Doanh Chính vừa mới nở nụ cười đã tắt đi.
“Nếu làm cho mẫu hậu cao hứng, đó là tự nhiên nên có chút phong thưởng.”
Thiếu Đế mặt không đổi sắc phụ họa một câu.
Thấy Triệu Cơ cao hứng lại muốn mở miệng thì hắn nhẹ giọng nói thêm: “Nhưng chung quy vẫn là một hoạn quan, danh bất chính ngôn bất thuận, Cô cũng không thể làm chủ tuỳ tiện, tránh làm cho người có tài khác cô quạnh. Mẫu hậu cao hứng, nên chiếu theo quy củ quyên góp tước vị, để hắn làm Đại Thượng Tạo.”
“Chỉ là như thế? Ai gia…” Triệu Cơ nhíu mày rất là không vui, nếu chỉ là Đại Thượng Tạo thì hà tất gì ả ả lại phải đề cập chuyện này với Doanh Chính, ả còn muốn nói thêm cái gì nữa, lại bị Thiếu Đế nói thẳng cắt ngang.
“Mẫu hậu mệt rồi, Cô còn phải đi thỉnh an Vương thái hậu Hoa Dương.”
Thiếu Đế rời khỏi Cam Tuyền cung, đi về phía Từ An cung.
Cung nữ vừa nhìn thấy là Doanh Chính liền trực tiếp nghênh đón hắn đi vào, Vương thái hậu Hoa Dương đang chăm sóc hoa cỏ.
Vẻ mặt Doanh Chính dịu lại, đi tới nhẹ nhàng nói: “Tổ mẫu.”
Vương thái hậu Hoa Dương tuy không phải tổ mẫu ruột của Doanh Chính, nhưng vẫn luôn ủng hộ Doanh Chính làm hoàng đế.
Bắt đầu từ thời kỳ Tần Hiếu Văn Vương, Lã Bất Vi cầm đầu giật dây một đám người kỳ nhân dị sĩ, giúp Doanh Dị Nhân rời khỏi Triệu quốc, vừa về Tần quốc đã kết bạn với em trai của Hoa Dương phu nhân là Dương Tuyền Quân.
Hoa Dương phu nhân địa vị cao thượng, vả lại vẫn luôn được sủng ái, chỉ là mấy năm không có con nối dõi, khi Doanh Dị Nhân vẫn chưa trở về Tần quốc, phu quân bà là An Quốc quân Doanh Trụ là người có hi vọng trở thành Tần Vương đời tiếp theo nhất, trong mấy người con trai thì lập ai làm thế tử đều được nhắc đến mỗi ngày.
Trong đó người ưu tú nhất chính là công tử Tử Hề, Hoa Dương phu nhân không con nối dõi, nên động lòng nhận y làm con, sai người gửi thư đi, chỉ tiếc mẹ đẻ của công tử Tử Hề vẫn còn sống, mà mẫu thân của y và Hoa Dương phu nhân rất không hợp nhau, lại nhiều lần vì ở thế dưới, công tử Tử Hề ghi hận trong lòng, nghe vậy quả quyết đoạn tuyệt, còn nói lời tàn nhẫn, nói chắc chắn sẽ không nhận người vô đức là mẫu thân.
Hoa Dương phu nhân rất tức giận, từ đó về sau quan hệ của hai người trở nên cực kỳ căng thẳng, một người là phu nhân được An Quốc quân sủng ái nhất, một người là nhi tử được An Quốc quân coi trọng nhất.
Một khoảng thời gian sau, cục diện bế tắc bị phá vỡ.
Em trai của Hoa Dương phu nhân là Dương Tuyền Quân dưới sự giật dây của Lã Bất Vi dần dần qua lại thân thiết với Doanh Dị Nhân, Lã Bất Vi liền động tâm, muốn nhờ Dương Tuyền Quân giới thiệu mình với Hoa Dương phu nhân.
“Không phải Hoa Dương phu nhân muốn nhận con thân cận sao? Nếu Dương Tuyền Quân có thể hỗ trợ, Lã Bất Vi nhất định sẽ cảm kích sâu sắc.”
Dương Tuyền Quân có chút khó xử, mấy ngày nay y đã nhận của Lã Bất Vi không ít châu báu vàng, bắt tay người ngắn. Hoa Dương phu nhân là tỷ tỷ của y, tất nhiên y sẽ ưu tiên vì muốn tốt cho tỷ tỷ nên không muốn giúp đỡ, đành phải ăn ngay nói thật.
“Hoa Dương phu nhân cũng không phải tùy tiện nhặt một đứa con là nhận, An Quốc quân có nhiều con trai như vậy, chỉ có công tử Tử Hề ưu tú nhất, tỷ tỷ mới có thể động tâm, nhưng sau khi bị cự tuyệt thì không bao giờ nhắc đến việc này nữa.”
Lời nói của Dương Tuyền Quân cũng là sự thật, từ chối gã: “Đó là điều thật sự phải thừa nhận, Doanh Dị Nhân tuy nói là mấy ngày nay thanh danh vang dội trong nước, nhưng nói cho cùng, không phải là nhờ Lã Bất Vi dùng tiền tài, đổi lấy danh tiếng từ quần chúng, căn bản là không có ưu thế gì, việc này khó làm, huống chi tỷ tỷ cũng đã bỏ qua tâm tư này.”
Y nói xong còn tưởng rằng đã chu toàn, liền muốn đẩy hai người tiễn khách.
Lã Bất Vi cười cười, phân tích ra ra những lợi ích cho y nghe.
“Dương Tuyền Quân nghe ta nói một lời, việc này là giúp chúng ta, cũng là cứu ngài và Hoa Dương phu nhân, là chuyện tốt đôi bên cùng có lợi.”
Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 42: Tâm tư
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương