Hàm Dương cung.
“Ta thấy cũng không tệ.” Tiểu cung nữ thấp giọng phụ họa.
Thu Nguyệt và Lạc Thù chụm lại thì thầm nói nhỏ, mấy ngày trước các nàng đến lượt nghỉ ngơi, cùng nhau ra khỏi cung tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ, tuổi của Thu Nguyệt lớn hơn Lạc Thù một chút, vào cung cũng sớm hơn, mắt thấy không đến mấy năm nữa sẽ có thể xuất cung, nên nghĩ đến việc dùng tiền tài tích góp mấy năm nay để mở một cửa hàng làm ăn.
Nàng ta dẫn Lạc Thù cùng đi xem mấy gian cửa hàng mà nàng ta thích, có hai gian hàng cao thấp khó phán, một gian ở vị trí tốt tiền thuê cao, nhưng cung không đủ cầu, không quyết định sớm chỉ sợ cũng không tìm lại được, còn có một gian vị trí bình thường tiền thuê rẻ, nhưng cửa hàng lớn, tiết kiệm chi phí.
Thu Nguyệt rối rắm, cân nhắc số tiền tiết kiệm của mình, vẫn muốn chọn gian hàng rẻ hơn một chút.
Tiểu cung nữ cũng rất nghiêm túc thảo luận với nàng ta, cuối cùng vẫn là chọn gian kia, nàng lại cùng Thu Nguyệt nói về những cửa hàng khác ngoài hai gian này.
“Ngươi đừng vội xem cửa hàng, đã nghĩ kỹ sau khi xuất cung muốn làm gì chưa?” Thu Nguyệt hỏi nàng.
Tiểu cung nữ lắc đầu, tâm tình sa sút, nói: “Chưa nghĩ ra, nhưng dù sao vẫn phải xuất cung, cứ xem trước cũng không sai.”
“Lý là như thế…” Thu Nguyệt nói được một nửa, đột nhiên ngừng lại câu chuyện, vội vàng nháy mắt với Lạc Thù, nhún người hành lễ với người phía sau nàng: “Vương thượng.”
Tiểu cung nữ xoay người theo, chỉ thấy thần sắc Thiếu Đế âm trầm, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm nàng, lạnh giọng nói: “Lạc Thù, theo Cô vào đây.”
Thiếu Đế nhìn rất bực bội.
Thu Nguyệt lo lắng nhìn nàng một cái, tiểu cung nữ dịu dàng cười cười, lắc đầu ý bảo nàng ta sẽ không sao đâu
Thiếu nữ hơi nhấc tà váy lên đi theo phía sau Doanh Chính, vừa mới bước qua cửa điện, cung nhân canh giữ cửa điện phía sau đã nhận được tín hiệu, từ từ đóng cửa lại rồi lui ra.
Cửa điện khép lại, Thiếu Đế lập tức dừng bước.
Chiếc giường nhỏ ở gian ngoài vẫn còn đó, chỉ là chưa an bài cung nữ nào khác gác đêm, Lạc Thù ngày thường trông coi tẩm điện, đều sẽ nhân tiện dọn dẹp lại nơi này thật sạch sẽ.
Thiếu Đế quay đầu lại, hơi nheo mắt lại nhìn tiểu cung nữ dung mạo xinh đẹp.
So với lần đầu gặp mặt, nàng càng thêm nẩy nở một chút, khí chất cũng tinh khiết hơn chút, luôn ăn nói nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng sẽ có chút tính tình nhỏ không ảnh hưởng toàn cục.
Cũng đã nở nang hơn chút ít.
Doanh Chính tới gần, bàn tay to đặt lên vai nàng, lại vuốt ve theo hướng cổ nàng, tiểu cung nữ ngước mắt lên, có chút quan tâm lại lo lắng: “Vương thượng…” Ngài làm sao vậy?
Nàng nên dùng thân phận gì để hỏi, tiểu cung nữ hỏi đế vương sao. Không nói ra được, nhưng ánh mắt đã để lộ ra ý tứ.
Thiếu Đế cười trào phúng.
Hắn cười nàng dối trá.
Hắn cứ như vậy đặt tay lên bên cổ nàng, đẩy nàng ra sau lảo đảo vài bước, ngã ngồi trên chiếc giường nhỏ kia, toàn thân thuận theo lực của hắn ngửa ra sau, mắt thấy gáy sắp đụng vào bệ cửa sổ, tay Thiếu Đế giơ lên chặn ở giữa.
Tiểu cung nữ bị hắn đẩy lên trên giường nhỏ, đầu gối lên tay hắn, thần sắc mê mang, vẫn là hỏi câu còn chưa nói xong: “Vương thượng, tâm tình không tốt sao?”
Thiếu nữ đặt tay lên eo hắn, đụng phải đai lưng lạnh lẽo, lại ôm chặt lấy hắn.
Cơ thể mềm mại vừa dán lên, Thiếu Đế liền cứng đờ, hắn mím môi, thấp giọng: “Buông ra.”
Tiểu cung nữ bất động.
“Lạc Thù, buông ra.” Hắn lại nhấn mạnh lần nữa.
Tiểu cung nữ càng trở nên nghiêm nghị hơn, tay đang ôm eo hắn càng thắt chặt hơn, còn nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên lồng ngực hắn, cả người đều muốn bám vào người hắn.
Nàng rầu rĩ mà vùi đầu vào ngực hắn, lắc đầu, giọng nói phát ra có chút mơ hồ: “Không muốn.”
Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 49: Đẫy đà
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương