Xuyên Thành Con Gái Của Nữ Phụ Độc Ác
Chương 3
37
Bởi vì tôi chỉ là một đứa trẻ, bọn họ cũng không cho phép tôi xem mấy bộ phim truyền hình cho người trưởng thành.
Bộ phim đang chiếu hiện tại kể về một cậu bé từ nông thôn lên thành phố lớn và tạo dựng tên tuổi cho mình, thật sự cũng khá thú vị.
Phòng khách rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nói chuyện của các nhân vật trong phim.
Khi chàng thiếu niên trong phim đang chống tay lên hông lắc đầu với ông chủ, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng gọi lớn.
“Nhà Trương Bưu có ai không?”
Dứt lời, một cậu bé ước chừng năm tuổi xông xáo chạy vào: "Thím Trương Cầm!"
“Ôi, là Thiên Bảo!" Trương Cầm tiến lên ôm lấy cậu bé: "Mấy ngày rồi không gặp, con béo lên nha!"
Sau đó, người phụ nữ vừa lớn giọng gọi kia cũng đi theo vào, "Không phải bà đi theo đứa con gái út vào trong thành phố hưởng phúc sao, làm sao lại trở về rồi?"
Trương Cầm phất tay, "Hưởng phúc cái gì chứ, chỉ là đi thăm nó thôi. Lần này có mang nó trở về bái lạy tổ tiên, bây giờ nó còn đang ngủ trong phòng.”
Người phụ nữ nghe nói như thế, giọng cũng không thấp xuống, nhìn cánh cửa đóng chặt kia rồi lại nhìn tôi: "Còn đây là?"
“Con gái của con nhỏ kia đấy! Đến đây, Nhiễm Nhiễm, gọi bác gái đi.”
Tôi ngoan ngoãn gọi theo một tiếng.
38
Cậu bé mũm mĩm có gương mặt mập mạp nhìn tôi: “Nhiễm Nhiễm, em thật xinh đẹp.”
“Nhiễm Nhiên, đây là anh họ của con, nó tên là Trương Thiên Bảo.”
Tôi lại qua loa gọi một tiếng anh họ.
Không nghĩ tới Trương Thiên Bảo vậy mà dám nâng mặt của tôi lên nhìn trái nhìn phải, sau đó chu môi muốn hôn lên.
Nghĩ hay lắm, tôi dùng hết khí lực toàn thân đẩy Trương Thiên Bảo ra.
Tuy rằng hắn béo nhưng cũng không chịu được lực đẩy, giây sau đã ngã ngồi xuống đất, đầu đập vào một cái ghế gỗ.
Cái người được gọi là bác gái vốn đang nói chuyện phiếm liền thét chói tai một tiếng, "Cái con nhỏ kia làm gì đấy? Sao lại đẩy người ta? Trời ơi!”
Bà ta đỡ Trương Thiên Bảo dậy, sau đó chỉ tay vào mặt tôi rồi mắng to.
Trương Cầm vội vàng kéo tôi qua: "Xin lỗi anh con đi.”
“Con không!", tôi thẳng lưng khẳng khái từ chối: "Là anh họ muốn sàm sỡ con trước!”
"Con quỷ này, hôn mày một cái thì làm sao? Mày cho rằng mày thật sự là thiên kim tiểu thư? Mẹ ruột mày còn không phải chảy chung dòng máu với chúng tao sao!"
Bà ta càng chửi rủa khó nghe hơn, thấy tôi không quan tâm thì rất tức giận, còn giơ tay lên cho tôi một bạt tai.
39
“Bốp!”
Cho dù tôi theo bản năng nghiêng đầu đi nhưng vẫn bị móng tay bà ta quẹt lên trên mặt, có chút đau.
Tôi ngây người một giây, sau đó nhanh chóng té trên mặt đất, nhắm mắt lại giả vờ ngất.
Tiếng hét của Tống Tương Tương đột nhiên lọt vào tai tôi - "Cục cưng!"
Cô ấy lao ra khỏi cửa, ôm tôi đang giả vờ ngất vào lòng, sau đó không biết là đang liên tục gọi điện thoại cho ai.
Tôi có thể nghe thấy cô ấy cãi nhau với người phụ nữ lớn tiếng ban nãy với giọng đầy giận dữ, nhưng giọng nói của bà ta đã át hoàn toàn giọng nói của cô ấy, và giọng điệu còn đặc biệt hung dữ hơn cả cô ấy.
Khi cô ấy gần như chịu thua mà cãi không lại, bên ngoài nhà truyền đến tiếng bước chân vội vàng và trầm ổn.
"Tiểu thư." Là chú Trần: "Làm sao vậy?"
Tống Tương Tương chỉ một ngón tay vào người phụ nữ đang to giọng, ủy khuất nói: "Bà ta đánh cục cưng ngất xỉu rồi.”
Tôi vụng trộm hé mắt ra nhìn, chỉ thấy chú Trần giơ cao tay phải lên, “bốp” một tiếng đánh vào mặt người phụ nữ trung niên.
Mặt người phụ nữ trong nháy mắt đỏ lên, bị đánh cho lảo đảo vài bước, sau đó phải lui dựa vào tường mới miễn cưỡng đứng lại được.
Sảng khoái, quá sảng khoái!
40
Tống Tương Tương ôm tôi đi về phía chiếc xe, chú Trần cũng đi theo sát phía sau bên trái chúng tôi.
Người phụ nữ kia vẫn đang liên tục mắng chửi đuổi theo đòi một lời giải thích, Trương Cầm cũng chạy theo, không ngừng nói nên dẫn tôi đến phòng khám trong thôn xem trước.
Cảnh tượng như vậy khiến vô số người vây xem, có người còn chỉ tay bàn tán sôi nổi, nhưng bước chân của chú Trần cũng không hề lộn xộn chút nào, mở cửa sau xe để Tống Tương Tương ôm tôi bước lên xe.
Tống Tương Tương bị Trương Cầm giữ lại: "Tương Tương, sao con có thể cứ rời đi như vậy? Con còn chưa gặp được ông bà ngoại! Họ đang đi chùa cầu Phật, buổi chiều sẽ về!"
Chú Trần đẩy tay bà ta ra, che chắn cho Tống Tương Tương ngồi vào xe an toàn.
Tống Tương Tương đã bị tôi dọa đến mức cứ thút thít khóc mãi, làm sao để ý đến ông bà ngoại gì đó nữa, chờ chú Trần xếp xong hành lý rồi ngồi lên xe, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Một đêm ngủ không ngon giấc, cùng với được rời khỏi cái nơi ồn ào làm cho tôi khó chịu, ghế sau xe vừa thoải mái lại an toàn này làm cho tôi nhịn không được mà ngủ say.
41
Khi tỉnh lại tôi đã ở trong bệnh viện.
“Cục cưng tỉnh rồi!", tiếng la khóc của Tống Tương Tương vang lên.
Xung quanh vây quanh đầy người, có cha Tống, mẹ Tống, còn có Lý Mạnh Nhiên.
Trên mặt bọn họ vừa sốt ruột vừa lo lắng, bác sĩ bảo bọn họ đừng làm tôi sợ, lại dùng ống nghe đặt lên người tôi.
“Không sao đâu, chỉ là dạo này con bé ăn ngủ không được ngon thôi.”
Đúng là như vậy!
Nhưng được về nhà là tốt rồi, tôi cất giọng ngọt ngào gọi mọi người có mặt một tiếng.
Mẹ Tống ôm chặt tôi, đau lòng hôn lên khuôn mặt bị móng tay cào xước của tôi.
“Nhiễm Nhiễm mấy ngày tới sẽ ở chỗ mẹ, các con trước tiên giải quyết vấn đề của mình đi rồi hãy đến đón con bé.”
Nói xong lại quay đầu dịu dàng hỏi tôi: "Ở với bà ngoại vài ngày có được không cục cưng?”
Tôi phớt lờ ánh mắt tủi thân của Tống Tương Tương, ngoan ngoãn gật đầu.
42
Lần này Tống Tương Tương và Lý Mạnh Nhiên cãi nhau một trận lớn.
Theo Trương Cầm nói, người phụ nữ kia còn muốn đi kiện chú Trần dám đánh bà ta khiến bà ta bị chấn thương đầu, mục đích là muốn lừa kiếm ít tiền.
Nhưng chính bà ta là người ra tay đánh tôi trước, kết quả khám bệnh của tôi cũng hoàn toàn có thể khiến bà ta bị tạm giam mấy ngày và bồi thường.
Cha Tống cho vài người đến gây áp lực, bà ta vốn chỉ là một người phụ nữ nông thôn, nhìn thấy thế trận lớn như vậy liền hoảng sợ.
Sau đó bà ta lôi kéo Trương Cầm cùng tới cửa dập đầu nhận sai với Tống Tương Tương, còn tỏ vẻ muốn xin lỗi tôi, nhưng cha mẹ Tống không cho hai người vào cửa.
Những chuyện này đều do người của cha Tống báo cáo lại, tôi cũng chỉ tình cờ mà nghe được.
43
Cha mẹ Tống có cách kỷ luật con cái rất hay, ở nhà một người bao dung một người nghiêm khắc, một người cấm ăn vặt nhưng một người lại dỗ ăn rau và trái cây, đôi khi họ dùng kẹo là phần thưởng khi con cái làm đúng và có hình phạt nếu làm sai.
Hai người bọn họ mỗi ngày đều đọc rất nhiều sách, khiến cho tôi cũng không thể không học theo mà cầm một quyển sách thiếu nhi lên đọc.
Số từ tôi đọc được thậm chí là quá nhiều so với một đứa con nít chỉ mới một tuổi.
Cũng may tôi đã nói chuyện trôi chảy hơn, nên cũng sử dụng được nhiều từ, câu phức tạp hơn mà không bị ai nghi ngờ.
Mẹ Tống thường xuyên khen tôi là thần đồng nhí và nói sẽ cho tôi đi học sớm hơn tuổi quy định, trực tiếp vào lớp một thay vì mẫu giáo.
Tôi sợ đến mức nhanh chóng dừng lại sự tiến bộ của mình, nếu hai tuổi đã bắt đầu chịu khổ đi học, vậy thì cũng quá thảm đi!
44
Một tuần sau, Tống Tương Tương ngoan ngoãn mang theo Lý Mạnh Nhiên cùng một đống quà cáp tới đón tôi trở về.
Có mỹ phẩm dưỡng da cho mẹ Tống, dụng cụ pha trà cho cha Tống, còn có búp bê cho tôi, cô ấy thậm chí còn mang theo một tấm bùa bình an nghe nói là bố mẹ chồng của Trương Cầm đã quỳ một ngày một đêm mà cầu được.
Cha Tống khi nhìn thấy lá bùa kia sắc mặt liền trầm xuống, mẹ Tống thì lo lắng lôi kéo Tống Tương Tương vào phòng khách.
"Tương Tương, con biết anh của con khi mới 18 tuổi đã bị chúng ta ném vào tập đoàn Tống gia để đào tạo đúng không?"
Tống Tương Tương gật đầu: "Anh trai 18 tuổi đã bắt đầu tự mình làm công kiếm tiền sinh hoạt ở Tống gia, chuyện này con biết ạ.”
“Chúng ta vẫn coi con là con mình, không nuôi con giống như cách nuôi anh trai con mà ngược lại còn yêu thương con vô điều kiện. Cho đến khi con tốt nghiệp đại học, chúng ta mới biết Trương gia đã sớm lén nhận con. Khi đó, ta và cha con liền quyết định buông tay để con tự do lựa chọn là ở lại Tống gia hay về Trương gia, hoặc là cứ qua lại cả hai bên đều được.”
Cha Tống cũng thấp giọng nói xong, nhưng nghe những lời nói như thế, sắc mặt Tống Tương Tương bỗng trở nên bất an.
45
“Chúng ta biết người xưa có câu một giọt máu đào hơn ao nước lã, cho nên chưa bao giờ can thiệp vào sự lựa chọn của con. Nhưng dù sao điều kiện nhà họ Tống cũng tốt hơn, chúng ta vẫn luôn muốn cho con một cuộc sống tốt đẹp, vì vậy chúng ta sẽ cố gắng hết sức thúc đẩy cuộc hôn nhân giữa con và Mạnh Nhiên để hai người có thể hỗ trợ lẫn nhau, thành lập một gia đình nhỏ. Bây giờ con có Nhiễm Nhiễm, làm việc gì cũng phải nghĩ đến gia đình mình, nghĩ đến Nhiễm Nhiễm càng nhiều hơn. Con có hiểu không? Nếu sau này con muốn cân nhắc việc trở lại Trương gia, chúng ta sẽ không ngăn cản con."
Hai mắt cô ấy đỏ hoe nhưng không dám khóc, cúi đầu lau dụi mắt: “Con không có…”
Mẹ Tống rõ ràng cũng rất khổ sở, đặt tay lên vai Tống Tương Tương an ủi: “Cha con giận con và Mạnh Nhiên cãi nhau rồi xúc động làm ra chuyện này có hại cho Nhiễm Nhiễm. Mẹ biết, sau khi con tốt nghiệp chúng ta đã vội vàng giao công ty cho Tiểu Dã, bỏ mặc con. Nhưng cha mẹ cũng đã cùng nhau thương lượng một chút, mua cho con và anh trai mỗi người một tòa biệt thự ở gần đây, sau này chúng ta vẫn ở cùng một chỗ, được không?”
