Xuyên Thành Nam Phụ Dự Phòng Trong Niên Đại Văn

Chương 13: Cứu Người



Ngã tư đường của trấn trên rất ngắn, từ phía đông của trấn sang phía tây bất quá cũng chỉ mất có mười phút đi đường. Hai bên của hàng cũng rất ít, một cái cung tiêu xã đang mở cửa, một tiệm bán lương thực và dầu, trong góc có một cửa hàng thú y, ẩn ở phía sau của cung tiêu xã là một phòng khám. Mặt khác còn có một cửa tiệm đang đóng cửa cũng không biết rõ là cửa hàng gì.

Thời tiết đã vào hè, bất quá mới qua có một chút, mà trên người của Tô Cẩn Ngôn đã ra một tầng dày mồ hôi, trấn nhỏ cũng rất đơn giản, Tiểu Hoa ban đầu còn thấy mới lạ sau đó lại rất nhanh mất đi hứng thú.

Nhìn thấy Tô Cẩn Ngôn trên trán đầy mồ hôi, lúc này cô mới phát hiện mặt trời đã lên đỉnh đầu từ lâu rồi, Tô đại ca lại không một lời trách móc cùng cô đi dạo ở dưới ánh nắng chói chang lâu như vậy.

Cô ngượng ngùng lôi kéo ống tay áo của Tô Cẩn Ngôn: “Tô đại ca, chúng ta trở về đi, mặt trời đã lên cao lắm rồi.”

Tô Cẩn Ngôn gật gật đầu, ôm lấy đồ đã mua được hôm nay liền tính toán đưa Tiểu Hoa về.

Đồ mới ôm trên tay một chút thời gian đều phủ đầy mồ hôi. Trời nóng đến nỗi hận không thể phi như bay về nhà, lập tức trốn trong phòng mà hưởng thụ điều hòa.

Nhưng Tô Cẩn Ngôn cũng biết, ở niên đại này thì làm gì có điều hòa? Nếu mà có cũng không phải người như anh có thể dùng được.

Bất quá, điều hòa thì không có nhưng anh có thể cố gắng mua một chiếc xe đạp, như vậy sau này muốn đi đâu đều rất thuận tiện. Nếu anh có xe đạp, hôm nay liền có thể chất đò ở trên xe, chở Tiểu Hoa về, cần gì phải lội bộ ở dưới cái nắng gay gắt này mà trở về đâu?

Chỉ là đáng tiếc, anh không có phiếu xe đạp chỉ có để đem chuyện này ghi nhớ trong lòng. Tính toán một chút nữa trở về liền tìm Tiền Quốc Đống hỏi một chút về phiếu xe đạp. Nếu anh ta có thì có thể đổi với phiếu khác của anh hay không.

Tô Cẩn Ngôn mang theo Từ Tiểu Hoa đi lại trên con đường nhỏ về thôn, đường đều là đường đất khô, hai bên đường là ruộng lúa. Cứ mười mét đều có cây nhưng có lẽ vì thời tiết quá nóng nóng mà trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo. Đi mệt hai người còn có thể ngồi lại dưới gốc cây mà nghỉ mệt hóng mát một lát.

“Đinh linh linh~” xa xa truyền đến tiếng chuông xe đạp, chỉ là chưa đợi hai người thấy được người đạp xe liền nghe thấy tiếng loảng xoảng như là tiếng xe đạp bị ngã xuống đất.

Đang ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi Tô Cẩn Ngôn cùng Từ Tiểu Hoa lập tức đứng dậy.

Tô Cẩn Ngôn nhìn xung quanh một chút, dặn dò Từ Tiểu Hoa: “Em ở đây đợi, anh đi qua coi xem sao.”

Từ Tiểu Hoa nghe vậy, ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ cũ, Tô Cẩn Ngôn đi một mình về phía âm thanh phát ra. Anh rất nhanh nhìn thấy người đang ngã trên mặt đất là một người đàn ông trung niên.

Chỉ thấy người này cả người đầy mồ hôi sắc mặt lại trắng bệch, tứ chi không tự chủ được mà co giật, thần trí đã không còn được tỉnh táo.

Không tốt! Đây là bị cảm nắng!

Tô Cẩn Ngôn lập tức đem người đàn ông đến dưới bóng cây, Tiểu Hoa thấy Tô Cẩn Ngôn cõng một người trở về, lập tức đứng dậy nhường chỗ dưới bóng cây cho người đàn ông.

“Tô đại ca, người này bị làm sao vậy.”

Tô Cẩn Ngôn đem người đàn ông đặt nằm ngang dưới bóng cây lại đem hai chân ông ấy nâng lên 20cm: “Ông ấy bị cảm nắng, Tiểu Hoa mau đem quạt vừa mới mua quạt cho ông ấy.’

Anh một bên vừa dặn dò Tiểu Hoa vừa ở một bên đem cúc áo của ông ta cởi ra. Cầm lấy khăn lau mồ hôi của mình đổ một chút nước làm ướt khăn rồi đắp lên trán cho ông ta.

Không phải chứ, thời tiết nóng như vậy rồi mà người đàn ông này còn mặc kiểu áo Tôn trung sơn, áo dài quần dài không phải là nóng muốn hỏng người sao?

Tiểu Hoa vội vàng đem quạt lấy ra, đối với người đàn ông nhanh chóng mãnh liệt quạt. Sau khi đem nút áo của ông ta tháo ra, Tô Cẩn Ngôn liền nhanh chóng dùng nước muối pha loãng của chính mình đem theo ra.

Buổi sáng trước khi mang theo Tiểu Hoa ra cửa anh liền chuẩn bị một bình nước muối loãng để kịp thời bổ xung nước, không nghĩ đến anh cùng Tiểu Hoa không dùng đến, lại dùng cho người đàn ông này trước.

Anh nghiêm túc, đem người đàn ông đỡ lên từng chút từng chút đem nước muối đút vào. Chờ sau khi anh đút nước cũng đủ rồi mới đứng lên cầm lấy quạt nhường chỗ cho Tiểu Hoa ngồi nghỉ một chút, mình thì đứng quạt cho người đàn ông.

Cứ làm như vậy, khoảng 5 phút sau rốt cuộc người đàn ông cũng dần dần tỉnh lại.

Ông ta nhìn Tô Cẩn Ngôn cùng Tiểu Hoa có chút mơ hồ, ngồi dậy lại chợt cảm thấy chóng mặt: “Đây là chỗ nào?” Sau khi đứng lên lại ngồi xuống, ông ta mới phát hiện quần áo mình đều bị mở cúc.

“A” Ông ta lúc này mới kịp phải ứng lại, cảm thấy vị mặn ở trong miệng mình thì ông ta biết mình mới vừa được Tô Cẩn Ngôn cấp cứu cho.

Ông ta lập tức đứng lên, giữ chặt lấy tay của Tô Cẩn Ngôn: “Đồng chí nhỏ, thật là cảm ơn cháu, hôm nay nếu như không phải gặp được cháu, nói không chừng chú đã chết ở đây không một ai hay biết. Thật sự rất cảm ơn cháu.”

Nói rồi, ông ta liền hướng trong người lấy ra một cái ví tiền, từ trong ví tiền lấy ra một tấm phiếu nhét vào lòng bàn tay của Tô Cẩn Ngôn.

“Đồng chí nhỏ này, chú thật sự có có cái gì để cảm ơn cháu, cháu đã cứu chú một mạng, cái phiếu này nhất định cháu phải nhận.”

Tô Cẩn Ngôn vừa nhìn, phiếu người đàn ông này đưa là phiếu radio. Tô Cẩn Ngôn tuy cũng có chút vui vẻ, nhưng anh cũng không cần cái này, lại nói bất quá chuyện này cũng điều là tiện tay, nhận lấy một món quà lớn như vậy có chút không nên.

Tuy rằng đời sau radio rất nhanh sẽ bị đào thải, nhưng vào thời điểm này radio là một mặt hàng xa xỉ, có phiếu cũng phải tốn thêm 50 khối tiền mới mua được một cái, nếu không có phiếu vậy cũng chỉ có thể đi chợ đen mà thử vận may, còn giá cả thì khó mà nói được.

Lại nghĩ đến tiền lương của nguyên thân một tháng chỉ có mười mấy khối, số tiền 50 khối này đều đã tiêu tốn hết ba bốn tháng tiền lương của anh. Anh làm sao có thể nhận cái này càng đáng nói hơn là cái này quả thật là làm trái với y đức của anh.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...