Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính
Chương 2
Một cảnh này khiến mọi người sợ ngây người. Tư Vũ cũng bối rối, cô hoàn toàn không nghĩ tới căn bệnh phát tác lại đáng sợ như vậy, phun ra một ngụm máu còn chưa đủ, cô không nhịn được ho khan, dù đã kịp thời dùng tay che miệng nhưng không giấu nổi máu từ giữa những kẽ tay chảy xuống, nhuộm đỏ cánh hoa được rải trên mặt đất. Nếu không phải chính bản thân trải qua, Tư Vũ không tin được có người hộc máu quá thể quá đáng như vậy. Nói đi cũng phải nói lại...Trong quyển truyện kia, nữ phụ chụp ảnh không phải rất thuận lợi, hơn thế còn mượn cơ hội lần này oanh động giới thời trang, một lần thành danh sao?! Tư Vũ đang kinh ngạc vì kịch bản đi lệch quỹ đạo, bên kia Vu Linh bị dọa sợ. Việc chụp hình ngày hôm nay cô chính là người phụ trách, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì cô là người gánh toàn bộ trách nhiệm! "Mau mau, không chụp nữa, gọi điện thoại cấp cứu!" Vu Linh dẫu sao cũng đã trải qua sóng gió nên rất nhanh đã trấn định lại, hướng về phía những người khác hô: " Còn ngơ ngác cái gì, mau ôm cô ấy đến phòng nghỉ!" Không lâu phía trước cô còn oán hận Chu Tư Vũ vì hay yêu cầu tạm dừng để nghỉ ngơi, cứ nghĩ cô người mẫu mới này cố tình giả bệnh. Tới hôm nay Tư Vũ ở trước mặt cô hộc máu không ngừng, Vu Linh mới nhận ra đó là sự thật—— Chu Tư Vũ nghìn vạn lần xin cô đừng ở chỗ này xảy ra chuyện gì, nếu không chuyện này chẳng may bại lộ, truyền thông bên ngoài không biết sẽ bàn tán như nào! Chẳng thể trách Vu Linh có suy nghĩ như vậy, người bình thường nhìn vào phản ứng đầu tiên cũng sẽ cảm thấy Tư Vũ mắc bệnh khó chữa, không còn sống được lâu nữa. Studio lập tức rối loạn, Tư Vũ quỳ rạp trên mặt đất thở phì phò, hộc máu xong ngực cũng không còn khó chịu, cô ngẩng đầu nhìn đám người đang bối rối - thấy Vu Linh đang chạy tới hướng của cô, khom người muốn đỡ cô dậy. Trông thấy Vu Linh, Tư Vũ nhớ tới mình còn đang chụp ảnh, cô ký hợp đồng với « Phong Thượng », chẳng may xảy ra vấn đề gì thì phải bồi thường một khoản tiền lớn, bán cô đi cũng không trả nổi. Nghĩ đến đây Tư Vũ lập tức nuốt xuống thứ ngai ngái trong cổ họng, thở sâu một hơi, nói với Vu Linh đang định kéo cô ra khỏi phòng chụp ảnh: "Chị Linh, đây là album cuối cùng rồi, để em chụp nốt. Dù sao xe cứu thương tới đây cũng cần thời gian, thân thể em còn chịu đựng được, không có vấn đề gì." Mặc dù không biết vì sao đột nhiên phát bệnh, nhưng với tư cách là tác giả của bộ truyện này, Tư Vũ rất rõ ràng - nữ phụ "Không đến kết cục chính thì không chết được", dù bệnh nghiêm trọng như thế nào, nữ phụ kiểu gì cũng còn một hơi, hộc máu nhìn qua cũng chỉ có chút dọa người mà thôi, so sánh với nhau tiền bồi thường càng kinh khủng. Nếu cô vào bệnh viện, bỏ lỡ chụp ảnh, đây mới thực sự là thoát ly kịch bản gốc. Không may đi vào thế giới truyện tranh, Tư Vũ chỉ có thể cậy vào mình là tác giả biết trước tình tiết, cô không dám cược thay đổi kịch bản sẽ phát sinh điều gì, bởi vậy biện pháp tốt nhất hiện giờ chính là duy trì nguyên trạng. Vu Linh nghe thấy lời này, giật mình: "Cô đang đùa à?" Tư Vũ lại ho hai tiếng, giơ tay lau đi vết máu bên miệng, lắc đầu, thần sắc nghiêm túc: "Không phải chiu nói thầy Trương Siêu chỉ ở lại một ngày ạ? Thời gian gấp rút như vậy, chị tìm những người mẫu khác cũng không kịp, vậy để cho em chụp nốt đi." Dứt lời, không chờ Vu Linh phản đối, Tư Vũ nằm xuống nền hoa, tay cầm lấy đóa hoa vừa bị máu nhuộm đỏ, nhớ lại lời Trương Siêu vừa dạy, đem cánh hoa đến gần bên miệng khẽ hôn, cánh hoa nhuộm máu cọ vào đôi môi trắng nhợt nhạt, một chút đỏ bừng kia rất kinh tâm động phách. Bởi vì vừa rồi mất rất nhiều máu, mặt Tư Vũ lúc này tựa như giấy vàng, toàn thân trên dưới lộ ra một cỗ khí tức suy yếu. Cô nhắm lại đôi mắt, tựa như một cành liễu có thể bị gió lớn bẻ gãy bất kỳ lúc nào - đây chính là vẻ đẹp sắp chết! Trương Siêu thấy một màn này, mừng rỡ, nhìn Vu Linh hét một tiếng "Cô tránh ra", sau đó chuyên tâm nhìn chằm chằm camera, liên tục chụp mấy tấm, tận lực chụp lại thời khắc này. "Này..." Vu Linh bị Trương Siêu quát, vô ý thức lùi lại mấy bước,lát sau phản ứng lại kém chút nữa không nhịn được muốn mắng người. Người mẫu không đáng tin coi như xong, tại sao thợ chụp ảnh cũng hồ nháo, bây giờ là thời điểm làm chuyện này sao! Chuyên tâm làm việc nên Trương Siêu hoàn toàn không để ý tới biểu hiện khó coi của Vu Linh. "Đúng, đúng... Chính là cảm giác này... Quá tuyệt..." Trương Siêu hưng phấn liếm miệng một cái, liên tục biến đổi góc độ chụp. Mặc dù hắn nói muốn thể hiện ra cái đẹp gần với cái chết, nhưng để hình dung ra thì vô cùng trừu tượng, cô người mẫu trước mặt này từ cái bề ngoài bệnh tật tái nhợt đến cái hơi thở mong manh đều hoàn mỹ, vết máu dính trên trang phục cũng tô điểm vừa đúng. "Tiếp, cổ lệch về phía bên trái một chút..." Không chỉ có Trương Siêu mà các nhân viên công tác nãy còn bối rối giờ đều chăm chú nhìn vào cô gái, rõ ràng nửa tiếng trước chân tay cô còn cứng ngắc, đến cả tạo dáng cũng không biết nhưng hiện tại cô đã hoàn toàn dung nhập vào cảnh, từ sợi tóc đến chân tơ đều hiển hiện ra sự ốm yếu tiều tụy giống như cô thật sự đi tới một khắc cuối cùng của cuộc sống, dùng chút sức còn lại vùng lên. Tư Vũ ngoan ngoãn tạo dáng,cười cứng đơ cả mặt, không bao lâu, cô lại nhịn không được ho khan, đầu lông mày cau lại, bộ dáng cực kì đáng thương, Trương Siêu lại chụp mấy bức. Vu Linh đứng ở một bên, không biết phải làm sao liền bị một đám người đẩy ra, cô vừa đứng vững, ngoài cửa lại truyền đến tiếng la: "Nhường một chút —— cáng cứu thương tới —— " Xe cứu thương cuối cùng cũng tới! Mắt thấy Tư Vũ được đưa lên cáng cứu thương đưa đi, Vu Linh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mặc dù album đúng theo kế hoạch hoàn thành nhưng cô lo lắng Tư Vũ xảy ra chuyện, lại dính líu tới công ty, tốt rồi, đi bệnh viện xem tình huống như thế nào, công ty cũng tìm được cơ hội giải thích. Bởi vì còn phải ở lại giải quyết hậu quả, Vu Linh chỉ đạo trợ lý đi theo xe cứu thương, studio bên này người về gần một nửa, studio cách vách lại có rất nhiều người đi ra, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Vu Linh lơ đãng nhìn qua, ánh mắt liền dừng tại người thiếu niên đi đầu. "Kỷ Lâm, sao cậu lại ra đây? Chụp xong hết rồi à?" Vu Linh vội vàng nở nụ cười, nghênh đón hỏi. Vị thiếu niên kia vừa tới tuổi trưởng thành, trang phục theo phong cách punk rock, kèm theo rất nhiều trang sức kim loại kêu leng keng, cách ăn mặc này dù có chút hầm hố cũng không giấu được khí chất của thiếu niên, đôi mi dài run run, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra nụ cười, nhìn có chút không đứng đắn, nhưng lời nói lại cực kì trưởng thành: "Chị Linh, em vừa nghe thấy có người gọi xe cứu thương, xảy ra chuyện gì thế?" Có lẽ tất cả nữ tính đều cực kì khó khăn để từ chối nam sinh như vậy, Vu Linh ở trong lòng cảm thán trách không được Kỷ Lâm có nhiều fan trung thành đến vậy, mặt cô cũng nhu hòa xuống, giải thích: "Không có gì, chỉ là có cô người mẫu chụp trang bìa bỗng dưng hộc máu,đã được đưa đi rồi." Vu Linh còn định phàn nàn hai ba câu, nhưng sắc mặt Kỷ Lâm đã trở nên cực kì khó coi: "—— Hộc máu?" "Đúng, đúng vậy, mọi người đều giật mình... Chờ một chút, cậu đi đâu đấy?" Vu Linh còn chưa dứt lời, đã thấy Kỷ Lâm trầm mặt xông ra ngoài, như một trận gió biến mất khỏi tầm mắt cô. ... Phòng bệnh trong bệnh viện. Tư Vũ bị kiểm tra triệt để một lần, không ngoài dự liệu - bệnh viện cũng không tìm ra nguyên nhân, thấy tình trạng cơ thể Tư Vũ đã ổn định lại, bọn họ cũng chỉ có thể kê đơn thuốc,dặn dò cô tĩnh dưỡng một thời gian. Tư Vũ cảm thấy đương nhiên tìm không ra, dù gì chính cô là tác giả còn không biết nữ phụ bị bệnh gì, tóm lại là không trị được hết, mà không chết được là được rồi. Bệnh viện đề nghị cô ở lại viện để quan sát thêm nhưng Tư Vũ nói khéo từ chối đi, trợ lý của Vu Linh liền lái xe chở cô về phòng, nói: "Chu tiểu thư, công ty sẽ hỗ trợ cô trả tiền thuốc men, nếu còn vấn đề gì sẽ liên lạc lại, cô an tâm dưỡng bệnh,tôi không quấy rầy nữa." Vị trợ lý rất nhanh liền rời đi. Trở lại phòng của mình Tư Vũ mới thả lỏng, may mắn nữ phụ tính tình quái gở, lại thân mình không tốt, không có đi hoạt động xã giao gì, trừ nãi nãi ra, không hề có bạn bè thân mật nên cô không cần lo lắng việc lộ tẩy. Quan trọng nhất là chụp ảnh đã xong, thuận lợi lừa dối tất cả mọi người. Tư Vũ hiểu được dựa theo kịch bản gốc, Chu Tư Vũ sẽ lấy thân phận người mẫu để tiến vào giới giải trí, dây dưa không ngớt với nam nữ chính, nhưng nghĩ đến hôm nay chụp ảnh đau khổ như vậy, cô liền rùng mình một cái. ... Tha cô đi, cô chỉ hợp với việc chết dí ở nhà thôi, làm đại minh tinh làm gì, thật sự không làm được. Chỉ là nữ phụ đã ký hợp đồng với công ty, chắc chắn không giải ước dễ dàng được, nếu phải bồi thường tiền... Quả nhiên, giờ điều cô cần nhất là tiền! Từ việc mua thuốc, hay khôi phục sự tự do, đều thúc đẩy cô mau chóng đi kiếm tiền. Tư Vũ cúi đầu nhìn hai bàn tay tinh tế, bừng tỉnh đại ngộ: Đúng, cô làm sao có thể quên, nghề cũ của cô chính là họa sĩ truyện tranh, kiếp trước cô xuất bản rất nhiều bộ truyện nổi tiếng, sao không đem nó chuyển tới thế giới này chứ? Càng nghĩ càng thấy hợp lý, Tư Vũ lập tức bật máy tính lên, lên mạng tra xem có trang web hay tạp chí nào phù hợp, hơn nữa còn phải trả tiền sớm một chút, thực sự cô rất cần tiền. Cẩn thận suy nghĩ một phen, Tư Vũ cuối cùng quyết định chọn trang web có tên là "Tranh và chữ". Tìm một lúc lâu, Tư Vũ mới phát hiện thế giới này lưu hành rất nhiều truyện chữ, họa sĩ vẽ truyện tranh rất ít, "Tranh và chữ" là trang mạng truyện tranh hàng đầu trong nước, mặc dù thành lập không lâu nhưng Tư Vũ cảm giác nó có công ty lớn chống lưng, không khó để suy nghĩ - chỉ cần nâng đỡ tốt họa sĩ truyện tranh, "Tranh và chữ" chẳng mấy chốc sẽ hot lên. Đãi ngộ vô cùng tốt, giai đoạn mở đầu, nhu cầu cấp bách tuyển họa sĩ mới—— "Tranh và chữ" không thể nghi ngờ là nơi thích hợp nhất dành cho Tư Vũ. Cô không vội vã đăng kí mà lên mạng mua những dụng cụ cần cho vẽ tranh, chọn lựa xong, cô nhìn một chút số dư còn lại trong thẻ ngân hàng, phát hiện không còn thừa mấy, đau lòng không thở nổi. Ai ya, mơ mộng không sai, nhưng người cũng phải ăn cơm... Cô sáng mai phải gọi điện hỏi trợ lý, cát-sê bao giờ mới chuyển tới nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương