đường run lên, tuy trong lòng căng thẳng lo lắng nhưng cậu không dám lãng phí thời gian.

Ngay lập tức, Thẩm Thanh Đường nghiến răng cố hết sức đỡ Tần Di, người bê bết máu và gần như bất tỉnh, từng chút một đứng dậy.

Cơ thể Tần Di vừa nặng vừa nóng, đột nhiên đè lên đôi vai gầy của Thẩm Thanh Đường, khiến bước chân Thẩm Thanh Đường khựng lại, suýt chút nữa ngã xuống đất, miễn cưỡng lắm mới đứng vững.

Đồng thời, uy áp hỗn loạn không hiểu sao lại phát ra và mùi tanh tưởi của máu động vật tỏa ra từ cơ thể của Tần Di khiến đôi mắt của Thẩm Thanh Đường tối sầm và rất khó thở.

Cậu chỉ có thể thở hổn hển, liều mạng chống đỡ thân thể nặng nề của Tần Di đi về phía mật thất.

Cũng may mật thất cách cửa động không xa, cuối cùng Thẩm Thanh Đường đỡ Tần Di khó nhọc đẩy cửa mật thất ra.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...