Xuyên Thành Hotboy Trường Bị Ép Kinh Doanh
Chương 27
Du Bách Chu nhìn Du Thần bóp nát bánh quy trong tay, chính mình cũng rắc một cái đem bánh quy trong miệng cắn thành hai nửa. Gòi, xong đời, chuyện uống say đó...... Cậu vừa mới nói xong, cũng đã vô cùng hối hận. Cậu buông bánh quy trong tay, yên lặng từ trên sô pha đứng dậy, "Cái kia, thời gian không còn sớm, con đi ngủ trước." Du Thần vững vàng gọi lại, "Trở về!" Du Bách Chu đưa chân vừa mới nhích được nửa bước lùi về, một lần nữa ngồi xuống. Du Thần nhìn cậu, "Đệ nhất trường đúng không? Đệ nhất trường trước kia sao lại mang theo con đi uống rượu?" Tửu lượng của nguyên chủ hai ba ba đều hiểu rõ, nguyên chủ chính mình cũng rất rõ ràng, cho nên nguyên chủ kỳ thật không thường chạm vào rượu, cho dù uống, cũng chỉ là cực kỳ ngẫu nhiên uống một chút, hơn nữa một chút kia, tuyệt đối là gạt Du Thần cùng Phó Hạ. Thế cho nên ở trong mắt hai ba ba, liền tính con trai nhà mình ở trường học nháo đến lớn thế nào, khẳng định cũng là không dám đi uống rượu. Về việc uống say lần trước, Du Bách Chu đã cùng Du Thần giải thích thật sự rõ ràng, hơn nữa cậu cũng minh xác nói qua lúc ấy là chính mình chủ động yêu cầu, nhưng Du Thần vẫn luôn nhận định cậu uống rượu là bị Hạ Diễn dụ, còn tuyên bố muốn cùng Hạ Diễn tâm sự. Trong lòng Du Bách Chu đột nhiên liền cảm thấy có chút thực xin lỗi Hạ Diễn. Du Bách Chu suy nghĩ một chút, ngồi thẳng thân mình nghiêm túc nói: "Ba lớn, con đã nghĩ kỹ, con cảm thấy vẫn là mời gia sư đi, giáo viên có kinh nghiệm vẫn là tốt hơn." Du Thần vạch trần cậu: "Du Bách Chu, đừng nghĩ nói sang chuyện khác." Du Bách Chu: "......" Lúc này, Phó Hạ nói: "Ba vẫn cảm thấy có thể cho Hạ Diễn thử cho con học bù." Phó Hạ nói xong, hai cha con đồng loạt nhìn chằm chằm hướng anh. Phó Hạ từ từ nói: "Xem ba làm gì? Ba chỉ là đem ý nghĩ nói ra." Du Thần hỏi Phó Hạ: "Em cảm thấy tìm bạn học so tìm giáo viên tốt hơn?" Thay đổi người, Du Thần lực chú ý lập tức đã bị dời đi. Dời đi thất bại Du Bách Chu: "......" Bất công. Phó Hạ nhìn Du Bách Chu liếc mắt một cái, bộ dáng thay cậu giải vây không cần nói cũng biết, theo sau mới trả lời Du Thần nói: "So với tìm những người không quen thuộc đó, còn không bằng tìm người quen bên cạnh, hơn nữa vừa lúc có thể cho Tiểu Chu ở chung cùng bạn học có thành tích tốt nhiều hơn, bồi dưỡng chút khí chất học bá, còn nữa, con nó ở trường học cũng nhiều thêm một người bạn, như vậy không tốt sao?" Du Thần: "Nhưng cách này có thể bảo đảm thành tích nó có thể đi lên sao?" Phó Hạ lắc đầu, "Không cam đoan." Du Thần: "......" Phó Hạ nói: "Cho nên em mới nói thử một lần, anh cảm thấy thế nào?" Du Thần tự nhiên cảm thấy chẳng ra gì, nhưng hắn mới nghĩ mở miệng, Phó Hạ liền cầm lấy một khối bánh quy nhét trong miệng hắn, cười nhìn hắn, "Không cần phải nói, gật đầu là được." Du Thần: "......" Thực rõ ràng, đây là đề bài chỉ có một đáp án lựa chọn. Vì thế 'người được chọn' cứ như vậy gõ định xuống. Khi ở Du Bách Chu cảm thấy sự tình đến nơi đây đã hạ màn, không nghĩ tới Phó Hạ lại nói: "Nếu người ta nguyện ý phí thời gian cho con học bù, chúng ta cũng không thể bạc đãi người ta, bằng không cuối tuần này con hẹn bạn học tới nhà chúng ra, chúng ta có thể chiêu đãi một chút." Du Bách Chu nhìn Du Thần như hổ rình mồi, lòng còn sợ hãi, cậu nghĩ thầm mình nếu là đem người mang về còn không phải là trực tiếp mang vào ổ sói sao? Này không được. Cậu nói: "Cậu ấy rất bận, cuối tuần không nhất định có thời gian." Phó Hạ nói: "Cuối tuần không được, ngày thường cũng có thể, có thời gian liền dẫn trở về ăn cơm đi." Du Thần ở bên cạnh không rên một tiếng. Du Bách Chu không còn cách nào, đành phải đồng ý ngoài miệng trước. Bạc đãi là không có khả năng, cho nên dù Hạ Diễn nói không lấy phí học bù, nhưng cậu vẫn là tính toán đưa cho Hạ Diễn. Nhưng mà đem người mang về nhà, chuyện này tính sau đi. Cách mấy ngày, thành tích kì thi đã có. Xa Thông quả nhiên vẫn là bảo trì trước hạng năm của lớp, mà Đồ Cao Minh vẫn như cũ là đếm ngược. Du Bách Chu còn chưa có đi xem điểm của mình, nhưng trong lòng cậu cơ bản hiểu rõ. Cậu ở trong lòng cân nhắc thứ tự, thứ mười tám. Cậu đã đáp ứng với Phó Hạ cùng Du Thần sẽ cố gắng học tập, nếu lâu như vậy còn không có một chút tiến bộ, vậy khẳng định là không được, nhưng cậu trước kia vẫn luôn là đội sổ, nếu một chút tiến bộ đến quá nhanh, càng là không được. Nguyên chủ ở trong trường học hoành hành ngang ngược, nói không có kẻ thù là không có khả năng, hơn nữa giáo viên có ý kiến đối với cậu cũng nhiều, nếu là lúc này một chút tiến bộ quá nhiều, nói không chừng sẽ bị người ngầm tính toán, vu oan cậu gian lận gì đó. Rất phiền toái. Du Bách Chu ghé vào trên tường, gió từ cửa sau thổi vào, quả nhiên là đến mùa thu, gió đều trở nên có chút lạnh. Cậu đang ghé vào trên bàn mơ màng sắp ngủ, Đồ Cao Minh đột nhiên ở bên tai rống lên, "Đại ca, anh thiệt trâu bò! Anh thi đứng trước mười vị trí đầu lớp chúng ta! Vừa vặn đứng thứ mười!" Du Bách Chu một chút liền tỉnh, cậu từ trên bàn chống thân thể, "Cái gì???!" Cậu đi phía trước xem bảng thành tích vừa được dán ra không lâu, sau khi tìm được tên của mình, chửi thầm một tiếng, "Dm!" Vượt qua mong muốn! Dume! Vượt qua mong muốn! Đồ Cao Minh ở bên cạnh không ngừng cảm thán cậu quá trâu bò, trong lòng Du Bách Chu lại thật lạnh thật lạnh. Phía sau truyền đến tiếng Hạ Diễn, "Du Bách Chu, xếp thứ mười, tiến bộ còn rất nhanh." Du Bách Chu: "......" Bài thi buổi sáng cùng ngày liền phát xuống dưới, Du Bách Chu giữa trưa lưu tại trong phòng học cân nhắc bài thi, không về nhà. Cậu cẩn thận xem một lần, mới biết được nguyên nhân rốt cuộc ở chỗ nào...... cậu đem đề thi khó khăn đánh giá đơn giản, cho nên tuy cùng điểm thi nhưng kết quả xếp hạng sẽ cao hơn so với người khác. Thật là. "Hôm nay giữa trưa không trở về nhà?" "Ể." Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm đem Du Bách Chu hoảng sợ, lúc này phòng học sớm hẳn là đã không còn người, nhưng cậu quay đầu lại, lại nhìn đến Hạ Diễn còn ngồi tại chỗ, cũng không giống như là vừa đi ăn cơm về. Nhìn đến là Hạ Diễn, cậu hơi nhẹ nhàng thở ra, đem bài thi trong tay ném tới một bên, "Không quay về." Hạ Diễn đem sách trong tay khép lại, hỏi cậu: "Muốn cùng nhau đi nhà ăn hay không?" Du Bách Chu suy nghĩ một chút, gật đầu. Thời gian cơm trưa đã qua một nửa, người cũng không nhiều, không khỏi làm Du Bách Chu nhớ tới thời điểm cậu cùng Hạ Diễn cùng nhau tới nhà ăn, lúc ấy người cũng là rất ít, nhưng quan hệ cậu cùng Hạ Diễn còn không có hoà hợp giống hiện tại như vậy. Lúc ấy cậu vì xoát hảo cảm đem Hạ Diễn đưa tới nhà ăn, kết quả bởi vì gặp Lê Bắc, Hạ Diễn liền đem cậu vứt bỏ. Chậc chậc, nhớ tới liền cảm thấy thê thảm. Nhưng là lúc này rõ ràng cùng lúc trước không giống nhau. Hạ Diễn thuận tay đem chiếc đũa đưa cho cậu, "Ngẩn người làm gì?" Du Bách Chu phục hồi tinh thần lại, duỗi tay tiếp nhận chiếc đũa, cười cười, lời nói thật nói: "A, nhớ tới chúng ta lần cùng nhau tới nhà ăn." Hạ Diễn cũng nghĩ tới, cười một cái. Hai người không hẹn mà cũng không tiếp tục nói cái đề tài này, mà là đi tìm chỗ trống ngồi xuống. Không lâu, chỗ hai người rất nhanh thêm nhiều người, hơn nữa phần lớn đều là nữ sinh. "Trời ạ, thật trùng hợp!" "Hai người ngồi cùng nhau thật đẹp mắt a ~~" "Đúng vậy, thật đẹp trai a!" Du Bách Chu cảm thụ được ánh mắt từ bốn phương tám hướng lại đây, cậu hiện tại nhưng thật ra đối với loại ánh mắt này không để ý, nhưng lo lắng Hạ Diễn không quen, liền nhỏ giọng hỏi Hạ Diễn: "Chúng ta có nên đổi vị trí?" Du Bách Chu khóe miệng vừa không cẩn thận dính hạt cơm. Hạ Diễn nhìn người đối diện dáng vẻ thật cẩn thận, cười một cái, theo sau chỉ chỉ miệng mình, ý bảo cậu. Du Bách Chu nhướng mày, "Hả?" Hạ Diễn dứt khoát vươn tay, lòng bàn tay phủ lên khóe môi Du Bách Chu, đem hạt cơm bên môi kia lau đi. Du Bách Chu sửng sốt, thẳng đến Hạ Diễn đem tay thu trở về, mới lấy lại tinh thần. Cách đó không xa, đang định đứng dậy rời đi nhà ăn Lê Bắc vừa lúc thấy một màn như vậy, trên mặt nhiều vài phần lạnh lùng. Mới vừa đi ra nhà ăn, Hạ Diễn liền nhận được cuộc gọi của Hạ Nhu. Du Bách Chu nghe được là Hạ Nhu, an tĩnh lại. Hạ Diễn ý bảo cậu về phòng học trước, Du Bách Chu gật gật đầu, một người đi trước. Du Bách Chu trở lại phòng học, cách thời gian vào lớp còn một chút. Lúc này người trong lớp đã nhiều lên, cậu nghe được tiếng ồn ào bên cạnh, một bàn tay chống cằm, nhìn học sinh phía bên ngoài cửa sổ đi tới đi lui. Có một mình một người, cũng có cùng nhau đi. Cậu đột nhiên nghĩ đến mình cùng Hạ Diễn. Cậu cùng Hạ Diễn phía trước chính là từng người đi, mà hiện tại, hai người đã có thể đi cùng một chỗ. Nói thật, thời điểm lúc đầu cậu xoát hảo cảm, cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng có thể cùng Hạ Diễn trở thành bạn bè, rốt cuộc Hạ Diễn cùng nguyên chủ chính là phía trước đã kết oán, kẻ thù trở thành bạn bè, nói thì đơn giản, nhưng kỳ thật quá khó khăn. Nhưng mà làm cậu không nghĩ tới chính là, cậu một đường xoát hảo cảm này xoát đến cư nhiên còn tính thuận lợi, hơn nữa thật đúng là cùng Hạ Diễn thành bạn bè, đến bây giờ càng là thành anh em. Rõ ràng mục đích đã đạt tới, chính là không biết vì cái gì, Du Bách Chu lại đột nhiên cảm thấy, này hết thảy đều có điểm quá thuận lợi, thậm chí thuận lợi đến có chút kỳ quái. Cậu nhịn không được nghĩ, Hạ Diễn là thật sự dễ dàng như vậy liền tiếp thu cậu sao? Đây không phải cậu nghi ngờ Hạ Diễn, chỉ là nói như thế nào, liền...... Vẫn cảm giác nơi nào có chút quái lạ, nhưng cụ thể nơi nào lạ lại nói không nên lời...... Lê Bắc dựa vào trên tường, vừa nhớ tới hình ảnh Du Bách Chu cùng Hạ Diễn ở bên nhau vừa rồi, liền cảm thấy trong lòng bực bội, tựa như giống lần biết Du Bách Chu uống say rồi qua đêm ở nhà Hạ Diễn đó, ngực bộc phát một cỗ lửa giận dập thế nào cũng không xong, làm hắn phát điên. Từ Chí Hổ thấy hắn cau mày, tâm tình không tốt, quan tâm hỏi: "Đại ca, làm sao vậy?" Lê Bắc rít một hơi thuốc thật mạnh, sau đem thuốc ném xuống đất, dùng sức dẫm tắt, không nói chuyện. Hắn biết rõ mình không nên có cảm xúc bực bội như vậy, nhưng lại không có cách nào tự khống chế. Lê Bắc ngẩng đầu, nhìn đến Hạ Diễn cách đó không xa đang hướng bên này đi tới. Hắn biết hắn không có quyền ngăn cản Du Bách Chu cùng Hạ Diễn làm bạn bè, nhưng hắn chính là nhìn không quen. Ánh mắt hắn tối sầm vài phần, đứng thẳng dậy, hướng Hạ Diễn đi đến. Hạ Diễn đang đi ở trên đường, Từ Chí Hổ đột nhiên dẫn người vây anh lại, anh dừng lại bước chân. Hạ Nhu bên kia không nghe thấy anh trả lời, lo lắng nói: "Làm sao vậy tiểu Diễn?" Hạ Diễn cầm điện thoại, "Con hiện tại có chút việc nhỏ, giải quyết xong sẽ gọi lại cho mẹ." Hạ Nhu chỉ đành nói: "Được." Hạ Diễn cúp điện thoại, nhìn Lê Bắc đã từ bên cạnh đi đến trước mặt anh, vững vàng nói, "Có việc?" Từ Chí Hổ thấy Hạ Diễn nói chuyện không chút khách khí, khó chịu liền muốn tiến lên, Lê Bắc lại giơ tay đem hắn ngăn lại, rồi sau đó ý bảo bọn họ đi sang một bên. Từ Chí Hổ trừng mắt liếc Hạ Diễn một cái, mang theo những người khác đi. Đám người tản ra, Lê Bắc mới nhìn Hạ Diễn nói thẳng, ngữ khí không tính là tốt, "Về sau cách Du Bách Chu xa một chút." Hạ Diễn giương mắt nhìn Lê Bắc trước mặt, "Đây là uy hiếp?" Lê Bắc trong mắt treo sương lạnh, "Mày nói xem?" Con ngươi Hạ Diễn híp lại. Tầm mắt hai người giao nhau tựa như có vài tia lửa xẹt qua. Lê Bắc nói: "Hạ Diễn, mày sẽ không ngây thơ mà cảm thấy bởi vì cậu ấy thay mày ra mặt vài lần, thì chính là đem mày thành người một nhà?" Hắn ngay sau đó nói: "Cậu ấy rõ ràng trước kia chán ghét mày như vậy." Con ngươi Hạ Diễn híp lại. Lê Bắc đến gần anh, "Vẫn là nói, dù cho là cậu ấy tiếp cận mày là có mục đích, mày cũng không thèm quan tâm?" Hạ Diễn nhìn hắn, "Mày muốn nói chính là cái này?" Lê Bắc nói: "Cách cậu ấy xa một chút, vô luận là đối với mày vẫn là đối với cậu ấy đều tốt." Hạ Diễn không thèm quan tâm, "Nói xong?" Lê Bắc không đáp lời. Hạ Diễn hai tay đút ở trong túi, vòng qua hắn muốn đi. Phía sau, Lê Bắc nhíu mày, "Êi, Du Bách Chu trước kia đối với mày như vậy, chẳng lẽ mày thật sự có thể cứ không hề chú ý cùng cậu ấy ở chung? Trong lòng, một chút cũng không hận cậu ấy?" Hạ Diễn dừng lại bước chân. Điện thoại trong tay anh rung một chút, có tin nhắn đến. Anh cầm lấy di động, nhìn đến tên người gửi, ánh mắt không tự giác nhu hoà vài phần. Đối với Du Bách Chu không hề chú ý? Sao có thể. Nhưng...... Hạ Diễn click mở tin nhắn, hơi gợi lên môi. Cậu ấy không phải Du Bách Chu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương