Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám

Chương 45:



Sau khi Tiêu Bắc và Vệ Dương rời khỏi, Thẩm Tiêu trốn ở trong căn phòng chất đầy cỏ khô bị vứt đi phía đối diện căn nhà của người săn bắn. Xuyên qua cửa sổ vừa vặn có thể nhìn rõ mồn một tình huống của nhà thợ săn phía đối diện và cửa nhà trưởng thôn cách đó không xa.

Sắc trời dần dần sáng lên, khoảng năm giờ rưỡi sáng, thôn làng yên ắng cả đêm cuối cùng cũng bắt đầu có âm thanh.

Thôn dân trong thôn lần lượt thức dậy, trên đường đất vốn an tĩnh cũng dần dần bắt đầu có nói chuyện, tiếng khóc ầm ĩ và tiếng nô đùa của trẻ con xen lẫn với tiếng người lớn nhẹ dàng dỗ trẻ, láng giềng đang chào hỏi với nhau. Dưới nắng sớm bao phủ, cả thôn nhìn qua vừa tốt lành lại bình an, nhưng ai sẽ biết rằng dưới sự tốt lành và bình an giả dối này rốt cuộc đã ẩn giấu bao nhiêu sự dơ bẩn và thối nát.

Lúc này, sự yên lặng đã bị đánh vỡ bởi một tiếng kêu chói tai.

Lưu Tĩnh Thúy vừa mới tỉnh dậy đã bị con trai mình xu nịnh đến đưa cơm cho vợ mới mua trong nhà, con nhóc kia cực kì cứng đầu, đến hôm nay là đã ba ngày không ăn cái gì rồi, nếu cô ta cứ đói như vậy, thân thể kia nhất định là không chịu được, lỡ như bị bệnh còn phải tiêu tiền khám bệnh cho cô ta.

Cũng không phải là đối tốt với cô ta, chủ yếu là để mua được con nhóc kia bọn họ phải tiêu hết hai vạn, trong bụng còn chưa có đứa nhỏ, nếu như bị bệnh hoặc là bệnh chết, vậy thì bọn họ vừa lỗ lớn vừa gom không đủ hai vạn để mua con dâu khác.

Nghĩ đến đây, Lưu Tĩnh Thúy thở dài, mang mì đã đóng thành một cục chưa ăn còn thừa lại của đêm hôm qua, mang dép bông lớn một đường đi tới căn phòng củi nhỏ, lấy chìa khóa mở ổ khóa trên cửa, tức giận hét vào trong phòng: “Thế nào, suy nghĩ lâu như vậy còn chưa nghĩ thông sao? Cao Tử nhà chúng tôi tốt bụng, này không phải là thấy cô ba ngày không ăn gì, sợ cô đói bụng, bảo tôi đưa cơm đến cho cô này!”

“Để tôi nói, cô cũng đừng có nghĩ muốn chạy nữa, mau ăn no rồi sinh cho Cao Tử nhà chúng tôi một đứa con trai, đến lúc đó đảm bảo sẽ cho cô sống tốt...”

Lời của Lưu Tĩnh Thúy còn chưa nói hết, vừa mới quay đầu chuẩn bị buông bát xuống, lại phát hiện cô gái vốn nên bị khóa phía trong cánh cửa cài chốt đã không thấy, lúc này trên mặt đất trống rỗng, người sớm đã không thấy, chỉ còn lại có một cái xiềng xích thô ráp được mở khóa chứng minh mọi thứ đã từng phát sinh.

Bát mì lớn trong tay rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vỡ vụn thanh thúy, mảnh gốm vỡ thành nhiều mảnh gạch ra một vết thương trên bắp chân của Lưu Tĩnh Thúy. Nhưng Lưu Tĩnh Thúy lại hoàn toàn không cảm thấy đau, cả người bà ta đều ngây dại, một nỗi sợ cực lớn bao trùm khắp người bà ta, khiến cả người bà ta rét run, giống bị người khác đẩy vào hầm băng vậy.

Vài giây trôi qua, rốt cục Lưu Tĩnh Thúy cũng hồi phục tinh thần lại, bà ta đặt mông ngồi trên mặt đất gào thét khóc rống lên, vừa khóc vừa thét lên: “Người đâu, mau tới đây, Cao Tử, Cao Tử vợ con chạy rồi, mọi người mau tới giúp đi, vợ của Cao Tử nhà chúng tôi chạy rồi! !”

Nghe được của âm thanh của bà ta, trước tiên chạy tới chính là đứa con trai Vương Cao của bà ta. Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, làn da ngăm đen dáng người cao to cường tráng, anh ta một phen kéo mẹ ruột đang ngã ngồi ở cửa khóc thét không ngừng lên, tự mình đi vào trong nhà, nhìn thấy xích sắt trống rỗng, trong nháy mắt sắc mặt đen như đáy nồi.

Cắn răng hỏi: “Đây là có chuyện gì, lúc nào thì không thấy?”

Bị con trai hỏi như vậy, tâm Lưu Tĩnh Thúy vốn đang hoang mang, nhất thời còn hoang mang hơn, nước mắt nước mũi tèm lem lôi kéo ống quần của Vương Cao, vừa khóc vừa nói: “Mẹ cũng không biết nữa, buổi sáng sớm vừa tới đây đưa cơm cho cô ta, nhưng khi mẹ vừa mở cửa thì liền phát hiện không có người, Cao Tử, Cao Tử phải làm sao bây giờ! !”

Vương Cao vốn vì vợ đã chạy mà trong lòng rất là phiền, lúc này nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Tĩnh Thúy, nhất thời càng thêm đau đầu, hắn ta một phen hất tay Lưu Tính Thúy ra, đi vào bên trong nhà kiểm tra tình huống một chút. Mặt đất và tấm thảm sớm đã lạnh, có thể thấy được thời gian mà người đã chạy không ngắn.

Nhưng vào lúc này, các thôn dân nghe được tiếng của Lưu Tĩnh Thúy mà chạy tới cũng cũng lục đục tới, một người đàn ông trung niên nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi trên mặt có một vết sẹo cau mày hỏi: “Sao lại thế này?”

Vương Cao tức giận đến quăng xích sắt trong tay xuống đất, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ, nói: “Chạy rồi, hẳn là chạy vào ban đêm.”

Người đàn ông trung niên vỗ bả vai Vương Cao: “Đường núi ban đêm không dễ đi, đoán chừng bây giờ còn chưa xuống núi. Bây giờ chúng ta đi thôn Lý Gia và thôn Vương Gia thông báo một tiếng, bảo bọn họ cùng đi tìm giúp, chạy không thoát đâu.”

Cũng không biết lời của người đàn ông trung niên có tác dụng hay là có nguyên nhân khác, vẻ mặt của Vương Cao cuối cùng cũng không còn khó coi như vậy, vừa mới chuẩn bị phát động mọi người cùng nhau phân ra mà tìm, ai ngờ cách đó không xa lại truyền tới một tiếng thét chói tai.

Đám người Vương Cao liền chạy qua, chỉ thấy tình huống của nhà họ Lưu kế bên so với nhà mình không sai biệt lắm, trong phòng chứa đồ lặt vặt cũng trống rỗng, chỉ còn một sợi dây xích treo ở đằng kia.
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...