46
“Sự nghiệp của Mạnh Nhiên gần đây đang trong giai đoạn thăng tiến nên không thể chăm sóc tốt cho gia đình. Nhiễm Nhiễm cũng cần được chăm sóc và giáo dục tốt hơn. Sống gần chúng ta không chỉ cho hai con có không gian riêng tư mà còn cho phép hai người già chúng ta có thể thường xuyên đến thăm Nhiễm Nhiễm.”
Mẹ Tống nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tống Tương Tương, nhưng Tống Tương Tương sau khi nghe xong cũng không có phản ứng gì.
Lý Mạnh Nhiên nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, lần này lại vội vàng đứng lên từ chối: "Cha mẹ, sau này chúng con sẽ thường xuyên quay lại thăm cha mẹ, chúng con không thể nhận căn biệt thự này."
“Căn biệt thự này cũng không phải cho các con”, mẹ Tống cười nói: "Tên biệt thự chúng ta viết tên Nhiễm Nhiễm, các con tuy là cha là mẹ, nhưng là nhờ phúc khí của Nhiễm Nhiễm.”
“Nhiễm Nhiễm, con có muốn ở gần ông bà ngoại không?”
Mẹ Tống đột nhiên hỏi tôi.
Tôi gật đầu như giã tỏi: "Muốn ạ!”
Cứ như vậy, tôi, Lý Mộng Nhiễm, một tuổi lẻ mười tháng, chính thức sở hữu một căn biệt thự.
Không dựa vào chính mình, không dựa vào bố mẹ, toàn bộ đều dựa vào ông bà ngoại.
Căn nhà cũ hiện tại là mua gần trường cho tôi đi học, gần đó có một trường học có chương trình giáo dục đặc biệt tốt.
Hiện tại thì hay rồi, căn biệt thự mới này nằm ngay cạnh một trường học quý tộc.
47
Kết quả của sự việc này thực ra là nhờ cha mẹ Tống đều là người vừa tốt bụng vừa rất biết cách giáo dục.
Đưa tôi đến nhà họ Tống để Tống Tương Tương không được gặp con gái mình là biểu hiện của quyền uy.
Tặng một căn biệt thự lớn là một ân huệ.
Những lời nói đánh vào tâm lý là để dạy dỗ.
Dù sao tất cả chuyện đã xảy ra là do người phụ nữ đã tát tôi kia, chú Trần cũng đã tát lại bà ta hai cái.
Nhà họ Tống không xem đây là chuyện gì lớn.
Đây là những gì tôi đút kết được trong vụ việc lần này.
Họ tức giận vì con gái mình ngây thơ và ngu ngốc, nhưng may mắn thay, cô ấy không phạm sai lầm lớn nào và có thể từ từ dạy dỗ.
Lý Mạnh Nhiên giống như nghe ra được nhắc nhở của cha Tống, sau việc này cũng cố gắng tranh thủ thời gian tan làm sớm về ăn cơm cùng chúng tôi.
48
Sau khi chuyển đến biệt thự, tôi chỉ gặp Trương Cầm có vài lần.
Việc kiểm soát ra vào khu biệt thự rất nghiêm ngặt, ngoại trừ chủ sở hữu, tất cả mọi người đều cần có thẻ ra vào hoặc phải có sự cho phép của chủ sở hữu để ra vào.
Mỗi lần bà ta gọi điện nói với Tống Tương Tương rằng bà muốn đến biệt thự thăm cô ấy, Tống Tương Tương đều kêu bảo mẫu mở cửa nhà đón bà ta vào nhà.
Tuy nhiên từ cổng khu biệt thự phải đi bộ thêm mấy trăm mét, trời nóng khiến bà ta đổ mồ hôi đầm đìa, sau khi bước vào nhà nhìn thấy thái độ của Tống Tương Tương không lạnh cũng không nóng.
Sau này bà ta lại càng ít xuất hiện.
49
Tống Dã và Trịnh Tiêu Ỷ ở trong một tòa biệt thự khác cách đó không xa.
Dưới sự thúc đẩy của cha mẹ Tống, chúng tôi sẽ về Tống gia ăn tối mỗi tuần một lần, đầu bếp Tống gia làm món gì ngon cũng mang đến chia cho mỗi người một phần.
Tống Tương Tương dưới sự quan tâm của chồng, con gái, cha mẹ và anh trai, tâm tính trở nên càng ngày càng ôn hoà.
Thế cho nên, lúc Trương Cầm gọi điện thoại nói rằng Trương Diệu Tông muốn mua lại căn nhà cũ của Tống Tương Tương với giá thấp, Tống Tương Tương cũng do dự thật lâu, thiếu chút nữa đã đáp ứng.
50
“Căn nhà dưới quê có thể bán được khoảng 30 vạn. Mẹ sẽ tìm người vay thêm 20 vạn, mẹ sẽ đưa con 50 vạn trước. Còn thiếu bao nhiêu mẹ và Diệu Tông sau này nhất định sẽ trả cho con định kỳ hàng tháng, Tương Tương con thấy thế nào?”
50 vạn? Vừa muốn bán nhà cũ của gia đình, còn muốn vay tiền? Một kẻ keo kiệt nhưng thật biết cách tính toán.
Tống Tương Tương cau mày suy nghĩ, tôi biết cô ấy đang nghĩ gì, trong nhà cũng không thiếu 50 vạn này, lại càng không thiếu nhà, dù sao hiện tại chúng tôi cũng đã đến sống ở biệt thự.
“Không được"
Tôi dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp đặt lên eo, làm ra tư thế chống nạnh.
Tống Tương Tương nhìn tôi một cái, nghĩ nghĩ nói: "Căn nhà kia lúc mua cũng mất 500 vạn, hiện tại cũng tăng không ít, 50 vạn không thích hợp.”
“Ai da, mẹ sẽ đưa con tiền cọc trước, sau đấy sẽ đưa thêm tiền cho con mà!”
Thấy tôi đầu lắc đầu như đánh trống, Tống Tương Tương từ chối càng kiên quyết hơn: “Nếu như mẹ muốn mua, con giảm giá cho mẹ, 450 vạn, tiền đặt cọc 50 vạn con cũng có thể chấp nhận, nếu chia đóng theo tháng, con hẹn thêm người môi giới và luật sư chúng ta gặp mặt rồi nói sau, được không?"
Trong lúc mơ hồ, tôi nghe được tiếng nghiến răng của Trương Cầm từ loa ngoài điện thoại di động.
51
Một lúc sau Trương Cầm mới nói: “Mẹ cũng không có biện pháp nào, mẹ và cha con đều đang làm việc vặt nên không có tiền lương cố định, em trai con cũng chưa tìm được công việc chính thức, chia đóng theo tháng e là cũng có chút khó.”
Tống Tương Tương không trả lời, Trương Cầm nói tiếp: "Diệu Tông có đối tượng hẹn hò rồi, nó chuẩn bị đính hôn, không có phòng thì có muốn kết hôn cũng không được. Dù sao phòng kia của con cũng để trống, con cho Diệu Tông mượn làm lễ cuói trước đi, chỉ ở vài ngày thôi, con thấy được không?”
Nói thật, tôi có thể cảm giác được Tống Tương Tương đối với Trương Cầm có một loại kỳ vọng.
Có lẽ là cha mẹ Tống mấy năm trước lao đầu vào sự nghiệp mà bỏ mặc cô ấy, điều này khiến cô ấy vô cùng khao khát được quan tâm.
Hoặc có lẽ vì cô ấy mới lấy chồng và sinh con gái, mà chồng chỉ tập trung cho sự nghiệp khiến cô ghen tị với tình yêu giữa anh trai và chị dâu.
Dù sao, sự xuất hiện của Trương Cầm và những chiêu trò mà bà ta sử dụng thực sự có thể bù đắp khoảng trống trong lòng của Tống Tương Tương.
Vì thế, tôi biết Tống Tương Tương nhất định sẽ đồng ý với phương án thứ hai này.
52
Sau khi chuyển đến đó, bọn họ cũng không liên lạc thêm với Tống Tương Tương trong một thời gian khá dài.
Chớp mắt tôi sẽ được hai tuổi.
Bởi vì tôi biết đọc quá sớm nên mẹ Tống khen tôi là thiên tài, Trịnh Tiêu Ỷ cũng đang mang thai năm sáu tháng, muốn tôi chạm vào bụng mẹ để mang lại chút phúc khí cho em bé.
Sau khi bị cha Tống răn dạy, cùng với Tống Tương Tương nhiều lần đưa Lý Mộng Nhiên đi gặp anh trai và chị dâu, tình yêu của cô ấy dành cho nam chính cũng đã được thu hồi, cô ấy không còn cảm thấy ghen tị với tình yêu của họ nữa mà thậm chí còn cảm thấy rất thích đứa bé trong bụng nữ chính, vẫn luôn muốn tôi chăm sóc cho Trịnh Tiêu Ỷ một chút.
53
Không ngờ đột nhiên Trương Cầm lại xuất hiện.
Bà ta nói nhất định phải đến, thậm chí mang theo Trương Thiên Bảo cùng cha hắn đến.
Trương Cầm cầm một cái khóa trường mệnh làm từ vàng cùng một cái vòng tay vàng đưa cho Tống Tương Tương: "Tương nhi, hôm nay cha Thiên Bảo đến là để xin lỗi con, còn nói muốn tổ chức sinh nhật cho Nhiễm Nhiễm, họ còn làm đồ trang sức đem tặng Nhiễm Nhiễm, con xem cái vòng tay này chính là do bọn họ làm đấy. Còn cái khóa trường mệnh này là Diệu Tông dặn dò mẹ cũng phải mang theo tặng cho Nhiễm Nhiễm.”
Tôi ngồi bên cạnh nghe lén, Trương Cầm nhìn thấy tôi liền muốn trực tiếp đeo lên cho tôi.
Kết quả phát hiện trên cổ tôi đã đeo một cái khóa trường mệnh so với cái Trương Cầm mang tới còn lớn hơn gấp đôi, mà hai tay tôi cũng đeo đầy vàng bạc châu báu, căn bản không có chỗ để đeo cái trang sức vàng kia của bà ta.
Trương Cầm xấu hổ đến mức sắc mặt đều đỏ lên, đành phải nhét hai thứ kia vào trong túi giấy rồi lại đưa túi cho Tống Tương Tương.
54
Tống Tương Tương không nhận cái túi, nói: "Mẹ, Diệu Tông vừa mới kết hôn, hiện tại cần tiền, mẹ cứ giữ lại mấy món trang sức này đi." Nói xong, cô ấy lại nhìn về phía cha của Trương Thiên Bảo, nói: "Việc này đã giải quyết xong, hãy đem đồ về đi.”
Trương Cầm thu lại túi và kéo Tống Tương Tương sang một bên thì thầm điều gì đó tôi nghe không rõ.
Trương Thiên Bảo bên cạnh không ngừng túm lấy tay áo tôi chơi đùa, tôi liếc hắn một cái, nói: “Cút đi.”
“Xin lỗi, lần trước anh không nên hôn em, lần sau anh không dám nữa." Cậu ta cắn môi tủi thân như muốn khóc.
Tôi túm lấy lỗ tai cậu ta uy hiếp: "Nếu anh dám khóc tôi sẽ đánh anh.”
Từ xa, tôi nhìn thấy Trương Cầm và Tống Tương Tương đang liếc nhìn về phía chúng tôi.
55
Nhìn chung, bữa tiệc sinh nhật này cũng khá thú vị, tôi nhận được rất nhiều quà vô cùng có giá trị.
Không ngờ hai ngày sau, Trương Cầm cùng với Trương Thiên Bảo và gia đình hắn ta lại đến cửa.
Trương Thiên Bảo cảm thấy hiếm lạ mà sờ soạng khắp nơi trong nhà, cha mẹ Trương Thiên Bảo cũng bị sự xa hoa trong căn biệt thự làm cho khiếp sợ, hai người nhìn nhau vài lần, ánh mắt trao đổi như đang có ý xấu.
Lý Mạnh Nhiên hôm nay cũng ở nhà, nhìn thấy mấy người lạ xuất hiện, người đàn ông thường ngày nho nhã cũng lộ ra chút chán ghét.
Bọn họ nhất thời không biết để tay chân vào đâu, thậm chí ngồi ở trên ghế chỉ dám ngồi nửa mông.
"Lúc trước chuyện giữa trẻ con cũng đều là một hiểu lầm, chúng tôi đã giáo dục Thiên Bảo sâu sắc, nó cũng biết sai rồi..."
Lý Mạnh Nhiên giơ tay cắt ngang lời bà ta: "Chuyện quá khứ chúng ta không nhắc tới nữa, coi như đã qua rồi, hôm nay bà tới có chuyện gì sao?"
"Không phải vậy!" Bà ta lên tiếng, phát hiện thanh âm của mình ở trong căn phòng này giống như trở nên đặc biệt chói tai, vội vàng hạ thấp âm điệu: "Còn không phải là chuyện hai ngày trước tại buổi tiệc sinh nhật Nhiễm Nhiễm, hai nhà chúng ta đã đính hôn, chúng tôi nghĩ..."
“Cái gì đính hôn!?”
Lý Mạnh Nhiên kinh ngạc nhìn Tống Tương Tương, tôi cũng kinh ngạc nhìn cô ấy.
Bởi vì tôi chỉ là một đứa trẻ, bọn họ cũng không cho phép tôi xem mấy bộ phim truyền hình cho người trưởng thành.
Bộ phim đang chiếu hiện tại kể về một cậu bé từ nông thôn lên thành phố lớn và tạo dựng tên tuổi cho mình, thật sự cũng khá thú vị.
Phòng khách rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nói chuyện của các nhân vật trong phim.
Khi chàng thiếu niên trong phim đang chống tay lên hông lắc đầu với ông chủ, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng gọi lớn.
“Nhà Trương Bưu có ai không?”
Dứt lời, một cậu bé ước chừng năm tuổi xông xáo chạy vào: "Thím Trương Cầm!"
“Ôi, là Thiên Bảo!" Trương Cầm tiến lên ôm lấy cậu bé: "Mấy ngày rồi không gặp, con béo lên nha!"
Sau đó, người phụ nữ vừa lớn giọng gọi kia cũng đi theo vào, "Không phải bà đi theo đứa con gái út vào trong thành phố hưởng phúc sao, làm sao lại trở về rồi?"
Trương Cầm phất tay, "Hưởng phúc cái gì chứ, chỉ là đi thăm nó thôi. Lần này có mang nó trở về bái lạy tổ tiên, bây giờ nó còn đang ngủ trong phòng.”
Người phụ nữ nghe nói như thế, giọng cũng không thấp xuống, nhìn cánh cửa đóng chặt kia rồi lại nhìn tôi: "Còn đây là?"
“Con gái của con nhỏ kia đấy! Đến đây, Nhiễm Nhiễm, gọi bác gái đi.”
Tôi ngoan ngoãn gọi theo một tiếng.
38
Cậu bé mũm mĩm có gương mặt mập mạp nhìn tôi: “Nhiễm Nhiễm, em thật xinh đẹp.”
“Nhiễm Nhiên, đây là anh họ của con, nó tên là Trương Thiên Bảo.”
Tôi lại qua loa gọi một tiếng anh họ.
Không nghĩ tới Trương Thiên Bảo vậy mà dám nâng mặt của tôi lên nhìn trái nhìn phải, sau đó chu môi muốn hôn lên.
Nghĩ hay lắm, tôi dùng hết khí lực toàn thân đẩy Trương Thiên Bảo ra.
Tuy rằng hắn béo nhưng cũng không chịu được lực đẩy, giây sau đã ngã ngồi xuống đất, đầu đập vào một cái ghế gỗ.
Cái người được gọi là bác gái vốn đang nói chuyện phiếm liền thét chói tai một tiếng, "Cái con nhỏ kia làm gì đấy? Sao lại đẩy người ta? Trời ơi!”
Bà ta đỡ Trương Thiên Bảo dậy, sau đó chỉ tay vào mặt tôi rồi mắng to.
Trương Cầm vội vàng kéo tôi qua: "Xin lỗi anh con đi.”
“Con không!", tôi thẳng lưng khẳng khái từ chối: "Là anh họ muốn sàm sỡ con trước!”
"Con quỷ này, hôn mày một cái thì làm sao? Mày cho rằng mày thật sự là thiên kim tiểu thư? Mẹ ruột mày còn không phải chảy chung dòng máu với chúng tao sao!"
Bà ta càng chửi rủa khó nghe hơn, thấy tôi không quan tâm thì rất tức giận, còn giơ tay lên cho tôi một bạt tai.
39
“Bốp!”
Cho dù tôi theo bản năng nghiêng đầu đi nhưng vẫn bị móng tay bà ta quẹt lên trên mặt, có chút đau.
Tôi ngây người một giây, sau đó nhanh chóng té trên mặt đất, nhắm mắt lại giả vờ ngất.
Tiếng hét của Tống Tương Tương đột nhiên lọt vào tai tôi - "Cục cưng!"
Cô ấy lao ra khỏi cửa, ôm tôi đang giả vờ ngất vào lòng, sau đó không biết là đang liên tục gọi điện thoại cho ai.
Tôi có thể nghe thấy cô ấy cãi nhau với người phụ nữ lớn tiếng ban nãy với giọng đầy giận dữ, nhưng giọng nói của bà ta đã át hoàn toàn giọng nói của cô ấy, và giọng điệu còn đặc biệt hung dữ hơn cả cô ấy.
Khi cô ấy gần như chịu thua mà cãi không lại, bên ngoài nhà truyền đến tiếng bước chân vội vàng và trầm ổn.
"Tiểu thư." Là chú Trần: "Làm sao vậy?"
Tống Tương Tương chỉ một ngón tay vào người phụ nữ đang to giọng, ủy khuất nói: "Bà ta đánh cục cưng ngất xỉu rồi.”
Tôi vụng trộm hé mắt ra nhìn, chỉ thấy chú Trần giơ cao tay phải lên, “bốp” một tiếng đánh vào mặt người phụ nữ trung niên.
Mặt người phụ nữ trong nháy mắt đỏ lên, bị đánh cho lảo đảo vài bước, sau đó phải lui dựa vào tường mới miễn cưỡng đứng lại được.
Sảng khoái, quá sảng khoái!
40
Tống Tương Tương ôm tôi đi về phía chiếc xe, chú Trần cũng đi theo sát phía sau bên trái chúng tôi.
Người phụ nữ kia vẫn đang liên tục mắng chửi đuổi theo đòi một lời giải thích, Trương Cầm cũng chạy theo, không ngừng nói nên dẫn tôi đến phòng khám trong thôn xem trước.
Cảnh tượng như vậy khiến vô số người vây xem, có người còn chỉ tay bàn tán sôi nổi, nhưng bước chân của chú Trần cũng không hề lộn xộn chút nào, mở cửa sau xe để Tống Tương Tương ôm tôi bước lên xe.
Tống Tương Tương bị Trương Cầm giữ lại: "Tương Tương, sao con có thể cứ rời đi như vậy? Con còn chưa gặp được ông bà ngoại! Họ đang đi chùa cầu Phật, buổi chiều sẽ về!"
Chú Trần đẩy tay bà ta ra, che chắn cho Tống Tương Tương ngồi vào xe an toàn.
Tống Tương Tương đã bị tôi dọa đến mức cứ thút thít khóc mãi, làm sao để ý đến ông bà ngoại gì đó nữa, chờ chú Trần xếp xong hành lý rồi ngồi lên xe, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Một đêm ngủ không ngon giấc, cùng với được rời khỏi cái nơi ồn ào làm cho tôi khó chịu, ghế sau xe vừa thoải mái lại an toàn này làm cho tôi nhịn không được mà ngủ say.
41
Khi tỉnh lại tôi đã ở trong bệnh viện.
“Cục cưng tỉnh rồi!", tiếng la khóc của Tống Tương Tương vang lên.
Xung quanh vây quanh đầy người, có cha Tống, mẹ Tống, còn có Lý Mạnh Nhiên.
Trên mặt bọn họ vừa sốt ruột vừa lo lắng, bác sĩ bảo bọn họ đừng làm tôi sợ, lại dùng ống nghe đặt lên người tôi.
“Không sao đâu, chỉ là dạo này con bé ăn ngủ không được ngon thôi.”
Đúng là như vậy!
Nhưng được về nhà là tốt rồi, tôi cất giọng ngọt ngào gọi mọi người có mặt một tiếng.
Mẹ Tống ôm chặt tôi, đau lòng hôn lên khuôn mặt bị móng tay cào xước của tôi.
“Nhiễm Nhiễm mấy ngày tới sẽ ở chỗ mẹ, các con trước tiên giải quyết vấn đề của mình đi rồi hãy đến đón con bé.”
Nói xong lại quay đầu dịu dàng hỏi tôi: "Ở với bà ngoại vài ngày có được không cục cưng?”
Tôi phớt lờ ánh mắt tủi thân của Tống Tương Tương, ngoan ngoãn gật đầu.
42
Lần này Tống Tương Tương và Lý Mạnh Nhiên cãi nhau một trận lớn.
Theo Trương Cầm nói, người phụ nữ kia còn muốn đi kiện chú Trần dám đánh bà ta khiến bà ta bị chấn thương đầu, mục đích là muốn lừa kiếm ít tiền.
Nhưng chính bà ta là người ra tay đánh tôi trước, kết quả khám bệnh của tôi cũng hoàn toàn có thể khiến bà ta bị tạm giam mấy ngày và bồi thường.
Cha Tống cho vài người đến gây áp lực, bà ta vốn chỉ là một người phụ nữ nông thôn, nhìn thấy thế trận lớn như vậy liền hoảng sợ.
Sau đó bà ta lôi kéo Trương Cầm cùng tới cửa dập đầu nhận sai với Tống Tương Tương, còn tỏ vẻ muốn xin lỗi tôi, nhưng cha mẹ Tống không cho hai người vào cửa.
Những chuyện này đều do người của cha Tống báo cáo lại, tôi cũng chỉ tình cờ mà nghe được.
43
Cha mẹ Tống có cách kỷ luật con cái rất hay, ở nhà một người bao dung một người nghiêm khắc, một người cấm ăn vặt nhưng một người lại dỗ ăn rau và trái cây, đôi khi họ dùng kẹo là phần thưởng khi con cái làm đúng và có hình phạt nếu làm sai.
Hai người bọn họ mỗi ngày đều đọc rất nhiều sách, khiến cho tôi cũng không thể không học theo mà cầm một quyển sách thiếu nhi lên đọc.
Số từ tôi đọc được thậm chí là quá nhiều so với một đứa con nít chỉ mới một tuổi.
Cũng may tôi đã nói chuyện trôi chảy hơn, nên cũng sử dụng được nhiều từ, câu phức tạp hơn mà không bị ai nghi ngờ.
Mẹ Tống thường xuyên khen tôi là thần đồng nhí và nói sẽ cho tôi đi học sớm hơn tuổi quy định, trực tiếp vào lớp một thay vì mẫu giáo.
Tôi sợ đến mức nhanh chóng dừng lại sự tiến bộ của mình, nếu hai tuổi đã bắt đầu chịu khổ đi học, vậy thì cũng quá thảm đi!
44
Một tuần sau, Tống Tương Tương ngoan ngoãn mang theo Lý Mạnh Nhiên cùng một đống quà cáp tới đón tôi trở về.
Có mỹ phẩm dưỡng da cho mẹ Tống, dụng cụ pha trà cho cha Tống, còn có búp bê cho tôi, cô ấy thậm chí còn mang theo một tấm bùa bình an nghe nói là bố mẹ chồng của Trương Cầm đã quỳ một ngày một đêm mà cầu được.
Cha Tống khi nhìn thấy lá bùa kia sắc mặt liền trầm xuống, mẹ Tống thì lo lắng lôi kéo Tống Tương Tương vào phòng khách.
"Tương Tương, con biết anh của con khi mới 18 tuổi đã bị chúng ta ném vào tập đoàn Tống gia để đào tạo đúng không?"
Tống Tương Tương gật đầu: "Anh trai 18 tuổi đã bắt đầu tự mình làm công kiếm tiền sinh hoạt ở Tống gia, chuyện này con biết ạ.”
“Chúng ta vẫn coi con là con mình, không nuôi con giống như cách nuôi anh trai con mà ngược lại còn yêu thương con vô điều kiện. Cho đến khi con tốt nghiệp đại học, chúng ta mới biết Trương gia đã sớm lén nhận con. Khi đó, ta và cha con liền quyết định buông tay để con tự do lựa chọn là ở lại Tống gia hay về Trương gia, hoặc là cứ qua lại cả hai bên đều được.”
Cha Tống cũng thấp giọng nói xong, nhưng nghe những lời nói như thế, sắc mặt Tống Tương Tương bỗng trở nên bất an.
45
“Chúng ta biết người xưa có câu một giọt máu đào hơn ao nước lã, cho nên chưa bao giờ can thiệp vào sự lựa chọn của con. Nhưng dù sao điều kiện nhà họ Tống cũng tốt hơn, chúng ta vẫn luôn muốn cho con một cuộc sống tốt đẹp, vì vậy chúng ta sẽ cố gắng hết sức thúc đẩy cuộc hôn nhân giữa con và Mạnh Nhiên để hai người có thể hỗ trợ lẫn nhau, thành lập một gia đình nhỏ. Bây giờ con có Nhiễm Nhiễm, làm việc gì cũng phải nghĩ đến gia đình mình, nghĩ đến Nhiễm Nhiễm càng nhiều hơn. Con có hiểu không? Nếu sau này con muốn cân nhắc việc trở lại Trương gia, chúng ta sẽ không ngăn cản con."
Hai mắt cô ấy đỏ hoe nhưng không dám khóc, cúi đầu lau dụi mắt: “Con không có…”
Mẹ Tống rõ ràng cũng rất khổ sở, đặt tay lên vai Tống Tương Tương an ủi: “Cha con giận con và Mạnh Nhiên cãi nhau rồi xúc động làm ra chuyện này có hại cho Nhiễm Nhiễm. Mẹ biết, sau khi con tốt nghiệp chúng ta đã vội vàng giao công ty cho Tiểu Dã, bỏ mặc con. Nhưng cha mẹ cũng đã cùng nhau thương lượng một chút, mua cho con và anh trai mỗi người một tòa biệt thự ở gần đây, sau này chúng ta vẫn ở cùng một chỗ, được không?”
46
“Sự nghiệp của Mạnh Nhiên gần đây đang trong giai đoạn thăng tiến nên không thể chăm sóc tốt cho gia đình. Nhiễm Nhiễm cũng cần được chăm sóc và giáo dục tốt hơn. Sống gần chúng ta không chỉ cho hai con có không gian riêng tư mà còn cho phép hai người già chúng ta có thể thường xuyên đến thăm Nhiễm Nhiễm.”
Mẹ Tống nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tống Tương Tương, nhưng Tống Tương Tương sau khi nghe xong cũng không có phản ứng gì.
Lý Mạnh Nhiên nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, lần này lại vội vàng đứng lên từ chối: "Cha mẹ, sau này chúng con sẽ thường xuyên quay lại thăm cha mẹ, chúng con không thể nhận căn biệt thự này."
“Căn biệt thự này cũng không phải cho các con”, mẹ Tống cười nói: "Tên biệt thự chúng ta viết tên Nhiễm Nhiễm, các con tuy là cha là mẹ, nhưng là nhờ phúc khí của Nhiễm Nhiễm.”
“Nhiễm Nhiễm, con có muốn ở gần ông bà ngoại không?”
Mẹ Tống đột nhiên hỏi tôi.
Tôi gật đầu như giã tỏi: "Muốn ạ!”
Cứ như vậy, tôi, Lý Mộng Nhiễm, một tuổi lẻ mười tháng, chính thức sở hữu một căn biệt thự.
Không dựa vào chính mình, không dựa vào bố mẹ, toàn bộ đều dựa vào ông bà ngoại.
Căn nhà cũ hiện tại là mua gần trường cho tôi đi học, gần đó có một trường học có chương trình giáo dục đặc biệt tốt.
Hiện tại thì hay rồi, căn biệt thự mới này nằm ngay cạnh một trường học quý tộc.
47
Kết quả của sự việc này thực ra là nhờ cha mẹ Tống đều là người vừa tốt bụng vừa rất biết cách giáo dục.
Đưa tôi đến nhà họ Tống để Tống Tương Tương không được gặp con gái mình là biểu hiện của quyền uy.
Tặng một căn biệt thự lớn là một ân huệ.
Những lời nói đánh vào tâm lý là để dạy dỗ.
Dù sao tất cả chuyện đã xảy ra là do người phụ nữ đã tát tôi kia, chú Trần cũng đã tát lại bà ta hai cái.
Nhà họ Tống không xem đây là chuyện gì lớn.
Đây là những gì tôi đút kết được trong vụ việc lần này.
Họ tức giận vì con gái mình ngây thơ và ngu ngốc, nhưng may mắn thay, cô ấy không phạm sai lầm lớn nào và có thể từ từ dạy dỗ.
Lý Mạnh Nhiên giống như nghe ra được nhắc nhở của cha Tống, sau việc này cũng cố gắng tranh thủ thời gian tan làm sớm về ăn cơm cùng chúng tôi.
48
Sau khi chuyển đến biệt thự, tôi chỉ gặp Trương Cầm có vài lần.
Việc kiểm soát ra vào khu biệt thự rất nghiêm ngặt, ngoại trừ chủ sở hữu, tất cả mọi người đều cần có thẻ ra vào hoặc phải có sự cho phép của chủ sở hữu để ra vào.
Mỗi lần bà ta gọi điện nói với Tống Tương Tương rằng bà muốn đến biệt thự thăm cô ấy, Tống Tương Tương đều kêu bảo mẫu mở cửa nhà đón bà ta vào nhà.
Tuy nhiên từ cổng khu biệt thự phải đi bộ thêm mấy trăm mét, trời nóng khiến bà ta đổ mồ hôi đầm đìa, sau khi bước vào nhà nhìn thấy thái độ của Tống Tương Tương không lạnh cũng không nóng.
Sau này bà ta lại càng ít xuất hiện.
49
Tống Dã và Trịnh Tiêu Ỷ ở trong một tòa biệt thự khác cách đó không xa.
Dưới sự thúc đẩy của cha mẹ Tống, chúng tôi sẽ về Tống gia ăn tối mỗi tuần một lần, đầu bếp Tống gia làm món gì ngon cũng mang đến chia cho mỗi người một phần.
Tống Tương Tương dưới sự quan tâm của chồng, con gái, cha mẹ và anh trai, tâm tính trở nên càng ngày càng ôn hoà.
Thế cho nên, lúc Trương Cầm gọi điện thoại nói rằng Trương Diệu Tông muốn mua lại căn nhà cũ của Tống Tương Tương với giá thấp, Tống Tương Tương cũng do dự thật lâu, thiếu chút nữa đã đáp ứng.
50
“Căn nhà dưới quê có thể bán được khoảng 30 vạn. Mẹ sẽ tìm người vay thêm 20 vạn, mẹ sẽ đưa con 50 vạn trước. Còn thiếu bao nhiêu mẹ và Diệu Tông sau này nhất định sẽ trả cho con định kỳ hàng tháng, Tương Tương con thấy thế nào?”
50 vạn? Vừa muốn bán nhà cũ của gia đình, còn muốn vay tiền? Một kẻ keo kiệt nhưng thật biết cách tính toán.
Tống Tương Tương cau mày suy nghĩ, tôi biết cô ấy đang nghĩ gì, trong nhà cũng không thiếu 50 vạn này, lại càng không thiếu nhà, dù sao hiện tại chúng tôi cũng đã đến sống ở biệt thự.
“Không được"
Tôi dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp đặt lên eo, làm ra tư thế chống nạnh.
Tống Tương Tương nhìn tôi một cái, nghĩ nghĩ nói: "Căn nhà kia lúc mua cũng mất 500 vạn, hiện tại cũng tăng không ít, 50 vạn không thích hợp.”
“Ai da, mẹ sẽ đưa con tiền cọc trước, sau đấy sẽ đưa thêm tiền cho con mà!”
Thấy tôi đầu lắc đầu như đánh trống, Tống Tương Tương từ chối càng kiên quyết hơn: “Nếu như mẹ muốn mua, con giảm giá cho mẹ, 450 vạn, tiền đặt cọc 50 vạn con cũng có thể chấp nhận, nếu chia đóng theo tháng, con hẹn thêm người môi giới và luật sư chúng ta gặp mặt rồi nói sau, được không?"
Trong lúc mơ hồ, tôi nghe được tiếng nghiến răng của Trương Cầm từ loa ngoài điện thoại di động.
51
Một lúc sau Trương Cầm mới nói: “Mẹ cũng không có biện pháp nào, mẹ và cha con đều đang làm việc vặt nên không có tiền lương cố định, em trai con cũng chưa tìm được công việc chính thức, chia đóng theo tháng e là cũng có chút khó.”
Tống Tương Tương không trả lời, Trương Cầm nói tiếp: "Diệu Tông có đối tượng hẹn hò rồi, nó chuẩn bị đính hôn, không có phòng thì có muốn kết hôn cũng không được. Dù sao phòng kia của con cũng để trống, con cho Diệu Tông mượn làm lễ cuói trước đi, chỉ ở vài ngày thôi, con thấy được không?”
Nói thật, tôi có thể cảm giác được Tống Tương Tương đối với Trương Cầm có một loại kỳ vọng.
Có lẽ là cha mẹ Tống mấy năm trước lao đầu vào sự nghiệp mà bỏ mặc cô ấy, điều này khiến cô ấy vô cùng khao khát được quan tâm.
Hoặc có lẽ vì cô ấy mới lấy chồng và sinh con gái, mà chồng chỉ tập trung cho sự nghiệp khiến cô ghen tị với tình yêu giữa anh trai và chị dâu.
Dù sao, sự xuất hiện của Trương Cầm và những chiêu trò mà bà ta sử dụng thực sự có thể bù đắp khoảng trống trong lòng của Tống Tương Tương.
Vì thế, tôi biết Tống Tương Tương nhất định sẽ đồng ý với phương án thứ hai này.
52
Sau khi chuyển đến đó, bọn họ cũng không liên lạc thêm với Tống Tương Tương trong một thời gian khá dài.
Chớp mắt tôi sẽ được hai tuổi.
Bởi vì tôi biết đọc quá sớm nên mẹ Tống khen tôi là thiên tài, Trịnh Tiêu Ỷ cũng đang mang thai năm sáu tháng, muốn tôi chạm vào bụng mẹ để mang lại chút phúc khí cho em bé.
Sau khi bị cha Tống răn dạy, cùng với Tống Tương Tương nhiều lần đưa Lý Mộng Nhiên đi gặp anh trai và chị dâu, tình yêu của cô ấy dành cho nam chính cũng đã được thu hồi, cô ấy không còn cảm thấy ghen tị với tình yêu của họ nữa mà thậm chí còn cảm thấy rất thích đứa bé trong bụng nữ chính, vẫn luôn muốn tôi chăm sóc cho Trịnh Tiêu Ỷ một chút.
53
Không ngờ đột nhiên Trương Cầm lại xuất hiện.
Bà ta nói nhất định phải đến, thậm chí mang theo Trương Thiên Bảo cùng cha hắn đến.
Trương Cầm cầm một cái khóa trường mệnh làm từ vàng cùng một cái vòng tay vàng đưa cho Tống Tương Tương: "Tương nhi, hôm nay cha Thiên Bảo đến là để xin lỗi con, còn nói muốn tổ chức sinh nhật cho Nhiễm Nhiễm, họ còn làm đồ trang sức đem tặng Nhiễm Nhiễm, con xem cái vòng tay này chính là do bọn họ làm đấy. Còn cái khóa trường mệnh này là Diệu Tông dặn dò mẹ cũng phải mang theo tặng cho Nhiễm Nhiễm.”
Tôi ngồi bên cạnh nghe lén, Trương Cầm nhìn thấy tôi liền muốn trực tiếp đeo lên cho tôi.
Kết quả phát hiện trên cổ tôi đã đeo một cái khóa trường mệnh so với cái Trương Cầm mang tới còn lớn hơn gấp đôi, mà hai tay tôi cũng đeo đầy vàng bạc châu báu, căn bản không có chỗ để đeo cái trang sức vàng kia của bà ta.
Trương Cầm xấu hổ đến mức sắc mặt đều đỏ lên, đành phải nhét hai thứ kia vào trong túi giấy rồi lại đưa túi cho Tống Tương Tương.
54
Tống Tương Tương không nhận cái túi, nói: "Mẹ, Diệu Tông vừa mới kết hôn, hiện tại cần tiền, mẹ cứ giữ lại mấy món trang sức này đi." Nói xong, cô ấy lại nhìn về phía cha của Trương Thiên Bảo, nói: "Việc này đã giải quyết xong, hãy đem đồ về đi.”
Trương Cầm thu lại túi và kéo Tống Tương Tương sang một bên thì thầm điều gì đó tôi nghe không rõ.
Trương Thiên Bảo bên cạnh không ngừng túm lấy tay áo tôi chơi đùa, tôi liếc hắn một cái, nói: “Cút đi.”
“Xin lỗi, lần trước anh không nên hôn em, lần sau anh không dám nữa." Cậu ta cắn môi tủi thân như muốn khóc.
Tôi túm lấy lỗ tai cậu ta uy hiếp: "Nếu anh dám khóc tôi sẽ đánh anh.”
Từ xa, tôi nhìn thấy Trương Cầm và Tống Tương Tương đang liếc nhìn về phía chúng tôi.
55
Nhìn chung, bữa tiệc sinh nhật này cũng khá thú vị, tôi nhận được rất nhiều quà vô cùng có giá trị.
Không ngờ hai ngày sau, Trương Cầm cùng với Trương Thiên Bảo và gia đình hắn ta lại đến cửa.
Trương Thiên Bảo cảm thấy hiếm lạ mà sờ soạng khắp nơi trong nhà, cha mẹ Trương Thiên Bảo cũng bị sự xa hoa trong căn biệt thự làm cho khiếp sợ, hai người nhìn nhau vài lần, ánh mắt trao đổi như đang có ý xấu.
Lý Mạnh Nhiên hôm nay cũng ở nhà, nhìn thấy mấy người lạ xuất hiện, người đàn ông thường ngày nho nhã cũng lộ ra chút chán ghét.
Bọn họ nhất thời không biết để tay chân vào đâu, thậm chí ngồi ở trên ghế chỉ dám ngồi nửa mông.
"Lúc trước chuyện giữa trẻ con cũng đều là một hiểu lầm, chúng tôi đã giáo dục Thiên Bảo sâu sắc, nó cũng biết sai rồi..."
Lý Mạnh Nhiên giơ tay cắt ngang lời bà ta: "Chuyện quá khứ chúng ta không nhắc tới nữa, coi như đã qua rồi, hôm nay bà tới có chuyện gì sao?"
"Không phải vậy!" Bà ta lên tiếng, phát hiện thanh âm của mình ở trong căn phòng này giống như trở nên đặc biệt chói tai, vội vàng hạ thấp âm điệu: "Còn không phải là chuyện hai ngày trước tại buổi tiệc sinh nhật Nhiễm Nhiễm, hai nhà chúng ta đã đính hôn, chúng tôi nghĩ..."
“Cái gì đính hôn!?”
Lý Mạnh Nhiên kinh ngạc nhìn Tống Tương Tương, tôi cũng kinh ngạc nhìn cô ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương